Mua Vợ - Chương 139

Tác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt

Chương 139: Kẻ giật dây tiết lộ scandal
Âu Dương Vân làm xong tất cả những phần kiểm tra mà Adiana bảo, sau đó cô hồi hộp chờ đợi kết quả kiểm tra, tâm trạng y hệt như lúc ở trong nước, vừa muốn mau chóng biết kết quả lại sợ biết được. Cảm giác mâu thuẫn bất an đó rất khó diễn tả.
Một tiếng sau, tất cả kết quả kiểm tra đều có, Âu Dương Vân lo lắng đi theo mẹ chồng vào văn phòng của Adiana, lòng bàn tay của cô đã sớm toát mồ hôi, mẹ chồng nắm chặt tay cô, bà còn sốt sắng hơn con dâu nữa.
Là chủ của một gia đình tài phiệt, bà hiểu rõ tầm quan trọng của việc kéo dài nhang khói hơn ai hết, ngoài miệng nói không sao, chỉ là vì giảm bớt áp lực trong lòng con dâu mà thôi, nhưng nếu không có cách nào sinh đẻ được thì lời đó cũng không thể tùy tiện nói ra.
Đương nhiên, trong lòng Âu Dương Vân cũng hiểu rõ điều này.
“Kết quả thế nào rồi Adiana? Con dâu tôi thật sự không sinh đẻ được sao?”
Bà Nam Cung vội vã hỏi người bạn cũ, trái tim như nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.”
Adiana chỉ vào ghế: “Ngồi xuống nói tiếp.”
Hai người ngồi xuống, bắt đầu lắng nghe Adiana phân tích kết quả.
“Căn cứ vào năm hạng mục kiểm tra thì cô Âu Dương cũng không phải là vô sinh, nhưng không có nghĩa là phương diện sinh đẻ không có vấn đề.”
“Là sao?”
Bà Nam Cung và con dâu nhìn nhau, cảm thấy tin này vừa tốt lại không tốt...
“Nói cách khác, nguyên nhân ảnh hưởng đến việc thụ thai của cô Âu Dương chính là vì cô dậy thì không hoàn thiện, nói cách khác, țử çɥñğ của cô nhỏ hơn țử çɥñğ của những người đến tuổi sinh đẻ khác.”
“țử çɥñğ nhỏ? Nhưng sao con dâu tôi kiểm tra trong nước hai lần đều có kết quả vô sinh?”
“Có lẽ là do bọn họ không xác định được mà thôi, vô sinh thì có khả năng chữa khỏi rất thấp, nhưng țử çɥñğ nhỏ thì có thể trị liệu, trừ trường hợp cá biệt ra thì phần lớn đều có thể trị được.”
“Quá đáng!”
Bà Nam Cung vỗ tay lên bàn: “Những người kia đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám lừa gạt nhà họ Nam Cung, xem sau khi trở về tôi xử lý bọn họ thế nào...”
“Tịch Lận, bà yên tâm đi, thật ra hai bệnh viện đều có thể đổ tại kĩ thuật không tiên tiến để trốn tránh trách nhiệm này.”
“Vì sao?”
“Tôi đã nói rồi, țử çɥñğ nhỏ không phải bẩm sinh thì không có chướng ngại gì, nếu như thuộc về vấn đề bẩm sinh thì bọn họ chẩn đoán là vô sinh cũng không sai.”
“Rốt cuộc con dâu tôi có phải bẩm sinh không?”
“Chuyện này chưa nói rõ được, phải trị liệu một thời gian mới biết.”
“Trị liệu thế nào?”’
“Áp dụng thuốc tây, tạo thêm nhân tố để xác định, thông qua phương pháp thúc đẩy rụng trứng, khôi phục lại chức năng của buồng trứng, kích thích țử çɥñğ phát triển, một tháng sau hai người tới kiểm tra lại, nếu như țử çɥñğ lớn hơn thì không phải là bẩm sinh, có thể tiếp tục uống thuốc, hai tháng sau đó là cô Âu Dương có thể thụ thai rồi.”
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi.”
Bà Nam Cung nghe được con dâu có hi vọng thụ thai thì tâm trạng rất tốt, nhảy dựng lên như đứa trẻ.
“Vậy nếu sau khi dùng thuốc mà țử çɥñğ vẫn không lớn hơn thì sao?”
Âu Dương Vân lạnh lùng hỏi một câu khiến cho bà Nam Cung đang vui vẻ cũng im lặng, đúng vậy, bà chỉ nghĩ tích cực, quên mất phương diện còn lại.
“Vậy cũng chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
“Cái gì? Tình huống xấu nhất?” Bà Nam Cung gấp gáp: “Chẳng lẽ bà cũng không có cách sao? Tôi đặt tất cả hi vọng lên người bà đó.”
“Tịch Lận, bà đừng lo, trước tiên cứ trị liệu một tháng đã, đến lúc đó tôi sẽ căn cứ vào tình hình để dốc hết sức.”
Âu Dương Vân nhìn mẹ chồng: “Mẹ, cứ như vậy đi, kết quả như vậy đã rất tốt rồi, chúng ta nghe bác sĩ Adiana, uống thuốc trước.”
“Được!”
Bà Nam Cung gật đầu, cảm kích nhìn người bác sĩ đối diện: “Adiana, cảm ơn.”
Âu Dương Vân và mẹ chồng ở lại Mỹ sáu ngày, sau đó mới về nước, cô đem thuốc Adiana đưa cho cô đều giấu trong hòm có mật mã, sợ sau khi về nước bị Nam Cung Phong phát hiện.
Nam Cung Phong biết tin Âu Dương Vân trở về thì rất vui mừng, anh nhanh chóng đến sân bay, chờ hai giờ mới chờ được người anh muốn chờ.
Âu Dương Vân nhìn từ xa đã thấy Nam Cung Phong cầm hoa mỉm cười, cô cũng mỉm cười đi qua chỗ anh, nhào vào иgự¢ anh. Hai người ôm nhau thắm thiết, giống như nửa năm chưa gặp vậy.
“Chỉ con dâu có hoa sao? Hoa của mẹ đâu?
Bà Nam Cung nhìn là biết con trai của mình chỉ mua một bó hoa nhưng vẫn cố ý gây khó dễ.
Nam Cung Phong nhận lấy hành lý trong tay mẹ: “Sao vậy? Ghen tị với con dâu của mình sao?”
“Tục ngữ nói, có vợ là quên mẹ không phải không có lý, trước mắt chính là ví dụ rõ ràng nhất.”
Âu Dương Vân khẽ cười, đưa hoa cho mẹ chồng: “Tặng mẹ đó, coi như là con trai mua cho mẹ.”
“Không cần, mẹ không đến mức không có khí phách như vậy!”
Bà Nam Cung ngửa đầu lên, đi ra khỏi sân bay, Âu Dương Vân và Nam Cung Phong nhìn nhau cười, sau đó cũng đi theo.
Ba người bước vào nhà, Nam Cung Tình Tình không thể tin nổi: “Trời ơi! Chị dâu! Chị đã làm cách nào vậy?”
Âu Dương Vân không hiểu: “Làm gì cơ?”
“Sao chị có thể đúng hạn một tuần mang mẹ em trở về vậy?”
Nam Cung Phong bật cười: “Thấy chưa, mẹ anh chính là như vậy đó.”
Âu Dương Vân lúng túng cười: “Chị đâu có làm gì, là mẹ nhớ mọi người thôi...”
“Ôi, đừng nói buồn nôn như vậy, em nổi hết cả da gà rồi.”
Nam Cung Tình Tình rùng mình một cái khiến cả nhà bật cười.
Tâm trạng của Âu Dương Vân vốn không tốt nhưng nhìn thấy em chồng hoạt bát như vậy thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, cho dù Quý Phong không thích cô ấy, nhưng cô ấy lại không hề bị tổn thương, tiếp nhận sự thật Quý Phong không yêu cô ấy.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Âu Dương Vân bước ra ngoài, Nam Cung Phong ôm chặt cô từ phía sau, sau đó cắn vào cổ cô khiến cho cô ngứa hết cả người, cố gắng giãy dụa: “Phong, đừng như vậy...”
Nam Cung Phong ngừng động tác lại, ánh mắt nóng rực: “Xa nhau một tuần, em không nhớ anh sao?”
“Nhớ!”
“Chỗ nào nhớ?” Tay anh bắt đầu chỉ trỏ vào иgự¢ cô: “Chỗ này nhớ...” Sau đó tiếp tục đưa tay xuống: “Hay là chỗ này?”
Âu Dương Vân đỏ mặt, đẩy tay anh ra: “Đều nhớ, nhưng... em ngồi máy bay lâu nên hơi mệt.”
Cô cứ tưởng câu nói này không thể ngăn cản hành vi thú tính của Nam Cung Phong, nhưng không ngờ anh lại do dự một lúc, sau đó dịu dàng gật đầu: “Được, nghỉ ngơi đi.”
Nam Cung Phong xoay người ôm cô lên giường, giúp cô chuẩn bị chăn gối, hôn lên trán cô một cái, sau đó quay người đi đến phòng làm việc.
Nghe được tiếng đóng cửa truyền đến, Âu Dương Vân vẫn không thể tin được Nam Cung Phong lại tha cho cô, thực sự không giống tính cách ngày thường của anh.
Cô nằm trên giường không ngủ được, nhớ ra chưa uống thuốc nên cô vén chăn lên, lén lút xuống giường, mở mật mã valy ra, nhanh chóng lấy thuốc ra, sau đó dùng nước ấm uống từng viên một.
Rất đắng, nhưng trong lòng cô còn đắng hơn. Chuyến đi Mỹ này đã cho cô hi vọng, nhưng cô cũng không có quá nhiều lòng tin vào tương lai.
Sự tồn tại của Đường Huyên giống như một cái gai đâm vào lòng cô, còn có Lý Giáp Phú nữa, mặc dù rất lâu anh ta chưa đến tìm cô nhưng cô biết anh ta sẽ không bỏ qua như vậy, hiện tại không đến, một ngày nào đó anh ta cũng sẽ tìm tới cửa.
Những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là cô có thể sinh con cho nhà họ Nam Cung hay không? Một người phụ nữ không thể mang thai thì không phải là một người phụ nữ hoàn chỉnh, một gia đình không có trẻ con cũng không phải là một gia đình hoàn chỉnh.
Cô đứng bên cửa sổ nghĩ ngợi lung tung một lúc, cửa phía sau đột nhiên mở ra, Nam Cung Phong xong việc trở về, thấy cô mặc đồ ngủ đứng trước cửa sổ, anh tức giận cầm áo khoác đến khoác cho cô: “Mấy ngày không đi viện là đã quên cảm giác đau đớn rồi đúng không?”
“Bây giờ trời rất ấm, không sợ lạnh.”
“Ấm thì cũng là buổi tối, gió đêm mùa hè cũng có thể gây ra bệnh.”
Nam Cung Phong đưa cô về giường, cảnh cáo: “Ngoan ngoãn ở lại đây cho anh, nếu không anh không chắc sau khi tắm xong có bộc lộ thú tính lần nữa không...”
Âu Dương Vân bị câu nói này của anh dọa sợ, vì vậy cô ngoan ngoãn nằm trên giường, đến tận khi Nam Cung Phong tắm rửa xong đi ra cô vẫn chưa thay đổi tư thế.
“Có phải anh không ở đây nên em không ngủ được không?”
Nam Cung Phong nằm xuống cạnh cô, kéo cô vào lòng, dịu dàng hỏi.
“Không phải không ngủ được, nhưng anh ở đây thì em sẽ ngủ ngon hơn một chút.”
“Lần này hai người qua Mỹ chơi vui không? Đi những đâu.”
Âu Dương Vân giật mình: “Đi rất nhiều nơi.”
“Đi nhiều nơi là những đâu?”
“Chỗ nào nổi tiếng đều đi hết!”
“Chỗ nổi tiếng là những chỗ nào?”
Cô bó tay rồi, có phải anh muốn truy hỏi đến cùng hay không?
“Anh thường xuyên đến Mỹ công tác, anh không biết chỗ nào nổi tiếng sao?”
“Đương nhiên biết, chỉ là anh muốn biết hai người đã đi những đâu mà thôi.”
“Quảng trường Thời Đại, Las Vegas, công viên Disney, thác nước Niagara, đảo Thám Hiểm...”
Nam Cung Phong nhíu mày: “Ồ, mới chỉ có thời gian năm, sáu ngày mà hai người đã đi hơn nửa nước Mỹ sao?”
“Đúng vậy.”
“Hai người đi du lịch kiểu gì? Phân chia thời gian thế nào?”
Thấy anh không ngừng hỏi, Âu Dương Vân sợ bị anh phát hiện ra manh mối nên cố ý ngáp một cái: “Mai anh hỏi mẹ đi, em buồn ngủ, muốn ngủ một lát...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc