Chương 125: Ban công(2)Âu Dương Vân đã bắt đầu động lòng, sao cô lại không nghĩ tới chứ? Từ rất lâu rồi, cô đã muốn sinh một đứa con trai giống như Nam Cung Phong.
“Sao vậy? Bây giờ chúng ta đi luôn nhé?”
Ánh mắt bà Nam Cung rất sắc bén, chỉ liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra nội tâm của Âu Dương Vân dao động, vì vậy bà thừa thế cổ vũ cô đi kiểm tra. Sau khi do dự một lái, cuối cùng Âu Dương Vân cũng đồng ý: “Được rồi, vậy đi kiểm tra một chút cũng được.”
Hai người chọn một bệnh viện sản ở trung tâm thành phố, sau khi lấy số báo danh, Âu Dương Vân thấp thỏm chờ được gọi tên, mẹ chồng nhận ra cô đang khẩn trương, bà khẽ an ủi: “Đừng sợ, chỉ kiểm tra một chút mà thôi, hãy nghĩ đến việc rất nhanh con sẽ được làm mẹ, tâm trạng sẽ không lo lắng như thế nữa.”
“Vâng.”
Âu Dương Vân gật đầu. Đến lượt số của cô, cô lặng lẽ đứng dậy đi vào trong một phòng khám.
Sau khi kiểm tra một lượt, cô ngồi trước mặt bác sĩ khoa sản, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tôi không có vấn đề gì chứ?”
“Phải đợi có kết quả kiểm tra mới biết được, có một mục thì nhìn qua không thấy có vấn đề gì, chỉ là bệnh vặt, hàn khí trong cơ thể tương đối nhiều, tôi sẽ kê cho cô đơn thuốc điều dưỡng, cô trở về uống đúng giờ là được.”
“Vâng.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi tiếp: “Còn mấy kết quả kiểm tra chưa có ạ?”
“Hai kết quả.”
“Lúc nào mới có?”
“Ba ngày sau cô qua đây lấy là được.”
“Vâng.”
Cô nhận đơn thuốc do bác sĩ kê, đi ra khỏi phòng khám. Mẹ chồng cô mang theo vẻ mặt lo lắng ngồi ngoài cửa, vừa thấy cô đi ra đã lập tức hỏi: “Sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?”
“Còn hai kết quả kiểm tra chưa có, tạm thời con không có vấn đề gì, bác sĩ nói người con có nhiều hàn khí, về nhà uống thuốc điều dưỡng trước đã.”
“Quá tốt rồi, mẹ biết không có vấn đề gì mà! Vậy thuốc này của con phải làm sao? Con tự mình sắc được không? Hay để mẹ cho người giúp việc qua chăm sóc con?”
“Không cần đâu mẹ, năm mười hai tuổi con đã sắc thuốc cho mẹ con rồi, đã sớm quen thuộc.”
Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi bệnh viện. Sau khi Âu Dương Vân tạm biệt mẹ chồng, cô trực tiếp trở về biệt thự bên bờ biển, không đi đến dinh thự Bạch Vân nữa.
Cô ngủ cả buổi chiều, đến tận chiều tối, sau khi rời giường cô mới đi đến siêu thị mua một chút đồ, chuẩn bị buổi tối tự mình xuống bếp làm một bữa ăn ngon, an ủi chồng ở bên ngoài kiếm tiền vất vả.
Nam Cung Phong bận rộn cả ngày mới về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, anh đi theo mùi thơm vào trong bếp, ôm lấy eo Âu Dương Vân từ phía sau, khiến cô giật mình: “Giống như ma vậy, bước đi không gây ra chút tiếng động nào...”
“Không phải vì muốn cho em một niềm vui bất ngờ sao?”
Anh vùi đầu vào tóc cô, ngửi mùi thơm quen thuộc của cô.
“Em cũng cho anh một bất ngờ không kém đâu...”
“Đúng vậy, anh rất ngạc nhiên, đêm nay vợ anh tự mình xuống bếp, anh có thể ăn no nê rồi.”
“Muốn ăn no thì mau ra phòng khách ngồi đợi đi, làm xong em sẽ gọi anh.”
“Còn bao lâu mới xong?”
“Khoảng một tiếng.”
“Lâu như vậy sao? Anh đói bụng sắp ૮ɦếƭ rồi, tối hôm qua anh chưa ăn no.”
“Tối hôm qua anh ăn ở đâu mà chưa no?”
“Ăn trên ban công chứ đâu.”
Âu Dương Vân giật mình, cô không phản ứng kịp, đợi đến khi cô phản ứng được thì lập tức thẹn quá hóa giận, nhấc chân đá Nam Cung Phong: “Đáng ghét, ra ngoài đi!”
“Được rồi, anh ra ngoài đây, đừng đá, đừng đá...”
Âu Dương Vân giơ cao cái nồi trong tay: “Còn dám trêu em nữa không? Cẩn thận em nhổ hết răng của anh!”
“Ôi, người đẹp đúng là người đẹp, dáng vẻ tức giận cũng xinh đẹp như vậy... Thật ra em cũng đâu cần khổ cực xuống bếp nấu cơm như thế chứ? Bản thân em cũng có thể mài sắc đẹp ra ăn thay cơm được mà, dùng bản thân mình tặng cho anh một bữa no không được sao?”
Trước khi bị nồi bay vào người, Nam Cung Phong đã nhanh chóng trốn vào ghế sô pha trong phòng khách.
Một lát sau, anh lại đến nhà bếp: “Vợ ơi, đây là cái gì?”
Anh cầm một chiếc túi nilon trong tay, vẻ mặt nghi ngờ.
Âu Dương Vân liếc mắt một cái, tùy tiện trả lời: “Thuốc bắc đó, anh không mở to mắt ra đọc sao?”
“Em khó chịu chỗ nào à?” Anh vội vã đi về phía cô.
“Không phải, em chỉ muốn mau chóng sinh con cho anh nên mới đến bệnh viện kiểm tra một chút, bác sĩ nói em thể chất hơi yếu, có nhiều hàn khí, vì vậy đã kê đơn cho em điều dưỡng.”
Sắc mặt Nam Cung Phong bỗng nhiên tối sầm: “Bác sĩ gì chứ? Đúng là nói hươu nói vượn! Vợ của anh là người phụ nữ ấm áp nhất thiên hạ, lạnh cái gì mà lạnh, ông ta mới là người có đầy hàn khí ấy!”
“Dừng lại!”
Âu Dương Vân cười nói: “Bác sĩ nói đương nhiên là đúng rồi, nếu không sao người ta có thể làm bác sĩ chứ?”
“Hiện giờ bệnh viện rất hiểm độc, vì kiếm tiền cũng có thể nói bừa một bệnh cho bệnh nhân, em tuyệt đối đừng để bọn họ lừa, thuốc này em cũng đừng uống, nếu em uống vào lại bị bệnh thì đúng ý bọn họ rồi!”
“Anh đúng là suy nghĩ linh tinh, bệnh viện sao lại hiểm độc được chứ, bọn họ cũng sẽ không làm hại đến sức khỏe người khác đâu. Anh yên tâm, mẹ nói trước đây mẹ cũng từng uống thuốc này rồi.
Gương mặt Nam Cung Phong lại tối sầm: “Em đã làm gì sau lưng anh vậy?”
Âu Dương Vân biết mình lỡ miệng, vì vậy lập tức nói sang chuyện khác: “Thôi được rồi, có thể ăn cơm rồi đó, mau ăn thôi!”
“Anh bảo em đừng uống thì đừng có uống, nếu em bị bệnh thì xem anh xử lý em thế nào!”
Âu Dương Vân tưởng Nam Cung Phong chỉ nói đùa với cô thôi, nhưng kết quả là sáng hôm sau cô phát hiện ra anh đã giấu thuốc của cô đi đâu mất rồi, khiến cô dở khóc dở cười.
Buổi sáng, cô nhận được điện thoại của Giang Hựu Nam, lúc đó cô đang ngồi ở máy tính, viết một bản thảo giảm nhẹ bài học cho học sinh. Giang Hựu Nam cũng không phải là người thích dây dưa tới cùng, nếu bình thường không có chuyện gì thì anh cũng không quấy rầy cuộc sống của cô.
“Alo, hiệu trưởng Giang, có chuyện gì vậy?”
“Cô giáo Âu Dương, buổi tối em rảnh không?”
“Sao vậy?”
“Anh muốn mời em ăn cơm.”
“Không phải chúng ta mới ăn cơm với nhau sao?”
“Mới ăn thì không thể tiếp tục ăn à?” Anh ta hỏi lại.
“Nhưng em là phụ nữ có chồng, cứ đi ăn cơm cùng người đàn ông khác thì không hay lắm.”
“Anh không nghe nhầm đấy chứ? Sao lời này của em nghe giống như phụ nữ năm 1970 nói ra vậy? Thời buổi này kết hôn rồi ly hôn là chuyện rất bình thường, em nói những lời như này không cảm thấy quá lạc hậu sao?”
Âu Dương Vân hít sâu một hơi: “Em không cảm thấy như vậy.”
Giang Hựu Nam thở dài: “Nếu nói như em thì đàn ông hoặc phụ nữ đã kết hôn đều không thể có bạn khác giới hả?”
“Cũng không phải vậy, chỉ là gặp nhau cũng phải có chừng mực, lâu lắm rồi em không ra ngoài ăn cơm với chồng em, nếu em đồng ý với anh thì tuần này chúng ta đã ăn cơm cùng nhau hai lần rồi đó.”
“Em có cần phải tính toán rõ ràng như thế không? Em nói một câu đi, em có tới không?”
“Nếu anh có lý do chính đáng thì em sẽ cân nhắc.”
“Hôm nay là sinh nhật của anh. Sao rồi? Lý do này đã đủ chính đáng chưa?”
Âu Dương Vân cười ha hả: “Anh đùa em sao? Em bảo anh tìm lý do, anh lại lấy lý do là sinh nhật mình...”
“Anh nói thật.”
“Chờ chút để em xác minh lại.”
Cô đặt di động lên mặt bàn, sau đó lập tức đăng nhập QQ, hỏi Lâm Ái: “Cô giáo Lâm, cậu có ở đó không?”
“?” Lâm Ái trả lời lại bằng một dấu hỏi chấm to đùng.
“Hôm nay là sinh nhật ai?”
Nếu thật sự là sinh nhật Giang Hựu Nam thì nhất định Lâm Ái sẽ biết, bởi vì Lâm Ái rất quan tâm đến chuyện của Giang Hựu Nam.
“Giang Hựu Nam.”
Lâm Ái trả lời lại ba chữ ngắn gọn, Âu Dương Vân hơi giật mình, thật sự là sinh nhật anh ta sao?
Cô cầm điện thoại di động lên, bất đắc dĩ đồng ý: “Được...”
Sinh nhật người ta, cô không thể từ chối.
Cúp điện thoại, cô nhìn tin nhắn Lâm Ái gửi tới trên màn hình: “Hỏi sinh nhật ai làm gì vậy?”
Âu Dương Vân đột nhiên này ra một ý tưởng: “Là như thế này, trước đó tớ nợ hiệu trưởng Giang một bữa tối, anh ta nói đến sinh nhật anh ta thì phải mời bù bữa tối đó, nhưng tối nay tớ có việc, cho nên cậu có thể...”
Cô còn chưa dứt lời, Lâm Ái đã trả lời: “Đừng mơ!”
“Vì sao?”
“Tớ không muốn làm người thay thế cho bất kì người nào, hơn nữa tớ cũng không phải người không có mắt, người mà hiệu trưởng Giang muốn cùng đón sinh nhật là cậu chứ không phải tớ!”
“Xin cậu đó, hôm nay tớ có việc thật mà, cậu giúp tớ một lần đi!”
“Không!”
“Vậy buổi tối tớ sẽ nói với Giang Hựu Nam là cậu thích anh ta.” Cô dùng đòn sát thủ.
Quả nhiên, chiêu này rất có tác dụng, Lâm Ái tức giận gõ ra hai chữ: “Cậu dám?”
“Cậu thử xem tớ có dám hay không? Ai bảo cậu không chịu giúp tớ, cậu đã vô tình thì đừng trách tớ vô nghĩa!”
Lâm Ái vô cùng tức giận, hận không thể đập nát máy tính. Cô hơi do dự một chút, tuy không muốn đi nhưng cô lại lo Âu Dương Vân sẽ thật sự nói cho Giang Hựu Nam biết chuyện cô thích anh ta, vì vậy đành bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau không thể như thế nữa!”
Vì che giấu bí mật dưới đáy lòng mình mà cô đành phải hi sinh lòng tự trọng to lớn của bản thân...
“Nếu như bầu không khí tối nay tốt thì mau tranh thủ thổ lộ nha...”
Âu Dương Vân cẩn thận đề nghị, Lâm Ái lập tức gửi tới một icon tức giận: “Tự lo cho mình đi!”
Đến buổi tối, Lâm Ái ngồi trên giường, cô vô cùng bối rối, cô không biết cô nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự thay Âu Dương Vân đi ăn sinh nhật của Giang Hựu Nam sao? Dù không tận mắt nhìn thấy nhưng cô cũng có thể đoán được biểu cảm thất vọng của Giang Hựu Nam sau khi nhìn thấy cô.
Sau khi suy nghĩ dằn vặt một lúc, cô vẫn quyết định thay quần áo khác, đi tới địa chỉ mà Âu Dương Vân viết cho cô.
Đứng trước cửa phòng, cô lại do dự một lần nữa, tay cô nâng lên giữa không trung, không biết nên gõ cửa hay không.
Khi cô đang do dự thì cửa đột nhiên mở ra, Giang Hựu Nam mặc đồ tây đứng trước mặt cô.
Nhìn thấy cô, nét mặt của anh còn kinh ngạc hơn cả cô: “Lâm Ái, sao cô lại tới đây?”
“Tôi... tôi...” Lâm Ái ấp úng, nhất thời không biết nên nói gì.
“Âu Dương Vân đâu?”
Dường như Giang Hựu Nam đã đoán được chuyện gì đó, trầm giọng hỏi.
“Cô giáo Âu Dương có việc, bảo tôi tới ăn cơm với anh.”
Cô nhìn thấy biểu cảm thấy vọng của Giang Hựu Nam, giống y hệt những gì cô tưởng tượng, vì vậy trái tim cô hơi nhói đau.
“Được rồi, vào đi, dù sao tôi cũng không có nhiều hi vọng về việc cô ấy sẽ tới...”
Giang Hựu Nam cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng người đã âm thầm thích anh bao lâu như Lâm Ái sao có thể không nhận ra anh đang giả vờ chứ?
Hai người ngồi đối diện nhau, Giang Hựu Nam mở một chai rượu, hỏi cô: “Uống không?”
“Rót một chén đi!”
Anh rót cho cô một chén, sau đó lại rót cho mình một chén, chỉ vào thức ăn trên bàn: “Cô cứ ăn tự nhiên, không cần khách khí.”
Sau đó anh không nói gì nữa, bắt đầu uống một chén, lại thêm một chén...
Lâm Ái đau lòng nhìn anh, trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu giờ phút này người ngồi đối diện anh không phải cô mà chính là Âu Dương Vân thì nhất định anh sẽ không im lặng như thế...
“Tới vội quá, không kịp chuẩn bị quà, đây chính là đồ gốm tôi tự tay làm, tặng cho anh đó.”
“Cảm ơn.”
Giang Hựu Nam nhận lấy, cũng không thèm liếc nhìn, tiện tay bỏ sang một bên.
Trái tim Lâm Ái lại đau đớn thêm lần nữa, cho dù anh ta không thích cô thì cũng nên nhìn quà cô tặng một chút chứ.
Rất nhanh, Giang Hựu Nam đã uống say, bắt đầu mất kiểm soát, nói ra mấy lời say xỉn: “Lâm Ái, có phải phụ nữ các cô đều thích đàn ông xấu xa không? Xấu xa giống như Nam Cung Phong ấy? Cô giáo Âu Dương đúng là không có mắt nhìn người... cô ấy không lựa chọn người đàn ông như tôi mà lại chọn anh ta sao? Nhất định sẽ phải hối hận... Không sao, tôi có thể đợi cô ấy, chờ ngày cô áy hối hận... Đến lúc đó, chúng tôi có thể hạnh phúc ở bên nhau...”
Lâm Ái biết ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới, nhưng cô sẽ không phá vỡ ảo tưởng trong lòng Giang Hựu Nam, giống như trước giờ cô biết anh ta không thích cô, nhưng cô vẫn giữ ảo tưởng của riêng mình, chờ đợi một ngày nào đó, Giang Hựu Nam nhận ra không có ai yêu anh ta như cô thì anh ta sẽ hối hận cả đời.
“Lâm Ái, cô và Âu Dương Vân là bạn tốt đúng không? Vậy cô có biết trái tim cô ấy làm từ cái gì không? Vì sao cô ấy không nhìn thấy sự tồn tại của tôi... Rõ ràng tôi quen cô ấy sớm hơn Nam Cung Phong, cũng yêu cô ấy sớm hơn anh ta, nhưng vì sao cô ấy lại không tuân thủ quy tắc trước sau của trò chơi chứ?”
“Bởi vì tình yêu không phải là trò chơi, cho nên cô ấy không cần tuân thủ quy tắc gì cả. Tình yêu phải dựa vào cảm giác, nếu không có cảm giác rung động thì quen biết sớm hơn nữa cũng vô dụng.”
Lâm Ái đau lòng trả lời. Chủ đề được nhắc đến nhiều nhất giữa cô và Giang Hựu Nam chính là Âu Dương Vân, mà mỗi một câu cô nói ra đều giống như tự nói với bản thân mình.
“Có lẽ tình yêu thật sự phải cần đến duyên phận... Tôi cố gắng ba năm cũng không có được trái tim của cô ấy, nhưng Nam Cung Phong chỉ dùng ba tháng ngắn ngủi đã đoạt được... Tôi không cam lòng...”
Hốc mắt Giang Hựu Nam hơi ướt, vào thời khắc này trái tim Lâm Ái đau đớn đến mức không thở nổi. Một người đàn ông lại rơi lệ vì một người phụ nữ, đủ để chứng minh người phụ nữ kia có địa vị quan trọng cỡ nào trong trái tim người đàn ông đó...
Anh ta dựa vào bàn, gục đầu lên cánh tay mình, không hề nói thêm điều gì nữa, dường như đã ngủ mê man.
“Giang Hựu Nam...”
Lâm Ái hít một hơi thật sâu, khẽ đưa tay đẩy đẩy vai anh ta.
Không có phản ứng gì, anh ta ngủ thật rồi.
Rốt cuộc Lâm Ái không khống chế nổi nữa, nước mắt của cô trào ra, cô vừa khóc vừa uống rượu, một lúc sau, cô cũng cảm thấy hơi say.
Cô gục đầu xuống bàn, tay của cô chậm rãi di chuyển về phía người đàn ông đối diện, run rẩy chạm khẽ một cái vào mặt anh, đau lòng nói: “Bây giờ anh nói Âu Dương Vân không nhìn thấy sự tồn tại của anh, nhưng anh cũng đâu có nhìn thấy sự tồn tại của tôi... Trái tim đau đớn này chỉ có mình tôi cảm nhận, nước mắt của tôi cũng chỉ có thể âm thầm chảy trong lòng...”
“Tôi không ngại làm một người qua đường trong cuộc đời của anh, nhưng tôi không muốn anh vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng. Yêu một người chính là hi vọng người đó có thể sống thật tốt, tôi cũng hi vọng Giang Hựu Nam anh có thể tìm được một người thật sự thuộc về anh, mỗi ngày đều có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Đừng giống như bây giờ, đau lòng vì cuộc sống hạnh phúc của người khác... Bất hạnh chỉ cần một người chịu là đủ rồi, tôi không thể sống hạnh phúc cùng anh, tôi cũng không muốn anh cùng chịu bất hạnh với tôi...”
Lâm Ái đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt chảy ra khỏi mát cô, ngay khi cô còn đang ngây ngẩn cả người thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói khiến trái tim cô tan vỡ...
“Thì ra người cô thích lại thật sự là tôi...”