Chương 124: Ban côngNước trong chậu rửa chân nguội dần, nhiệt độ cơ thể của hai người đang ôm nhau lại không nguội bớt chút nào, một lúc lâu sau, Âu Dương Vân mới buông hai tay ra, nói với Nam Cung Phong: “Em đem nước đi đổ.”
Lúc cô đi ra thì Nam Cung Phong đã mở một chai rượu vang đỏ, ngồi một mình ở ban công tự rót tự uống, cô đi qua, không nói gì, lặng lẽ cầm chai rượu vang đỏ rót đầy một ly, sau đó đưa lên miệng uống.
“Có uống được không? Em vừa ở viện ra đó?”
Nam Cung Phong cưng chiều nhìn Âu Dương Vân, Âu Dương Vân khẽ lau vết rượu vang đỏ còn vương trên khóe môi, khẽ gật đầu: “Không sao, rượu vang đỏ rất tốt cho dạ dày.”
Sau đó, cô lại ngửa cổ lên, uống một ngụm lớn. Nam Cung Phong vội vã cầm lấy ly rượu của cô: “Uống ít thôi.”
“Không sao đâu, anh biết tửu lượng của em mà, một ly rượu vang đỏ thì tính là gì…”
Âu Dương Vân đưa tay muốn đoạt lại chén rượu nhưng Nam Cung Phong không chịu buông tay cô ra, anh đặt ly rượu ra sau lưng: “Anh không cho phép thì không được uống!”
“Anh đúng là ngang ngược!”
Cô bất mãn bĩu môi, giả vờ tức giận đứng ở một góc khác của ban công, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn về bãi cát ở gần đó, thỉnh thoảng còn có đôi tình nhân đi qua…
Nam Cung Phong uống một mình hơn nửa chai rượu vang đỏ, thấy cô vẫn còn giận dỗi, lập tức cười híp mắt hỏi: “Thật sự muốn uống sao?”
Cô khẽ lườm anh một cái: “Anh nói xem?”
“Được rồi, đến đây!”
Âu Dương Vân không để ý tới Nam Cung Phong, cô tiếp tục nhìn xung quanh.
“Tới đây…”
Anh ngoắc tay với cô, lúc này cô mới tức giận đi qua, thấy anh vỗ vỗ lên đùi: “Ngồi xuống đây.”
Cô không biết anh định làm gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống đùi anh.
“Anh cho em uống.”
Nam Cung Phong rót một ly rượu vang đỏ, sau đó bảo cô nhắm mắt lại, Âu Dương Vân duỗi tay ra: “Em muốn tự uống, không cần anh!”
“Vậy thì không cần phải uống nữa!”
Anh đưa ly rượu vang đỏ lên miệng mình, chậm rãi thưởng thức.
Âu Dương Vân không hiểu sao đêm nay cô rất muốn uống rượu, nhưng Nam Cung Phong lại vừa mời chào vừa không cho cô uống: “Được rồi, anh cho em uống đi!”
“Nhắm mắt lại!”
“Vì sao?”
“Bảo em nhắm mắt thì cứ nhắm đi!”
Cô im lặng lắc đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô đang chờ Nam Cung Phong đưa ly rượu đến bên miệng cô nhưng không ngờ thứ cô nhận được lại là một đôi môi vừa mềm mại vừa ấm áp, cô hé miệng theo bản năng, đón lấy dung dịch mát lạnh của rượu vang vào trong miệng, rượu vang chậm rãi chảy qua cổ họng cô.
Cô đột nhiên mở mắt ra, trái tim cô đập thình thịch, khuôn mặt cũng đỏ lên, giống như say, nhưng cũng giống như bị hành động mờ ám của Nam Cung Phong mê hoặc.
“Đùa gì vậy? Đồ lưu manh!”
Cô ngại ngùng vòng tay qua cổ anh, mềm mại dịu dàng, đôi mắt như bị phủ một lớp sương mờ, khiến cho người khác rung động.
“Anh đã bảo anh sẽ cho em uống mà.”
“Nhưng anh đâu nói sẽ dùng miệng!”
“Không dùng miệng thì dùng gì? Dùng ly sao? Em đúng là không có chút lãng mạn nào.”
Nam Cung Phong nói xong lại uống thêm một ngụm rượu, sau đó ngậm lấy đôi môi căng mọng của Âu Dương Vân, chậm rãi truyền rượu vào.
Anh xâm chiếm bờ môi mềm mại của cô, sau đó dùng sức hôn cô, khiến đầu cô ngửa về phía sau, tóc dài tung bay, cô có thể nhìn thấy được ánh trăng đang lơ lửng giữa không trung, đôi mắt khẽ híp lại.
“Em không muốn uống nữa.” Cô giận dỗi nói với Nam Cung Phong, giọng điệu có chút ngượng ngùng, sau đó dùng bàn tay trắng nõn đánh nhẹ vào đầu anh.
“Vậy chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa hơn đi!” Anh ôm lấy hai chân cô, khẽ bế xốc cô lên, đặt cô lên bàn đá ở cạnh ban công.
Cô hít một hơi khí lạnh, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, ngượng ngùng dựa vào hõm vai anh, đôi bàn tay trắng nõn không ngừng đánh vào người anh, ngượng ngùng nhắc nhở: “Đang ở ban công đó!”
“Ở trên giường nhiều cũng không lãng mạn, thỉnh thoảng chuyển địa điểm sẽ kích thích hơn.”
“Lãng mạn, lãng mạn, mở miệng ra là lãng mạn, bình thường cũng đâu thấy anh tỏ ra lãng mạn như vậy?”
“Cho nên anh đang cố gắng đây!”
Cô đã sớm biết anh dùng rượu vang đỏ dụ dỗ cô là không có ý tốt gì rồi, nhưng nơi này không phải có chút lộ liễu sao? Bên ngoài bãi cát còn có nhiều người đang dạo bộ mà!
“Bên kia có người!”
Cô vội vàng nhắc nhở.
“Đừng để ý đến mấy tên điên đó, đêm khuya không đi ngủ lại còn ra ngoài quấy rầy chuyện tốt của người khác!”
“Em thấy anh mới giống điên đó, có ai làm chuyện này trên ban công không? Điên rồi! Thật sự điên rồi!”
“Nếu anh điên thì cũng là điên vì em, em nên vui mừng mới đúng!”
Tắm nước nóng xong, bụng hơi sôi lên, cô lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của nhà, người nghe điện thoại là mẹ chồng cô, nghe được giọng của cô, mẹ chồng cô vô cùng vui vẻ: “Tiểu Vân, sao con lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho mẹ thế?”
“Nghe mẹ nói kìa, như thể lâu lắm con không gọi điện thoại cho mẹ vậy!”
Âu Dương Vân giận dỗi cười nói, sau đó trở lại chuyện chính: “Mọi người ăn cơm trưa chưa?”
“Chưa ăn, sao vậy?”
“Quá tốt rồi, vậy bây giờ con sẽ về nhà ăn chực.”
Cô vui vẻ cúp điện thoại, đổi quần áo sạch sẽ, ra khỏi biệt thự, chạy xe tới dinh thự Bạch Vân.
Mẹ đã sớm đứng đợi ở trước cửa phòng khách, thấy cô trở về, vui vẻ cười không dứt miệng: “Mau vào đi, để mẹ nhìn thử xem hai ngày này con có gầy đi không?”
Bà vỗ vỗ gương mặt cô: “Ừm, cũng may, chưa gầy đi.”
“Yên tâm đi, con trai mẹ ngày nào cũng đưa con ra ngoài ăn đồ ngon, con còn tăng một cân so với tháng trước đó.”
Vừa nhắc tới con trai, ánh mắt mẹ chồng cô hơi buồn bã: “Nó vẫn không muốn về nhà sao?”
Âu Dương Vân không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể thành thật trả lời: “Vâng.”
Quả nhiên, mẹ chồng cô vô cùng khổ sở, cúi đầu khóc nức nở.
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng, thật ra tình huống cũng không tệ như vậy, chỉ là anh ấy cứng miệng nói rằng sẽ không trở về thôi, có lẽ là do không muốn mất mặt, đợi con khuyên nhiều thêm một chút thì anh ấy sẽ mau trở về…”
“Có thể sao?”
“Đương nhiên là có thể rồi. Tối hôm qua anh ấy đã chính miệng nói với con, anh ấy rất yêu ba mẹ, chỉ là anh ấy không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, cho nên vẫn giữ thói quen sĩ diện ngày thường mà thôi.”
“Coi như mẹ phải trông cậy vào con rồi.”
“Không vấn đề gì, chỉ cần có con ở đây thì anh ấy không thoát khỏi lòng bàn tay ba mẹ được đâu.”
Bà Nam Cung nghe lời nói này của Âu Dương Vân xong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, kéo tay Âu Dương Vân nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Đi đến bàn ăn, thấy có rất nhiều món ăn phong phú, cô kinh ngạc kêu lên: “Ôi, con và Phong không ở nhà, hình như đời sống của ba mẹ lại được nâng cao thêm rồi.”
Em gái Nam Cung Phong cười híp mắt: “Đâu có, là mẹ nghe nói chị muốn tới ăn nên đã bảo nhà bếp làm thêm đồ đó!”
Ba chồng cũng cười phụ họa: “Đúng vậy, bình thường cả nhà đều ăn chay theo mẹ con, hôm nay được hưởng phúc của con nên cả nhà mới được ăn mặn!”
Người một nhà vui vẻ ngồi xuống, tuy thiếu mất một người nhưng bầu không khí lúc này tốt hơn bầu không khí nghiêm trọng vài hôm trước nhiều.
“Ăn nhiều một chút.”
Mẹ chồng ra sức gắp đồ ăn cho con dâu, Âu Dương Vân ăn như hổ đói, tại vì sáng nay cô chưa ăn sáng nên bây giờ thực sự rất đói bụng.
“Con mau đả thông tư tưởng cho chồng con đi, bảo nó làm xong mau về nhà, đừng ăn đồ bên ngoài nhiều, đồ bên ngoài không vệ sinh.”
“Vâng, con sẽ cố gắng.”
Âu Dương Vân gật đầu chắc chắn.
Bữa cơm này rất ngon, sau khi ăn xong, Âu Dương Vân xoa xoa bụng, ngồi trên ghế sô pha: “Rất lâu rồi con không được ăn no như vậy, bụng con sắt nứt cả ra rồi.”
Mẹ chồng nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt lập tức lóe lên, ngồi vào bên cạnh Âu Dương Vân, nhìn chằm chằm bụng cô, khẽ hỏi: “Có phải các con đang tránh thai không?”
Âu Dương Vân hơi xấu hổ, mặt cô đỏ bừng, khẽ lắc lắc đầu: “Rất lâu bọn con không dùng biện pháp tránh thai rồi.”
“Sao bụng con vẫn chưa có động tĩnh gì thế? Các con đã kết hôn hơn nửa năm rồi mà…”
Nói đến chuyện này, trong lòng Âu Dương Vân cũng rất buồn bực: “Con cũng không biết nữa.”
“Con đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Chuyện này cũng kiểm tra được sao?” Âu Dương Vân thẹn thùng.
Bà Nam Cung nhíu mày: “Như vậy đi, lát nữa mẹ sẽ đi cùng con tới bệnh viện, chúng ta phải kiểm tra cẩn thận mới được.”
“Không cần đâu, chuyện mang thai như này phải thuận theo tự nhiên chứ, nếu có thể mang thai thì tới lúc đó sẽ mang thai, nếu chưa tới lúc thì kiểm tra thế nào cũng vô dụng thôi.”
“Cũng không thể nói như vậy được, năm đó mẹ và ba chồng con vừa làm một lần đã trúng, các con đã hơn nửa năm rồi mà chưa có con đúng là không bình thường chút nào.”
Âu Dương Vân càng thẹn thùng hơn: “Vậy thì cũng đâu cần kiểm tra, dù sao con cũng còn trẻ, không cần vội.”
“Con không vội nhưng mẹ vội, mẹ nhìn người khác bế cháu đến đỏ mắt rồi…”
“Vội cũng đâu có cách nào, đâu phải con cứ muốn là mang thai được.”
“Cho nên mới phải đi kiểm tra đó, chúng ta phải biết được nguyên nhân vì sao vẫn chưa mang thai, đúng không? Sau đó hốt thuốc đúng bệnh, sớm ngày hoàn thành giấc mộng làm bà nội của mẹ.”
“…”
Âu Dương Vân day day trán, bị ý nghĩ linh tinh của mẹ chồng làm đau cả đầu.
“Tiểu Vân, đừng nói mẹ phiền phức, cũng đừng nghĩ mẹ bảo thủ, mẹ chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi, thật ra chuyện mẹ có cháu hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện giờ tình cảnh của con có chút nguy hiểm, bởi vì Đường Huyên trở về rồi, cô ta vô cùng oán hận nhà họ Nam Cung chúng ta, hận năm đó mẹ gián tiếp hại ૮ɦếƭ ba mẹ cô ta, hận ba chồng con năm đó âm mưu dồn ép cô ta, nhất định cô ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp đoạt lại Phong. Nếu Phong không thích cô ta thì tốt, nhưng vấn đề là Phong và cô ta đã từng yêu nhau ba năm, tình cảm vô cùng tốt. Nếu cứ như vậy thì địa vị của con cũng không vững chắc nữa, nhưng chỉ cần có đứa bé thì tình huống cũng được cải thiện hơn nhiều.”
Ánh mắt Âu Dương Vân hơi u ám, tay cô nắm chặt lại, im lặng một lúc mới nói: “Nếu như vậy thì con từ bỏ là được rồi, con không muốn dùng đứa bé để ràng buộc Phong, hôn nhân phải dùng con cái để níu kéo thì không cần cũng được.”
“Không phải mẹ muốn con dùng đứa bé làm lá chắn, nhưng mà nếu có đứa bé thì tình cảm giữa con và Phong sẽ sâu sắc hơn một chút, mặc dù trước đây nó rất thích Đường Huyên, nhưng cũng không thể vì Đường Huyên mà hủy hoại gia đình của mình được. Trẻ con không phải công cụ để níu kéo gia đình, nhưng nó có thể giúp thắt chặt mối quan hệ giữa hai con, bởi vì nó là kết tinh giữa tình yêu của con và Phong. Chẳng lẽ con không nghĩ đến việc cùng người mình thích sinh một đứa con sao?”