Mua Vợ - Chương 135

Tác giả: Trích Tinh Lãm Nguyệt

Chương 135: Kiểm tra sức khỏe sinh sản(3)
“Người thích hợp nhất với anh chính là người đang làm vợ anh, tình yêu không phải chỉ dựa vào duyên, mà còn phải dựa vào phận nữa...”
“Nhưng anh không cảm thấy nhàm chán sao? Người đàn ông khác đều cảm thấy hôn nhân giống như nấm mồ chôn cất tình yêu, không tìm thấy cảm giác mới mẻ trong tình yêu nữa.”
“Người khác nghĩ như thế nào thì anh không biết, nhưng ít ra, anh không nghĩ thế.”
“Vì sao?”
“Rất đơn giản. Khi cái gọi là mối tình đầu kết thúc thì tình yêu đã ૮ɦếƭ rồi, không có luân hồi. Tình yêu tiếp theo chỉ là cái bóng. Thứ quý giá nhất không phải mối tình đầu mà chính là tình yêu. Khi em hiểu được tình yêu, thì hôn nhân không còn là nấm mồ nữa.”
Câu nói đơn giản nhưng đầy chân lý về tình yêu của Nam Cung Phong khiến cho trái tim Âu Dương Vân ấm áp, thật ra trước giờ cô không quá kì vọng vào hôn nhân, bởi vì những cuộc hôn nhân bất hạnh cô gặp được rất nhiều, nhưng lại chẳng có mấy cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Tối hôm sau, cô gọi điện cho Nam Cung Phong: “Alo, anh tan làm chưa?”
“Sắp rồi, có chuyện gì thế?”
“Về nhà đó, anh quên rồi hả?”
“Chưa...”
Nam Cung Phong mất hứng: “Yên tâm đi, anh đã đồng ý với em thì anh sẽ không đổi ý đâu.”
“Vậy em chờ anh ở trường học, anh tới đón em nhé, sau đó chúng ta cùng về.”
“Được!”
Sau khi Âu Dương Vân cúp điện thoại, cô lập tức đi tới cổng trường học, kiên nhẫn đợi Nam Cung Phong. Mỗi ngày, Giang Hựu Nam đều là người cuối cùng rời khỏi trường, tiếng còi ô tô của anh làm cô chú ý, cô chậm rãi hỏi: “Sao vậy?”
“Em đang đợi ai thế?”
“Đợi chồng em!”
Ánh mắt Giang Hựu Nam u ám: “Muốn đi nhờ xe không?”
“Không cần, anh ấy sắp tới rồi.”
“Ừm, gặp lại sau...”
“À chờ một chút...”
Âu Dương Vân gọi anh lại: “Nếu anh tiện đường thì qua thăm Lâm Ái đi, người nhà cô ấy đều ở nước ngoài, hôm nay tôi có chuyện quan trọng nên không tới bệnh viện thăm cô ấy được.”
“Anh cũng chuẩn bị đi thăm cô ấy đây.”
“Cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn!”
Giang Hựu Nam liếc nhìn cô một cái, sau đó khởi động xe rời đi.
Anh rời đi không bao lâu thì xe Nam Cung Phong đã tới cổng trường học, Âu Dương Vân ngồi lên xe, vỗ tay nói: “Đi thôi!”
“Có thể bàn bạc với em một chuyện không?”
“Anh nói đi.”
“Về sau đừng ép anh làm những chuyện anh không muốn làm.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như anh không muốn ăn cơm, em đừng ép anh ăn. Ví dụ như anh không muốn ngồi ở phòng khách, em đừng cố ý kéo anh xuống đó.”
“Được, không vấn đề.”
Sau khi bàn xong, xe lập tức chạy về dinh thự Bạch Vân. Thấy cậu chủ trở về, nhân viên bảo vệ đứng gác lập tức chạy vào bẩm báo với bà Nam Cung. Bà Nam Cung nghe thấy tin con trai trở về thì kích động suýt nữa ngất đi. Ròng rã một tháng trời, bà sống một ngày dài như một năm, không có lúc nào là không nhớ tới con trai...
Nam Cung Phong đi theo Âu Dương Vân vào cửa, người trong nhà đã chuẩn bị tinh thần chào đón anh, ngay khi ánh mắt chạm nhau, không cần nói cũng biết, câu đầu tiên của bà Nam Cung chính là: “Con về rồi sao?”
“Ừm...”
Nam Cung Phong gật đầu, không cách nào tha thứ cho những chuyện ba mẹ đã làm.
“Không biết các con trở về nên không chuẩn bị món gì cả, hiện tại nhà bếp vẫn đang chuẩn bị, hai con nghỉ ngơi chút đi, lát nữa có thể ăn rồi.”
“Không cần chuẩn bị gì đâu, con không muốn ăn.”
Nam Cung Phong nói xong lập tức đi lên tầng, mấy người đưa mắt nhìn nhau, bà Nam Cung nhéo tay chồng mình, ông Nam Cung lạnh lùng nói: “Con theo ba đến phòng sách một chút, ba muốn nói chuyện với con!”
Bà Nam Cung lập tức nháy mắt với Âu Dương Vân, Âu Dương Vân lập tức chạy tới trước mặt Nam Cung Phong: “Đi đi, ba muốn nói chuyện với anh đó.”
“Không có gì để nói cả.”
“Đừng như vậy, ba cũng lên tiếng rồi, anh phải cho ông ấy chút mặt mũi chứ?”
Nam Cung Phong trừng mắt nhìn cô, hóa ra những điều anh vừa nói với cô trên đường đều là công cốc sao?
Bất đắc dĩ đi vào phòng sách với ông Nam Cung, đợi cửa đóng, bà Nam Cung lập tức vui vẻ kéo con dâu ngồi vào ghế sô pha: “Tiểu Vân, mẹ không biết nên cảm ơn con thế nào, con đúng là tri kỷ của mẹ!”
Âu Dương Vân ngượng ngùng cười: “Mẹ nói quá lời rồi, đây là chuyện con đã đồng ý với mẹ, hiện giờ chỉ là làm tròn lời hứa mà thôi.”
“Vì sao con lại đồng ý với chúng ta chứ? Nói tới nói lui vẫn là nhà họ Nam Cung chúng ta có phúc ba đời mới cưới được một người con dâu tốt như con.”
“Mẹ đừng khen con nữa, nếu không con lại vì được cưng chiều mà hư hỏng đó....”
Bà Nam Cung vỗ vai cô, không biết diễn tả nỗi kích động hiện tại như thế nào.
“Đúng rồi, lần trước con kiểm tra có kết quả thế nào?”
“Ôi...” Không nhắc thì còn đỡ, lúc này Âu Dương Vân mới nhớ tới việc cô còn hai phiếu kết quả ở bệnh viện chưa đến lấy.
“Sao vậy?”
“Con quên đi lấy rồi.”
“Con nhìn con xem, bình thường cũng không phải người bừa bãi, sao bây giờ ngay cả phiếu kết quả cũng quên chứ?”
Âu Dương Vân day trán: “Gần đây có rất nhiều chuyện nên hơi choáng váng đầu óc.”
“Không sao, ngày mai lấy về là được, con không có thời gian thì mẹ sẽ lấy giúp con.”
“Không cần đâu, chiều mai con không có tiết học, con tự đi lấy được rồi.”
“Được!”
Cửa phòng sách đã đóng một giờ, vẫn chưa có dấu hiệu đi ra, Âu Dương Vân không khỏi lo lắng: “Mẹ, ba nói gì với Phong thế? Tại sao lại nói lâu như vậy?”
“Sao mẹ biết được, đó đều là chuyện của đàn ông mà...”
“Hi vọng lúc bọn họ đi ra thì cục diện bế tắc này có thể hóa giải...”
“Mẹ còn hi vọng chuyện đó hơn con...”
Bà Nam Cung thở dài: “Ôi, đừng đợi nữa, đồ ăn đều nguội cả rồi, chúng ta ăn trước đi.”
Ba người phụ nữ ăn được một lúc, cuối cùng cửa phòng làm việc cũng mở ra, Nam Cung Phong mang theo vẻ mặt lo lắng đi lên tầng, Âu Dương Vân không còn hứng thú ăn uống nữa, cô đặt đũa xuống: “Con đi theo xem anh ấy một chút.”
Cô đuổi theo Nam Cung Phong đến phòng ngủ, thấy anh đứng trước cửa sổ, cô nịnh nọt đưa cho anh một điếu thuốc: “Hút một điếu đi.”
Nam Cung Phong nhận lấy, đang định châm lửa thì cô đoạt bật lửa của anh: “Để em!”
Cô vừa thay anh châm lửa vừa trêu chọc: “Được vợ quan tâm như vậy có cảm giác thế nào?”
Nam Cung Phong không nói gì, bầu không khí trở nên im lặng, cô cũng không biết nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô không nhịn được lên tiếng: “Anh đứng hơn một tiếng rồi, rốt cuộc muốn đứng tới lúc nào?”
Nam Cung Phong vẫn im lặng không nói, cô đành đi tới trước mặt anh, lắc lắc tay áo anh: “Em đang nói chuyện với anh đó, anh để ý đến em một chút được không?”
Đột nhiên anh đưa tay ôm cô vào иgự¢, ôm thật chặt. Âu Dương Vân run rẩy vài giây, sau đó ngơ ngác hỏi: “Ba nói gì với anh? Sao lại buồn bực như thế?”
“Cho dù tâm trạng anh không tốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tiểu Vân ở bên cạnh là anh yên tâm rồi.”
Nói xong anh cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô...
Giữa trưa hôm sau, Âu Dương Vân bước từ trường học ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện cô khám lần trước.
Cô tìm bác sĩ lần trước, nhưng còn chưa kịp nói rõ mục đích thì bác sĩ đã nói: “Nếu cô không đến thì tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho cô rồi...”
“Sao vậy? Kết quả kiểm tra không tốt sao?”
Cô cảm giác có chút bất an.
Vẻ mặt của bác sĩ khá nghiêm trọng, lấy từ tập tài liệu ra hai tấm phiếu kết quả của Âu Dương Vân, đưa đến trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng áp lực quá.”
Lời nói của bác sĩ giống như bom, trực tiếp ném vào đầu Âu Dương Vân, cô đoạt lấy kết quả từ trong tay bác sĩ, trong đầu nổ vang một tiếng...
“Vô sinh?” Cô run rẩy hỏi: “Có ý gì?”
“Nói thẳng ra là cô không có năng lực sinh đẻ.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể, sao tôi lại không có khả năng sinh đẻ chứ? Rõ ràng tôi rất khỏe mạnh mà, vì sao lại không có khả năng sinh đẻ?”
Lúc này Âu Dương Vân rất kích động, cô sắp phát điên rồi, kết quả kiểm tra này khiến cho cô không có cách nào tiếp nhận được.
“Cô Âu Dương, mời cô bình tĩnh một chút. Trên phương diện y học thì bệnh này vốn không có nguyên nhân cụ thể, nhưng hiện giờ y học rất phát triển, cho dù là bệnh nan y thì cũng có thể trị được, huống chi là vô sinh... Bây giờ điều cô cần làm chính là kìm nén cảm xúc, tỉnh táo lại, sau đó tiến hành trị liệu công nghệ cao.”
“Kết quả kiểm tra này của các ông sai rồi sao?”
Âu Dương Vân cầm hai phiếu kiểm tra, đập mạnh xuống bàn: “Kết quả kiểm tra này chắc chắn sai rồi.”
“Nếu cô nghi ngờ kết quả kiểm tra của chúng tôi thì có thể đến chỗ khác kiểm tra lại, dù sao ở thành phố này cũng không phải chỉ có một bệnh viện.”
“Tôi sẽ đi kiểm tra lại, nếu như kết quả của các ông sai thì tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Âu Dương Vân tức giận xoay người rời đi. Bầu trời vô cùng u ám, nhưng tâm trạng của cô còn u ám hơn. Bảo cô bình tĩnh? Cô làm sao bình tĩnh được? Cô luôn mong chờ có thể sinh ra một đứa con giống như Nam Cung Phong, nhưng bây giờ bác sĩ lại đột nhiên nói cho cô, cô không có khả năng sinh đẻ, đây đúng là cầm một con dao, không hề báo trước đâm vào tim cô, khiến cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ!
“Không, tuyệt đối không thể! Mình không thể khóc, bọn họ kiểm tra sai rồi, mình phải tìm nơi khác kiểm tra lại...”
Âu Dương Vân ngẩn người đi trên đường, nhiều lần tự nhủ bản thân không được khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn ra, không cách nào ngăn lại được. Cô không dám nghĩ nhiều, nếu như kết quả kiểm tra không sai thì cô phải làm sao bây giờ?
Cô cố gắng duy trì lòng tin của mình, hi vọng kết quả này thật sự sai. Trái tim Nam Cung Phong vừa mới hướng về cô, lúc này cô không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.
Cô đi vào bệnh viện cấp 3A trong thành phố, đưa ra kết quả kiểm tra có vấn đề của mình. Máy móc ở bệnh viện này có kĩ thuật rất cao, không cần đến ba ngày, cô chỉ cần chờ ba giờ là đã có thể có kết quả rồi.
Ba giờ này đối với Âu Dương Vân còn dài hơn ba mươi năm, giày vò cô hơn cả sự ngược đãi ở nhà họ Âu Dương từ năm mười hai tuổi đến năm hai mươi hai tuổi. Cô co ro ngồi ở trong một góc của khoa sản, nhìn những người phụ nữ mang thai đi tới làm kiểm tra, trái tim cô lại như bị xé rách ra. Không ai biết, cô khát vọng như thế nào về việc cô có thể mang thai, cô thật sự rất hâm mộ những người phụ nữ sắp trở thành mẹ kia...
Cô không muốn bị tra tấn tinh thần như vậy nữa cho nên cô đi ra sảnh lớn của khoa sản, đi đến bãi cỏ của bệnh viện, ngửi mùi thơm của hoa quế trong không khí, vì sao trong mùi thơm này lại xen lẫn sự đau thương chứ? Cô đảo mắt tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, thỉnh thoảng có bệnh nhân đi qua trước mắt, trên mặt những bệnh nhân kia có dấu vết bị ốm đau ђàภђ ђạ. Cô cảm thấy thương xót cho bọn họ, nhưng cô càng thêm thương xót cho bản thân mình. Vận mệnh trắc trở như vậy, đến cùng còn phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể có được hạnh phúc đây? Trước năm hai mươi tư tuổi, mục tiêu duy nhất của cô là báo thù. Sau năm hai mươi tư tuổi, cô chỉ muốn sống hạnh phúc với Nam Cung Phong, sinh một đôi trai gái đáng yêu... Nhưng bây giờ, một lần vô tình kiểm tra kết quả lại phá vỡ tất cả ảo tưởng tốt đẹp trong lòng cô, đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống của mình đã đủ bi thảm rồi, đã không còn mục tiêu sống nữa...
“Cô à, có thể ôm con giúp tôi không?”
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi ôm hai đứa bé ngồi xuống bên cạnh cô, hai đứa bé giống nhau như đúc, cô nhanh chóng bế một đứa bé, sau đó đờ đẫn hỏi: “Là sinh đôi sao?”
“Ừm, đúng vậy, đúng là mệt muốn ૮ɦếƭ, vừa sinh đã sinh hai đứa, cả hai đứa bé đều bị phình mạch máu, ngày mai phải làm phẫu thuật, cho nên hôm nay tôi phải đưa tới nhập viện trước.”
Người phụ nữ vừa cho con 乃ú vừa kể ra nỗi vất vả khi mang thai.
Người phụ nữ này không biết, những vất vả trong lời của cô ta lại là hạnh phúc mà Âu Dương Vân nằm mơ cũng không chạm vào được...
Cô kinh ngạc nhìn đứa bé trắng trẻo trong lòng, ngón tay run rẩy muốn sờ một chút, nước mắt cô lã chã tuôn rơi, rơi thẳng xuống gương mặt đứa bé, đứa bé bị dọa sợ, khóc lớn một tiếng, người phụ nữ cuống quýt hỏi: “Sao vậy?”
Âu Dương Vân nước mắt như mưa, không nói nên lời, sau đó giống như hiểu ra chuyện gì, người phụ nữ nhận lại đứa bé, nhìn cô một cái rồi rời đi.
Nhìn bóng người phụ nữ kia rời đi, cô cắn chặt môi không để cho bản thân mình khóc thành tiếng, lặng lẽ an ủi trong lòng: “Không cần hâm mộ người khác, cũng không cần suy nghĩ tiêu cực như vậy, còn chưa có kết quả cuối cùng thì vẫn còn một tia hi vọng...”
Cô dùng hi vọng để chống đỡ, cuối cùng chịu đựng đủ ba giờ, nhưng cảm giác bất an khi nghe kết quả kiểm tra kia thì cả đời cô cũng không quên được...
“Đáng tiếc, phương diện sinh đẻ của cô có chút vấn đề, chẩn đoán sơ bộ là... vô sinh.”
Hai mắt cô tối sầm lại, thế giới trong mắt cô dường như chỉ còn lại một màu đen. Thượng đế đúng là rất tàn nhẫn! Đóng của cô một cánh cửa nhưng lại không mở ra một cánh cửa khác cho cô, ngược lại còn đẩy cô vào trong địa ngục tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời.
Nước mắt của cô nhanh chóng trào ra, dưới tầng cuối cùng của địa ngục, dường như cô lại trở về đêm mùa hè mười chín năm về trước, cô nằm trong иgự¢ mẹ, hưởng thụ làn gió từ chiếc quạt cũ nát của mẹ, nghe mẹ nói: “Chuyện hạnh phúc nhất đời mẹ chính là sinh ra một đứa con gái ngoan ngoãn như Tiểu Vân, nhờ có con mà mẹ mới không cảm thấy cô đơn. Chờ sau khi Tiểu Vân lớn lên, nhất định cũng phải sinh một đứa con gái như vậy, nếu vậy thì Tiểu Vân nhà chúng ta sẽ không cô đơn nữa...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc