Chương 104: Không có tường nào gió không lọt qua đượcĐặt tay lên vai người đàn ông, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể người đàn ông đang cứng ngắc, người đàn ông chậm rãi quay đầu, quả nhiên là Triệu Diệc Thần – người hát chính trong ban nhạc mà Âu Dương Vân gặp tại Pháp.
“Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông cũng âm trầm thốt ra bốn chữ từ kẽ răng.
Tiếng thở dốc yếu ớt của Âu Dương Vân đã giảm đi không ít, cô chỉ ra cửa trung tâm thương mại: “Đi uống ly cà phê nhé!?”
Người đàn ông gật đầu, do đó hai người vai kề vai cùng đi ra ngoài, đi tới quán cà phê đối diện trung tâm thương mại.
Vẫn là nơi cô và Lâm Ái vừa ngồi uống cà phê, nhưng Lâm Ái đã rời đi, Âu Dương Vân tìm chỗ trong góc hẻo lánh, ngồi đối diện với Triệu Diệc Thần, sau khi nhìn nhau một hồi, cô nói: “Trở về lúc nào thế?”
“Cũng mới.”
“Có phải rất tò mò tại sao tôi biết tên thật của anh phải không?”
Triệu Diệc Thần khuấy ly cà phê trước mặt: “Quả thật có chút tò mò, nhưng cũng không phải chưa từng nghĩ, một ngày nào đó cô sẽ biết.”
“Tôi nhìn thấy bức ảnh chụp ba người ở trong ngăn kéo của em họ anh, lúc đó tôi cũng kinh ngạc không kém gì lúc nãy anh nghe thấy tôi gọi tên thật của anh đâu.”
“Cô biết chuyện giữa chúng tôi.”
“Hiện giờ tôi là vợ của anh ấy, chuyện của anh ấy sao tôi có thể không biết chứ.”
Âu Dương Vân uống một ngụm cà phê: “Đêm đó ở Pháp, chẳng phải cũng vì nhìn thấy anh ấy mà anh không từ mà biệt sao?”
Triệu Diệc Thần không trả lời.
“Cô ấy thì sao? Cũng về rồi à?”
“Ừ.”
Mặc dù đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng khi nghe thấy câu trả lời khẳng định này, trái tim Âu Dương Vân vẫn hơi đau nhói, bỗng nhiên thấy bất an, bởi vì cô biết rõ, người phụ nữ kia từng có sức ảnh hưởng đến chồng cô như thế nào.
“Sao mọi người lại trở về? Nếu đã đi rồi sao còn trở về chứ?”
Âu Dương Vân không hề che giấu sự tức giận của cô: “Hay nói cách khác, sao năm đó anh lại phản bội em họ của mình chứ?”
Triệu Diệc Thần lại im miệng không nói lời nào, từ chối không trả lời câu hỏi của cô.
“Có thể nói cho tôi nghe mục đích trở về của hai người không? Anh biết mà, điều này rất quan trọng với tôi.”
Đối mặt với tâm trạng lo lắng của cô, Triệu Diệc Thần khẽ thở dài một hơi: “Bảo vệ hạnh phúc của mình là được rồi, người khác có về hay không cũng đừng bận tâm.”
“Tôi sao có thể không bận tâm chứ? Người đàn bà chồng mình từng yêu sâu đậm quay lại rồi? Anh kêu tôi sao có thể không bận tâm?”
“Em họ tôi không phải người đàn ông không có trách nghiệm, nếu đã kết hôn với cô rồi thì em ấy sẽ không dễ dàng bỏ rơi cô đâu.”
“Anh hiểu anh ấy được đến đâu chứ? Anh có biết mấy năm qua anh ấy sống thế nào không? Nói khó nghe hơn một chút thì tôi cũng chỉ là người vợ thứ bảy của anh ấy mà thôi, là người thứ bảy và cũng là người cuối cùng.”
Triệu Diệc Thần tưởng cô đã nói xong, nào ngờ cô lại bổ sung một câu: “Nếu hai người không trở về, thì tôi vẫn tự tin là như vậy.”
“Chúng tôi có về hay không cũng không nên trở thành gánh nặng trong lòng cô, nếu cô có đủ tự tin thì cho dù có mười Đường Huyên quay về thì đã sao chứ? Cũng giống như cô đuổi theo tên trộm ở Pháp kia vậy, cô vốn không bận tâm chuyện có mất tiền hay không, nhưng vì món đồ mà bản thân quý trọng nên cô vẫn liều mạng đuổi theo, trong tình yêu, chỉ cần có can đảm và tinh thần như vậy là được rồi.”
“Anh ấy biết hai người về chưa?”
Anh ấy mà Âu Dương Vân nói đương nhiên là Nam Cung Phong, trong lòng Triệu Diệc Thần biết rõ.
“Không biết.”
“Cô anh biết không?”
“Hiện giờ ngoài cô ra chắc không ai biết đâu.”
“Cho tôi cách liên hệ đi, nếu có chuyện gì thì còn tiện liên lạc.”
“Tôi có thể cho cô, nhưng cô phải hứa không nói chuyện nhìn thấy tôi cho bất kỳ ai.”
Ánh mắt sắc bén của Âu Dương Vân nhìn về phía anh ta: “Anh không sợ tôi hứa rồi lại nuốt lời sao?”
“Cô không phải người như vậy, từ lần đầu gặp tôi đã biết rồi.”
Triệu Diệc Thần để lại số điện thoại di động cho cô, đứng dậy đi tính tiền, sau đó, nhanh chóng biến mất.
Âu Dương Vân ngồi một mình rất lâu trong quán cà phê, nhìn đám người lui tới bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy rất bàng hoàng, không biết tương lai nên làm thế nào đây.
Cô ngồi mãi cho đến khi bầu trời tối đen, nếu không phải Nam Cung Phong gọi điện thoại đến thì có lẽ cô vẫn sẽ ngồi ngây người ở đây tiếp, sau kho rời khỏi quán cà phê, cô ảo não trở về nhà.
Lúc ăn cơm tối, Nam Cung Phong nhìn thấu cô đang bất an, anh gắp một miếng xương sườn rồi nhìn cô: “Sao chỉ ăn cơm trắng mà không ăn thức ăn vậy? Chẳng lẽ muốn bắt chước ai đó ăn chay niệm phật hả?”
Bà Nam Cung trừng mắt liếc nhìn con trai: “Đừng có mà đá xoáy, mẹ ăn chay niệm phật ảnh hưởng đến con chắc?”
“Ảnh hưởng gì đến con chứ, chẳng qua con sợ hai người không ăn đồ ăn mặn, cơ thể sẽ suy nhược mà thôi.”
Từ nửa năm trước, đang yên đang lành thì mẹ anh làm một gian phật đường, hàng ngày đều đi vào đó niệm kinh nửa giờ, hơn nữa ăn cơm cũng chỉ ăn đồ chay, chỉ có lễ tết hay những ngày đặc biệt thì mới ăn chút đồ ăn mặn, người nhà cũng coi như đây là vì muốn con trai mau chóng khỏe lại nên cũng không hỏi nhiều, mãi cho tới tận bây giờ, vẫn không ai biết được nguyên nhân thật sự khiến bà làm vậy là gì, đây là một bí mật riêng trong lòng bà.
“Đã sống đến từng tuổi này rồi, sống ૮ɦếƭ có số, thói quen ăn uống cũng có thể thay đổi được.”
Ông Nam Cung không nhịn được chen vào một câu: “Đúng đó, mỗi người có một cách sống riêng, con nhìn vợ con xem, học theo mẹ con làm gì chứ? Thật là.”
“Ba, ba không biết đấy chứ, bây giờ trong nhà này ngoài vợ anh ấy ra thì đâu có ai trong nhà này vừa mắt anh ấy chứ.”
Nam Cung Tình Tình nói xoáy rồi hứ một tiếng.
Nam Cung Phong bỗng nhiên bị mọi người công kích, Âu Dương Vân vội vã giải vây cho chồng: “Ba mẹ đừng hiểu lầm, anh ấy đang đùa ấy mà.”
“Ái chà chà, núi băng cũng biết đùa ư, xem ra đêm nay nhà chúng ta đốt pháo ăn mừng rồi.”
Em chồng đúng là không nên dây vào mà, cô gái nhỏ này thù dai rồi, đến tận bây giờ vẫn chưa quên lời anh trai nói không lấy được chồng.
Bữa cơm kết thúc bằng một trận đấu võ mồm, bữa cơm vừa kết thúc, Âu Dương Vân liền lên tầng, tâm trạng vẫn nặng nề như cũ, cô đứng bên cửa sổ nhìn ngắm sao trời, Nam Cung Phong đi đến.
“Sao vậy, tâm trạng không tốt à?”
Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, trong phòng mở máy sưởi, cô mặc cũng ít đồ, có thể cảm nhận được cái lạnh của từng cơn gió bên ngoài cửa kính.
“Không, chắc là cuối kỳ rồi nên hơi mệt.”
“Sắp nghỉ đông rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Có muốn đi chơi không?”
Âu Dương Vân giật mình, khẽ nghiêng mắt nhìn hỏi: “Đi đâu vậy? Thời tiết lạnh thế này.”
“Có hai nơi em có thể chọn, thứ nhất là đi Thụy Sĩ trượt tuyết, thứ hai là đi Hokkaido ngắm tuyết.”
Cô suy nghĩ một lát: “Thật sao? Anh rảnh hả?”
“Ừ, cuối năm rồi, công ty cũng không có chuyện gì, một mình Quý Phong xử lý được, hơn nữa vẫn còn ba cơ mà.”
“Vậy chúng ta đi Hokkaido ngắm tuyết nhé.”
“Sao không đi Thụy Sĩ trượt tuyết?”
Âu Dương Vân chậm quá nói: “Em không biết.”
Nam Cung Phong kinh ngạc trợn to mắt, vỗ trán thở dài: “Bà xã, rốt cuộc em đến từ hành tinh nào vậy? Em không phải người Trái Đất rồi?”
“Em đến từ mặt trăng nên phiền anh là một tên lửa cho em, đưa em về hành tinh mẹ đi.”
Nam Cung Phong lại lắc đầu thở dài: “Thôi quên đi, mặc dù có chút bất lực nhưng dù gì cũng là người của anh, nếu đưa em về như vậy thì anh có chút tiếc nuối đó.”
Âu Dương Vân cười khổ sở, đột nhiên đưa tay ra ôm anh: “Chồng à, chúng ta sinh em bé đi?”
“Em bé?”
Nam Cung Phong kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại muốn sinh em bé rồi?”
“Không phải đột nhiên muốn đâu, em đã có kế hoạch từ trước rồi, chúng ta cũng kết hôn được hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ không nên có đứa con cho riêng mình sao?”
“Nhưng anh vẫn chưa sống đủ thế giới hai người.”
Nam Cung Phong áp đến bên tai cô, mập mờ nói.
Âu Dương Vân khẽ đỏ mặt: “Làm người không nên ích kỉ như vậy, ba mẹ mong có cháu bế bồng đến bạc cả đầu rồi kìa.”
Anh suy nghĩ một lát: “Vậy được rồi, đêm nay chúng ta tiến hành một lần kế hoạch tạo em bé nào.”
“Đêm nay không được, em đến tháng.”
Nam Cung Phong trợn mắt: “Em đến tháng toàn đúng lúc quá nhỉ.”
“Dù sao chúng ta cũng chẳng có gì nhiều ngoài thời gian, hay là nhân lần đi du lịch này, anh thấy được không?”
Trong lòng Âu Dương Vân đầy hy vọng đề nghị.
“Được thôi.”
Nam Cung Phong đáp lại một tiếng.
Nghe thấy anh bằng lòng, cô cũng không cảm thấy tốt hơn là mấy, ngược lại có chút đau thương, cảm thấy đau thương vì ý nghĩ của mình, không ngờ cô lại muốn dùng một đứa bé để thắt chặt quan hệ giữa mình và Nam Cung Phong, đây là ý tưởng đáng thương đến cỡ nào.
Kỳ nghỉ đông đã đến, thời tiết ngày càng lạnh hơn, Nam Cung Phong chọn thời gian xuất hành vào thứ bảy, sáng sớm lúc ra khỏi nhà, anh nói với Âu Dương Vân: “Vợ à, em ra sân bay trước đi, anh đến công ty bàn giao chút việc, sau đó sẽ đến tìm em.”