Có một kiểu con gái thế này, không khoe khoang, không thích tranh giành, không rỗng tuếch, cũng không xốc nổi, cho dù sinh mệnh đi đến hồi suy kiệt, cũng muốn từ từ già đi trong sự thanh cao.
Cô chính là con gái lớn của nhà Âu Dương, Âu Dương Vân.
Bất luận là trong thời kì phong kiến xưa cũ hay trong thời thái bình như hiện tại, con trai trưởng và con gái lớn trong nhà luôn được cưng chiều yêu thương. Nhưng nhà Âu Dương là một ngoại lệ, chỉ bởi vì con gái lớn của nhà họ là con riêng, nói một cách khó nghe hơn, là đứa con mà năm đó Âu Dương Trường Phong phản bội vợ dan díu cùng một vũ nữ sinh ra.
Từ ngày hôm qua, cả thành phố B đã sôi lên sùng sục và truyền tai nhau một tin tức bùng nổ, gia đình Nam Cung siêu giàu của thành phố này lại ly hôn cô con dâu thứ sáu rồi. Vì thế bà Nam Cung lên chùa thắp hương, bốc quẻ, cầu xin thần linh hóa giải kiếp nạn này, làm sao mới có thể ngăn chặn những bi kịch tương tự xảy ra lần nữa.
Trọng điểm nằm ở chỗ này đây, cao tăng bốc quẻ cho bà Nam Cung đã phán rằng: Chỉ có người mang họ kép kết hôn cùng người mang họ kép mới có thể ngăn được bi kịch tái diễn hết lần này đến lần khác.
Thành phố B không phải thành phố nhỏ tầm thường. Nơi đây kinh tế phát triển, nhân khẩu đa dạng, những người mang họ kép tất nhiên không đến mức chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bà Nam Cung nghe cao tăng phán vậy mà rầu rĩ, bao nhiêu gia đình mang họ kép như thế, rốt cuộc con gái cưng nhà nào mới là người phù hợp làm con dâu nhà Nam Cung đây?
Sau một hồi đắn đo, bà quyết định tổ chức một buổi xem mắt, nói cho dân dã hơn là để con trai bà tự chọn đối tượng ưng ý, tất nhiên bà sẽ không để con gái nhà người khác gả đến đây không công, nếu như xem mắt thành công thì tiền sính lễ là sáu mươi tỷ đồng.
Không phải ai cũng có cơ hội tham gia tuyển chọn, điều kiện bắt buộc phải có họ kép. Thông tin này vừa lan truyền, cả thành phố đã xôn xao nhốn nháo. Thời đại này chỉ cần có tiền là hô được mưa gọi được gió, sai được thần bảo được quỷ, cho dù đối phương là một tên ác quỷ đã ly hôn tận sáu lần, nhưng chỉ với sáu mươi tỷ đồng ấy cũng đủ để con gái tìm đến cửa như sóng sau xô sóng trước.
Cánh cửa lớn màu vàng kim cũng không thể ngăn được tiếng cãi nhau từ bên trong vọng ra ——
"Ông điên rồi phải không? Ông bảo A Kiều của chúng ta đi đến đó? Lẽ nào ông không biết Nam Cung Phong kia là tên ác quỷ lạnh lùng vô tình lại còn trái tính trái nết? Ông làm thế khác gì đẩy con gái mình vào chỗ ૮ɦếƭ?"
Người vừa lên tiếng là vợ cả của Âu Dương Trường Phong - Nguyễn Kim Tuệ, trong phạm vi cả trăm dặm xung quanh, không ai không biết bà ta là một người nóng tính.
"Bà tưởng tôi muốn lắm chắc? Thực sự vì công ty rất cần tiền để quay vòng vốn, cái tên Nam Cung Phong kia kết hôn có bao giờ được lâu, có khi một tháng, không thì ba tháng đã ly hôn rồi, A Kiều của chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn một chút là có thể lấy được sáu mươi tỷ ngon như không, tội gì không thử?"
"Ông nói đơn giản nhỉ, nhẫn nhịn một chút, ly hôn rồi còn ai muốn lấy A Kiều của chúng ta nữa? Cho dù muốn giải quyết vấn đề của công ty cũng chẳng cần đến A Kiều giải quyết thay ông..."
"Thế thì ai giải quyết thay tôi được? Người ta chỉ đích danh yêu cầu người mang họ kép."
"Ông bị đần à? Không phải vẫn còn một cô con gái đấy ư? Thứ nhiệm vụ ‘vẻ vang’ ấy cứ dành cho Âu Dương Vân là được rồi."
Cô gái điềm tĩnh với gương mặt thanh tú thoát tục đứng ở góc tường, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười châm chọc.
Người trước giờ chưa từng thừa nhận cô, vào thời khắc này, cuối cùng cũng thừa nhận cô là con gái nhà Âu Dương rồi.