“Đi theo mẹ!”
Đàm Tuyết Vân kéo con trai vào phòng làm việc, tay chỉ vào người Lâm Ái: “Con hỏi cô ta xem, có phải mẹ không thể vào phòng làm việc của con không?”
Lâm Ái đứng thẳng người, vẻ mặt ngơ ngác.
Ánh mắt của mấy giáo viên khác đều tập trung lên người cô, ai cũng hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Hựu Nam run rẩy vài giây, sau đó nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, anh ta cười nói: “Con còn tưởng là chuyện gì chứ… Đúng vậy, chuyện này không thể trách cô giáo Lâm được, bình thường con đều dặn dò như vậy.”
“Con không cần phải nói giúp cho cô ta! Bình thường con cũng dặn dò cô ta rằng nếu khách tới chơi muốn uống cà phê thì khách phải tự mình tới quán cà phê để uống sao?”
“Đó là do bác nói chuyện không lịch sự trước!”
Lâm Ái bình tĩnh trả lời.
“Tôi nói chuyện có chỗ nào không lịch sự? Tôi chỉ muốn vào phòng làm việc của con trai tôi thì có gì quá đáng?”
Trái tim Lâm Ái khẽ run lên, hiển nhiên là bị câu nói này của Đàm Tuyết Vân dọa sợ. Cô không khỏi quan sát kĩ thêm một chút người phụ nữ kia, bà ta thật sự là mẹ của Giang Hựu Nam sao? Điều này khiến cho cô vô cùng ngoài ý muốn…
Sao cô lại nảy sinh tranh chấp với mẹ của Giang Hựu Nam chứ? Đúng là chịu thiệt thòi mà…
Giang Hựu Nam đối xử với cô khá thờ ơ lạnh nhạt, không có chút tình ý nào, hiện giờ cô lại đắc tội mẹ anh ta, nhất định anh ta càng không có ấn tượng tốt về cô.
“Bà không hề nói bà là mẹ của hiệu trưởng Giang.”
“Tôi không nói sao? Tôi hỏi cô có biết tôi là ai không? Kết quả cô đã trả lời thế nào? Cô nói rằng không cần biết tôi là ai, cô cũng phải đối xử với tôi bình đẳng như những người khác. Ồ, tôi không biết trường học này lại có một giáo viên công bằng chính trực như thế đó… Hiện giờ tôi lấy thân phận của chủ tịch, yêu cầu cô lập tức thu dọn đồ đạc rời đi!”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng khiến tất cả mọi người nín thở, bởi vì bọn họ đều biết trường học có một cổ đông lớn rất thần bí, nhưng không ai ngờ được rằng vị cổ đông thần bí kia lại chính là mẹ của hiệu trưởng.
Sắc mặt Lâm Ái vô cùng khó coi, cô không hề lên tiếng thanh minh cho bản thân, cô chỉ im lặng chờ Giang Hựu Nam lên tiếng.
Giang Hựu Nam thờ dài: “Mẹ, mẹ có lý một chút đi! Người ta chỉ là làm việc đúng bổn phận của mình mà thôi, cũng đâu có làm gì sai, sao phải đuổi người ta đi chứ?” Anh ta ngừng lại một chút: “Hơn nữa giáo viên của trường này đều tự dùng bản lĩnh của mình để thi vào trường, không trái với quy định của Bộ Giáo Dục, bất kì ai cũng không có quyền sa thải bọn họ, cho dù mẹ là cổ đông lớn thì cũng không được!”
“Con…”
Đàm Tuyết Vân tức giận trong lòng, vừa bị Lâm Ái làm tức gần ૮ɦếƭ, hiện giờ con trai của bà ta lại không nói giúp bà ta, bà ta tức giận gầm lên: “Mẹ nói sa thải là sa thải! Nếu con không muốn dùng cách trực tiếp như vậy thì mẹ sẽ có biện pháp khác!”
Đàm Tuyết Vân của ngày hôm nay không còn là Đàm Tuyết Vân của hai mươi mấy năm trước nữa, thế lực của bà lớn đến mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Tiếng chuông báo vang lên, Âu Dương Vân kết thúc buổi học, trở lại văn phòng, khi nhìn thấy Đàm Tuyết Vân, cô vô cùng kinh ngạc, tiến lên chào hỏi: “Bác Đàm, sao bác lại tới đây?”
Một giây trước, Đàm Tuyết Vân vẫn mang theo vẻ mặt lo lắng, nhưng vừa nhìn thấy Âu Dương Vân thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Tiểu Vân, vừa đi dạy sao? Bác đến đây một lúc cũng không tìm thấy cháu, kết quả là bị một kẻ không có mắt đối xử lạnh nhạt.”
Âu Dương Vân đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy sắc mặt Lâm Ái không ổn, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện, cô khẽ mỉm cười: “Có lẽ chỉ là hiểu nhầm thôi, bác à, bác là người rộng lượng, không cần phải để trong lòng.”
“Bà ấy muốn sa thải Lâm Ái.”
Giang Hựu Nam nhanh chóng ghé sát vào tai cô nhắc nhở.
“Hiểu nhầm gì chứ? Rõ ràng là một người không có giáo dục! Người như vậy sao có thể dạy bọn trẻ được? Hôm nay bác nhất định phải sa thải cô ta!”
“Bác à, cô giáo Lâm là bạn tốt của cháu, bác thật sự hiểu nhầm rồi, không phải cô ấy cố tình lạnh nhạt với gì đâu, mà là trước giờ bọn cháu đều phải làm việc theo quy tắc…”
“Bạn tốt của cháu?”
Đàm Tuyết Vân khẽ nhíu mày: “Sao cháu lại chơi với loại bạn như này chứ?”
Âu Dương Vân sững sờ, cô vô cùng khó chịu khi nghe Đàm Tuyết Vân miệt thị Lâm Ái, nhưng vì hóa giải mọi chuyện nên cô đành kìm nén lại sự khó chịu trong lòng: “Thật sự là hiểu nhầm, bác có thể nể mặt cháu, đừng so đo với cô ấy được không?”
Đàm Tuyết Vân nghĩ ngợi: “Được rồi, nếu Tiểu Vân cũng xin tha vậy thì bác sẽ tha cho cô ta một lần, nhưng mà chuyện này cũng không thể cho không được, đêm nay cháu phải ăn cơm với bác.”
Lại ăn cơm sao…
Âu Dương Vân buồn bực, nhưng vì giúp Lâm Ái nên cô chỉ đành đáp ứng: “Vâng, được ạ!”
Thấy Âu Dương Vân đồng ý, Đàm Tuyết Vân vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ vào tay cô: “Cứ quyết định như vậy đi, bảy giờ tối nay, hẹn ở quán lần trước, không gặp không về!”
“Vâng!”
Giang Hựu Nam mỉm cười, bước lên, đặt tay lên vai mẹ anh ta: “Hiện giờ bà Đàm có thể đi được chưa?”
Đàm Tuyết Vân trừng mắt liếc nhìn con trai của mình, sau đó nhìn sang Lâm Ái: “Cùng là giáo viên mà sao khác biệt lại lớn như vậy chứ?”
Mọi người đều nghe được sự chế giễu trong câu nói này, đặc biệt là Lâm Ái, trong lòng cô rất khó chịu, bởi vì người nói câu này lại là mẹ của người cô thầm thích.
“Tiểu Vân, bác đi đây, con đừng quên cuộc hẹn của chúng ta đó.”
Âu Dương Vân vẫy tay: “Vâng ạ, đúng giờ con sẽ tới.”
Đợi văn phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Ái lập tức chạy ra ngoài, Âu Dương Vân nhanh chóng theo sau, chạy theo Lâm Ái tới rừng cây phía sau trường học.
“Lâm Ái, cậu đừng để ý lời của bác Đàm, bà ấy hiểu nhầm cậu, nhưng Giang Hựu Nam sẽ không hiểu nhầm đâu, anh ta không giống như mẹ mình…”
“Tớ vẫn luôn không hiểu, vì sao Giang Hựu Nam lại thích cậu như vậy chứ? Bề ngoài tớ không kém cậu, trí tuệ cũng không kém cậu, nhưng vì sao anh ta lại thích cậu? Cho đến giờ phút này, tớ mới hiểu, đây chính là số mệnh, bởi vì mẹ của Giang Hựu Nam không phải là người dễ chung sống nhưng bà ấy cũng thích cậu, tớ còn gì không cam lòng nữa…”
“Không phải như vậy đâu, chỉ là có một lần, tớ đang đi trên đường thì nhặt được ví tiền của bà ấy nên quen biết mà thôi. Có lẽ cậu và bà ấy gặp nhau trong hoàn cảnh không tốt đẹp, nhưng điều này không có nghĩa là chuyện giữa cậu và Giang Hựu Nam không có cơ hội…”
“Đúng vậy, cho nên tớ mới nói đây là số mệnh. Cậu nhặt được ví tiền của bà ấy, bà ấy cảm kích cậu, mà tớ chỉ dựa theo quy định mà làm việc nên đã đắc tội với bà ấy. Điều này cũng đủ chứng minh giữa tớ và Giang Hựu Nam không có cơ hội nào để tiến tới rồi…”
Âu Dương Vân nghe thấy mấy lời này thì rất đau lòng, cô nắm lấy tay Lâm Ái: “Đừng nghĩ tiêu cực như vậy, chuyện không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, quan trọng là bản thân cậu phải dũng cảm một chút. Nếu như cậu dũng cảm bày tỏ lòng mình với Giang Hựu Nam thì kết quả sẽ khác.”
“Được rồi, không quan trọng, dù sao tớ cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi.”
“Cứ đi như vậy, cậu sẽ không nuối tiếc sao?”
“Không có chờ đợi thì sẽ không có tiếc nuối…”
Âu Dương Vân không nói thêm điều gì, chỉ là trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, cô sẽ không để cho Lâm Ái rời đi như vậy.
Trước khi tan làm, cô gọi điện cho Nam Cung Phong: “Đêm nay anh có phải đi dự tiệc gì không?”
“Không, sao vậy?”
“Tối nay em sẽ về muộn, em có hẹn ăn cơm với người khác.”
“Ai vậy? Lâm Ái sao?”
“Không, là… bác Đàm.”
“Mẹ của Giang Hựu Nam?”
“Đúng vậy.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó Nam Cung Phong mới nói: “Mẹ của Giang Hựu Nam có ý đồ gì? Sao lại hẹn em ăn cơm nhiều lần như vậy?”
“Hôm nay là tình huống đặc biệt, về nhà em sẽ nói cho anh sau.”
“Được!”
Nam Cung Phong buồn bực cúp điện thoại.
Âu Dương Vân đúng giờ tới chỗ hẹn, khi đến nơi cô lại phát hiện ra người ngồi ở chỗ đó là Giang Hựu Nam.
“Mẹ anh đâu rồi?”
Cô ngồi vào phía đối diện, nghi ngờ dò hỏi.
“Mẹ anh đột nhiên có hẹn nên không tới được, cho nên anh thay bà ấy tới đây.”
“Nếu vậy thì gọi điện thoại là được rồi, không nhất định phải ăn cơm…”
“Sao vậy? Bởi vì đối phương là anh sao?”
Âu Dương Vân ngẩn người: “Không phải, là em lo anh có việc bận thôi…”
“Anh rất rảnh rỗi, lâu rồi anh cũng không ăn cơm với em. Anh thật sự rất mong chờ bữa tối này.”
Âu Dương Vân thở dài, không còn gì để nói.
“Gọi chút đồ ăn đi, hôm nay em mời.”
“Được, dù sao bây giờ em cũng không phải là cô gái mới ra trường nghèo kiết xác nữa. Được người giàu có mời ăn cơm, đương nhiên anh sẽ không nể mặt…”
Âu Dương Vân trợn mắt một cái: “Nhất định phải châm chọc em sao?”
“Anh nói thật mà, có châm chọc thì cũng chỉ là châm chọc bản thân anh mà thôi, anh không thể làm em trở thành bà Giang, đây chính là thất bại của anh.”
Giang Hựu Nam liếc mắt nhìn cô một cái, bắt đầu lật xem menu.
“Anh cảm thấy Lâm Ái thế nào?”
Hai người im lặng một lúc, Âu Dương Vân mới dè dặt hỏi.
“Rất tốt!”
“Vậy anh biết cô ấy thích ai không?”
“Không biết, cô ấy chưa từng nói với anh.”
“Anh không tò mò muốn biết người cô ấy thích là ai sao?”
Giang Hựu Nam nhún vai: “Có gì để tò mò? Chuyện này là việc riêng của người khác, hơn nữa, người đó cũng đâu phải là anh.”
“Sao anh chắc chắn không phải là anh chứ?”
Âu Dương Vân rất kích động, cô muốn tỏ tình thay Lâm Ái, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống. Đúng như Giang Hựu Nam nói, việc này là việc riêng của người khác, không được người ta đồng ý mà đã giúp người ta tỏ tình thì cho dù là bạn tốt cũng có chút hơi quá đáng.
“Cô ấy biết anh thích em!”
“Nếu như người cô ấy thích là anh thì cũng đâu liên quan gì tới việc anh thích em?”
Giang Hựu Nam ngẩng đầu, thẳng thắn hỏi: “Em sẽ thích một người đàn ông mà trong lòng anh ta đã có người phụ nữ khác sao? Hơn nữa người đàn ông kia còn cả ngày hỏi thăm em về tình hình của người phụ nữ anh ta thích?”
“Sao lại không chứ? Trái tim là thứ rất khó kiểm soát mà.”
“Chẳng lẽ cô ấy thật sự thích anh?”
Vẻ mặt của Giang Hựu Nam lập tức trở nên nghiêm túc.
“À, không phải, em chỉ ví dụ thôi.”
Âu Dương Vân khó chịu lắc đầu, cô vẫn nên cổ vũ cho Lâm Ái đi tỏ tình trực tiếp với Giang Hựu Nam thì hơn.
“Gần đây em thế nào?”
Giang Hựu Nam tiếp tục lật xem menu, giả vờ tùy ý hỏi thăm, nhưng thật ra anh ta rất quan tâm những ngày gần đây cô sống có tốt không?