Chương 177: Tự tạo nghiệp không thể sốngTrong phòng tràn ngập không khí bi thương, trong lúc bất chợt ngay cả thở cũng không thể thở nổi, Nam Cung Phong ngã ầm xuống đất, từ cổ họng phát ra tiếng khóc đau thương, rốt cuộc cô vẫn đi, cô vẫn đi trong khi ngày ngày anh đều chờ đợi, lo lắng, thận trọng đối mặt với cô, không quay đầu lại, không đắn đo, dứt khoát bỏ anh mà đi…
Cuộc đời anh lại vấp ngã một lần nữa trước tình cảm, một người phải bền bỉ cỡ nào mới có thể đối mặt với vết thương tình cảm hết lần này tới lần khác, lúc này đây anh nghĩ, anh không thể sống được nữa rồi.
Trái tim đau đớn đã ૮ɦếƭ lặng, không đủ hình dung tâm trạng của anh giờ khắc này, mỗi lần đều là yêu chân thành, kết quả lại lần lượt bị vứt bỏ, anh biết Tiểu Vân mệt, biết cô chịu áp lực lớn cỡ nào, cô bỏ đi không phải là lỗi của cô, chỉ là anh không thể đón nhận, vì sao lại không thực hiện lời hứa cùng anh đối mặt.
Cô ở bên cạnh anh, anh còn có dũng khí đối mặt với cuộc đời, bây giờ cô đi rồi, anh đột nhiên cảm thấy không còn gì quan trọng nữa, tim của anh lại khôi phục sự dửng dưng lúc trước, thậm chí còn dửng dưng hơn.
Nằm trên sàn nhà lạnh như băng, lạnh người cũng là lạnh lòng, trái tim vì Âu Dương Vân mà đập đã ngừng đập trong khoảnh khắc cô bước đi.
Trời dần dần sáng, trong lòng lại vẫn là bóng đêm, hơn nữa bóng đêm này là vô biên…
Trên bến xé trống trải mà cô đơn, chỗ đợi xe lạnh lẽo có một bóng dáng cô độc, rất nhanh cô đã rời khỏi nơi này, đi về phía tương lai không có anh.
Hai trái tim vốn liên thông lại cứ vậy ra đi, không phải không yêu, mà là không cách nào tiếp tục yêu.
Khi ngay cả hy vọng được sống cũng không có, còn có cái gì có thể chống đỡ để tiếp tục duy trì tình yêu…
Một giờ sáng đến bây giờ là bảy giờ, cô đã đứng ở trạm xe tròn bảy tiếng, hai chân đã ૮ɦếƭ lặng từ lâu, nhưng nơi ૮ɦếƭ lặng thật sự vẫn là trái tim, cô để lại tất cả những điều tốt đẹp ở nơi này, cuộc đời này có đi đâu cũng sẽ là một loại thất lạc.
Bà Nam Cung đẩy cửa phòng con trai ra, nhìn thấy con trai nằm trên mặt đất, kinh hãi hô lên: “Phong, con sao vậy? Sao con lại ngủ dưới đất?”
Nam Cung Phong từ từ nhắm hai mắt không trả lời, nếu như có thể, anh hy vọng cả đời cũng đừng tỉnh lại, cứ như vậy lẳng lặng mà ૮ɦếƭ đi.
“Tiểu Vân? Tiểu Vân đâu?”
Bà Nam Cung thấy chăn trên giường xếp ngay ngắn, trong lòng hiện lên một dự cảm không tốt.
Ha, Nam Cung Phong nghe thấy mẹ hỏi đến Tiểu Vân mới mở mắt ra, ánh mắt vô hồn hỏi: “Cô ấy đi đâu, không phải ba mẹ còn rõ hơn con sao?”
“Mẹ… mẹ…”
Bà Nam Cung nói không ra lời, đứng dậy chạy xuống lầu gọi quản gia: “Lập tức phái người đi tìm mợ chủ, xác định con bé ở đâu lập tức báo cho tôi biết.”
Phái mấy chục người ra ngoài, chưa đến nửa tiếng đã có người báo cáo Âu Dương Vân ở ga xe lửa phía bắc.
Bà Nam Cung nhanh chóng chạy tới, còn mười phút nữa Âu Dương Vân sẽ lập tức rời đi, trong tay cô đã cầm vé, vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống đất, không còn khóc nữa, cả đêm qua cô đã chảy sạch nước mắt rồi.
Mặc dù trái tim đã tan nát những vẫn đọng lại một sự đau đớn.
“Tiểu Vân, Tiểu Vân…”
Bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, cô cứng đờ quay đầu lại, thấy mẹ chồng chạy về phía cô, trong mắt cô không có lấy một chút cảm xúc nào.
Bà Nam Cung vừa thấy con dâu liền ôm lấy cô thất thanh khóc hét lên: “Con à, mẹ chỉ bảo con tạm thời giả ly hôn với Phong chứ đâu có ép con bỏ đi, bây giờ con muốn đi đâu?”
Âu Dương Vân im lặng không nói, giờ khắc này cô chẳng muốn nói gì nữa, mẹ chồng cho rằng để cô và Nam Cung Phong ly hôn chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng lại không biết khi nói ra câu nói kia, bà đã là người chia rẽ một đôi yêu nhau.
“Trời đất bao la đi đâu chẳng được.”
“Con không thể đi, con đi rồi con trai mẹ sẽ oán hận mẹ cả đời…”
Cô lạnh lùng ngước mắt: “Vậy ý của mẹ là bảo con ở lại đây nhìn người con yêu sống chung với người phụ nữ khác ra sao ư?”
“Không phải không phải, mẹ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho con, sẽ có người làm cho con, con có thể dùng thời gian một năm này để dưỡng bệnh thật tốt, núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt.”
Ha, Âu Dương Vân cười châm chọc: “Trong mắt mẹ con chính là một con rối mặc cho người khác định đoạt như vậy sao? Các người bảo con ly hôn con liền ly hôn, bảo con ở lại con liền ở lại, cuộc đời của con không có gì có thể để con làm chủ sao?”
“Tiểu Vân, mẹ không có ý này, con không ba không mẹ, mẹ chỉ không muốn để con chịu khổ…”
“Chẳng còn gì khổ hơn con hiện tại nữa, cho nên cảm ơn mẹ có thể có tấm lòng từ bi đối với con, có điều thật đáng tiếc, con không cần.”
Âu Dương Vân liếc nhìn bà lần cuối, xách vali chuẩn bị lên xe, bà Nam Cung kéo lấy cô, khóc nói: “Tiểu Vân, nhất định phải đi sao?”
“Con trai mẹ cũng không giữ được con, mẹ cho rằng mẹ có thể giữ được con sao?”
Bà Nam Cung lau nước mắt từ khóe mắt, lấy một tờ chi phiếu trong túi xách ra: “Được, nếu con đã quyết tâm đi thì hãy cầm lấy cái này, ra khỏi nhà nhất định là không được làm khổ mình.”
“Không cần.”
Âu Dương Vân không cầm tờ chi phiếu kia, cô rời khỏi Nam Cung Phong là bởi vì cô mệt mỏi, không kiên trì được nữa không hề có nghĩa là cô không thương anh, nhận tiền của mẹ chồng sẽ chỉ làm bẩn tình yêu của hai người.
“Nhất định phải cầm!”
Bà Nam Cung kiên quyết cầm tờ chi phiếu kia nhét vào túi cô lúc cô bước lên xe.
Xe lửa khởi động, tờ chi phiếu kia cũng từ trên cửa sổ bay ra, Âu Dương Vân thà rằng ૮ɦếƭ đói đầu đường cũng sẽ không để nó hạ thấp tôn nghiêm của mình.
Chi phiếu bay nhẹ nhàng vài vòng trong gió rồi rơi xuống chân bà Nam Cung, bà chậm rãi cúi người nhặt tờ chi phiếu lên, thất thanh khóc thét lên, nhìn xe lửa càng lúc càng xa, sâu trong lòng bà đột nhiên có một suy nghĩ phải chăng mình đã làm sai hay không…
Tròn một ngày Nam Cung Phong không đến công ty, chỉ nằm trên sàn nhà trong phòng, giống như một người sống như ૮ɦếƭ, im lặng không nói gì, bà Nam Cung đến phòng con trai vài chuyến, cuối cùng chỉ có thể ngồi trong phòng khách buồn bã rơi lệ.
Trong lòng ông Nam Cung cũng vô cùng khó chịu, đi tới bên cạnh vợ an ủi bà: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Nhữ Dương, tôi luôn cảm thấy có thể lần này chúng ta đã làm sai rồi, em rất lo lắng, có khi nào Phong nó lại sụp đổ một lần nữa không.”
“Không đâu, đau lòng chỉ là tạm thời, thời gian là loại thuốc tốt nhất trị lành vết thương, cũng như Đường Huyên nói, đợi có con rồi nó sẽ dần tốt lên.”
“Lúc này Tiểu Vân thật sự là hận chúng ta thấu xương, có thế nào cũng không giữ được con bé…”
“Để con bé rời đi cũng tốt, cho dù không có Đường Huyên thì tâm trạng của con bé cũng vô cùng dồn nén, e là sau khi rời đi thay đổi môi trường, thay đổi cách sống mới lại là một cơ hội thay đổi vận mệnh của con bé.”
“Con bé là một cô gái tốt, mất đi cô con dâu như vậy thật sự em rất tiếc.”
“Yên tâm đi, nếu hai đứa nó yêu nhau thật lòng, một ngày nào đó vẫn có thể nối lại duyên cũ, em chỉ cần nhận rõ một sự thật, tình yêu chân chính sẽ không bao giờ chia rời.”
Ban đêm, cuối cùng Nam Cung Phong cũng đi xuống lầu, vừa thấy con trai đi xuống, vợ chồng ông bà Nam Cung cũng có chút kinh ngạc, sau khi thấy con trai mở miệng nói chuyện càng kinh ngạc hơn.
“Ngày mai ba mẹ đón Đường Huyên qua đi.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, quả thực không dám tin những gì tai mình nghe thấy, bà Nam Cung hỏi lại: “Con vừa nói gì?”
“Con nói…” Nam Cung Phong đến trước mặt bọn họ: “Đón Đường Huyên qua đây đi.”
“Tại sao con lại đột nhiên…”
Nam Cung Nhữ Dương nhíu mày, luôn cảm thấy con trai nói như vậy không bình thường lắm.
“Bởi vì đây là hy vọng của cô ấy, cũng là hy vọng của ba mẹ, vậy thì con như mọi người mong muốn.”
Anh thẫn thờ ra khỏi nhà, trong lòng nói thêm một câu, chỉ hy vọng có một ngày mọi người sẽ không hối hận về quyết định của ngày hôm nay.
Nam Cung Phong đi tới quán bar gọi điện cho Quý Phong: “Ra đây uống một ly.”
Quý Phong chạy tới rất nhanh, vừa thấy mặt đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Sao một ngày rồi không đến công ty?”
Nam Cung Phong đã uống hơi say, nhưng vẫn không ngừng đổ rượu vào miệng: “Quý Phong à, bây giờ tôi cũng cô đơn y như cậu rồi…”
Trong lòng Quý Phong hụt một cái, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Âu Dương Vân rời bỏ tôi, tôi có thể cảm giác được cô ấy sẽ không trở lại nữa.”
Tròn nửa phút Quý Phong không nói câu nào, như đột nhiên hiểu ra gì đó, cậu ta đau lòng nói: “Vì Đường Huyên sao?”
Ha, Nam Cung Phong giễu cợt cười cười: “Người phụ nữ kia rất ghê gớm, quậy phá cuộc sống của tôi rối tung lên, ba năm trước đã hủy hoại cuộc đời tôi một lần, ba năm sau trở về lại hủy hoại cuộc đời tôi một lần nữa… Ha, thật là nực cười…”
Quý Phong vỗ vỗ vai anh, muốn nói rất nhiều nhưng ra đến miệng lại không nói được câu nào.
Cậu ta có thể cảm giác được lúc này Nam Cung Phong tuyệt vọng và đau lòng cỡ nào, theo Nam Cung Phong đã mười năm, đã từng chứng kiến hai mối tình lưu luyến của anh, cậu ta biết rõ đau khổ trong lòng anh hơn bất cứ ai.
Nam Cung Phong uống ực từng ly từng ly, bây giờ đối với anh không chuyện gì có thể sảng khoái hơn uống rượu nữa.
Nếu như có thể uống đến ૮ɦếƭ, vậy thì càng sảng khoái.
“Sẽ tốt lên thôi, đừng uống nữa.”
Quý Phong giằng lấy ly rượu của anh, thật sự không đành lòng nhìn anh tự hại mình như vậy nữa.
“Tôi cũng cùng Dương Văn Lệ hai năm, tôi cũng giống như kẻ ngốc không biết chuyện cô ta lăng nhăng, đến cuối cùng ngay cả người anh em tốt nhất của tôi cô ta cũng quyến rũ, trong lòng đau khổ đến mức nào, nhưng không phải tôi cũng tốt lên sao, cho nên anh cũng sẽ tốt lên thôi, tuy tình yêu quan trọng, nhưng chúng ta cũng không thể mãi sống vì tình, chúng ta vẫn phải sống vì chính chúng ta một lần.”
“Cùng một câu.”
“Sao cơ?”
“Tối qua lúc cô ấy đi cũng đã nói như vậy, một người cả đời chỉ có một lần sống vì mình.”
Ánh mắt Nam Cung Phong vô hồn nhìn ly rượu vang đỏ như máu trong tay, anh lắc lắc, lắc đến mức ánh mắt càng ngày càng mê mẩn, mê mẩn đế mức không biết mình ở đâu.
“Thực ra chị nhà rời đi cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ, Đường Huyên gây ra chuyện lớn như vậy, là phụ nữ đều sẽ không chịu nổi, anh không nỡ để cô ấy đi mà giữ cô ấy lại bên mình, nói không chừng ngày nào đó cô ấy không chịu nổi áp lực mà phát điên, hoặc là ruồng rẫy bản thân mình, đến lúc đó anh còn đau khổ hơn bây giờ, cô ấy đi, chí ít cô ấy còn có một con đường sống, anh đổi cách nghĩ đi một chút, có lẽ sẽ không đau khổ như vậy nữa.”