Mùa Thu Màu Hạt Dẻ - Chương 19

Tác giả: Trúc Quân

Ánh Tiên cười tít mắt khoe với bà Mẫn Quyên một xấp hình và thơ của Nhã. Cô ta là mẫu người vô tư và hời hợt, biết đâu cô ta cũng là nạn nhân của Nhã không chừng? Nhật Phượng ngồi thỏm trong chiếc ghế to êm như nhung để quan sát Tiên. Đúng là cô ấy xấu vì gương mặt quá tròn, làn da quá trắng và đôi mắt quá nhỏ, nhưng nhìn lâu cũng có duyên, cái duyên của con 乃úp bê được đặt trong tủ kính, lúc nào cũng vênh váo nhìn quanh nhưng chẳng hiểu cuộc sống bên ngoài ồn ào sôi động ra sao cả.
Ánh Tiên chìa một tấm hình ra trước mặt Nhật Phượng, cô khoe:
- Phượng coi hình anh Nhã đẹp ghê chưa?
Gượng cười đưa tay nhận tấm hình, Phượng mím môi gầm mặt xuống nhìn, cô muốn khóc khi thấy gương mặt Nhã rạng rỡ tươi rói. Anh đẹp quá và nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, đôi mắt từng hớp hồn Phượng hơi nheo lại ngạo nghễ, tự tin. Nếu ngồi một mình, chắc cô đã đặt lên tấm ảnh vô tri này một nụ hôn nhớ nhung rồi. Nhắm vội mắt lại, Phượng cố xua ra khỏi đầu ý tưởng ngu ngốc đó. Cô quả là ngu ngốc khi đến bây giờ vẫn còn nghĩ về một kẻ không ra gì.
Trả hình cho Ánh Tiên, Phượng cố giữ vẻ thản nhiên:
- Trông anh Nhã mập hơn ở bên đây.
Ánh Tiên gật đầu, cô nói thêm bằng giọng tự hào rất trẻ con:
- Mập hơn, đẹp hơn và trẻ hơn anh Thiên nhiều.
Thiên bỏ tách trà đang cầm trên tay xuống bàn, anh hóm hỉnh nói:
- Có mới nới cũ hé. Anh nhớ trước đây Ánh Tiên từng tuyên bố anh là người đàn ông lịch sự, đẹp trai, quyến rũ nhất trên đời này mà.
Ánh Tiên cười rất vô tư: Muốn đọc truyện hay vào ngay ThichTruyen http://thichtruyen24h.com
- Tại hồi đó em chưa gặp anh Nhã chớ bộ...
Nhìn thoáng qua Phượng một cái, Thiên bắt đầu nói tiếp:
- Trước đây anh cứ nghĩ chỉ có đàn ông mới ham mê sắc đẹp thôi. Ai ngờ...
- Ai ngờ cái gì?
Ánh Tiên vừa nghiêng đầu ngắm nghía tấm hình vừa hỏi. Thiên trả lời:
- Ai có ngờ các bà các cô còn mê dáng vẻ bên ngoài hơn bọn đàn ông chúng tôi nữa. Trong khi thật ra điều quan trọng ở các đấng trượng phu là cái tài chớ không phải cái sắc. Người xưa có câu “Trai tài gái sắc”. Ngày nay câu tục ngữ ấy chỉ còn đúng chừng năm mươi phần trăm thôi. Vì đàn ông đẹp trai vẫn có thể vẫn dùng sắc đẹp của mình để thay cho cái tài, họ vẫn làm nên nghiệp lớn nhờ dáng vẻ bên ngoài hào hoa phong nhã. Thế mới biết khi đã si tình, đàn bà cũng dễ mù quáng cứ tưởng mình đã chinh phục được anh chàng hào hoa nổi tiếng có lắm người theo.
Thừa biết Thiên mai mỉa, nhưng Nhật Phượng vẫn không lên tiếng. Lặng lẽ cô bước vào trong.
Từ ngày chia tay với Nhã cô chưa lần nào trở lên sân thượng, vì nơi đây gợi cho cô nhiều kỷ niệm về anh. Thế nhưng chiều nay Phượng lại mạnh dạn tìm tới chốn tôn nghiêm này, cô đứng yên trước tượng Phật Bà và lầm thầm cầu xin cho Nhã đừng phải tội dối gian.
Nhìn nụ cười độ lượng của Đức Quan Thế Âm, Phượng chợt thấy lòng thanh thản:
- Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát. Xin Phật Bà xá tội cho chúng con.
Đang lim dim khấn nguyện, Phượng bỗng nghe tiếng Thiên hát nho nhỏ:
- “Lạy Phật con xin sám hối
Con đã quay về đài sen…”
- Em đã nhìn thấy “bằng chứng” chứng tỏ Nhã không yêu mình, nên lên tận đây sám hối đúng không?
Nhật Phượng bực đến chậu mai chiếu thủy gần đó và lạnh lùng nói:
- Tôi có tội gì đâu mà phải sám hối?
- Có chứ! Tôi luôn luôn nghi ngờ sự chân thật, trong sáng, vờ vu lợi của người khác.
Nhếch mép lên, Phượng khiêu khích:
- Còn gì nữa không kể ra cho hết luôn đi.
Thiên khoanh tay trầm giọng:
- Còn cái tội vô tình đến mức độc ác.
- Có tình mà cũng có tội. Nói chung dưới mắt anh, thế gian này đầy rẫy tội lỗi, và người nhiều tội nhất là tôi.
Nói dứt lời, cô ngúng nguẩy bỏ đi, Thiên chụp vai cô kéo lại:
- Nhật Phượng! Anh…
- Để tôi yên! Tôi không cần tới anh, sao anh cứ đeo theo làm phiền tôi hoài vậy.
Phượng chạy một mạch xuống tới sân, cô dựa vào gốc nhãn thở hào hển, nước mắt bây giờ thỏa thê tuôn trào. Phượng hoàn toàn thất vọng vì Nhã và Thiên lấy đó làm thích thú.
Hai gã đàn ông từng đem cô ra làm vật để đánh cá cuộc này đều tàn nhẫn như nhau. Hừ! Biết đâu toàn bộ câu chuyện tình đầy kịch tính của cô và Nhã cũng chỉ là một màn cá cuộc.
Mắt Nhật Phượng chợt ráo hoảnh, cô chán chường bước vào phòng học. Hôm nay cô sẽ dạy bé Hoài Tú sớm và không ăn cơm ở đây như thường lệ.
* * *
Vừa đặt mình xuống giường, chưa kịp vớ tay lấy cái gối ôm “yêu dấu” vào lòng Nhật Phượng đã nghe giọng Nhật Linh lạnh tanh:
- Ra biểu coi Phượng.
Vùi đầu vào mền, Phượng từ chối:
- Em buồn ngủ quá.
- Hừ! Đọc cái này sẽ tỉnh ngủ ngay.
Nhổm người lên, cô thấy Nhật Linh vứt xuống giường một lá thơ. Phượng lướt nhanh trên phong bì.
Thì ra đó là thơ Nhã gởi cho chị Linh, anh ta viết gì trong đây mà chị Linh lại kêu mình đọc kìa? Dầu trong lòng khốn khổ cô vẫn hờ hững cầm lá thư bằng hai ngón tay đưa trả lại chị Linh và nói:
- Thơ của chị, em đọc làm gì?
Nhật Linh nghiến răng:
- Đừng có giả vờ nữa ranh con! Đọc đi!
Len lén nhìn chị, Nhật Phượng chậm chạp rút tờ thư ra.
Idaho ngày……tháng…..năm…..
Nhật Linh thân mến!
Lẽ ra tôi trả lời thơ cho Linh lâu rồi, nhưng suy đi nghĩ lại, tôi thấy khổ tâm quá nên lại thôi không viết chữ nào.
Trong suốt thời gian dài chờ đợi thơ tôi, chắc em cũng đã quên những kỷ niệm khá thơ mộng của chúng ta, cũng như đã nguôi ngoai hờn giận để tha lỗi cho tôi (nếu Linh nghĩ những gì đã xảy ra giữa tôi và em là lỗi của tôi hoàn toàn).
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ để buộc lòng phải thú thật với Linh rằng tôi thật thiết yêu Nhật Phượng và cô bé cũng yêu tôi. Giữa chúng ta chưa bao giờ là tình yêu, và Linh sẽ không trói buộc được tôi dù với bất cứ giá nào.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở về xin cưới Nhật Phượng và đưa cô ấy sang đây. Tôi mong Linh thông cảm cho tình yêu chân thật của tôi và Phượng…
Lá thơ còn phân nửa, Phượng chưa đọc tiếp thì Nhật Linh đã giật mạnh lại:
- Đọc nhiêu đó đủ rồi! Thì ra ghê gớm nhất là mày, mày xảo trá và ranh ma hơn con Uyên nhiều. Mày qua mặt tất cả mọi người.
Nuốt nghẹn xuống Phượng lắp bắp:
- Em làm gì để chị mắng dữ vậy? Anh Nhã nói dối, em không hề yêu ảnh.
- Không… hề… yêu… ảnh.
Linh gằn từng tiếng rồi giật giọng:
- Vậy mày yêu ai?
- Em yêu anh Thiên.
Linh cười khan:
- Khéo chọn bình phong lắm. Rồi tao sẽ hỏi anh ta cho ra lẽ.
Nhật Phượng nhìn gương mặt đanh lại đầy hằn học của Linh mà bực tức. Tại sao Linh có thể тһô Ьạᴏ hạch hỏi cô bằng giọng điệu dữ tợn đến thế? Không lẽ trên thế gian này chỉ có chị ấy mới được quyền yêu Nhã.
Hậm hực cô hỏi trả:
- Chị lấy quyền gì để hỏi Thiên những điều thiếu tế nhị như vậy?
- Im mồm lại con ranh. Lấy quyền gì à? Tại sao mày dám yêu Nhã?
Phượng nổi khùng lên vì câu hỏi trấn áp của Linh, cô không trả lời mà mai mỉa:
- Vậy chứ tại sao chị dám có con với anh ta đến lúc biết không thể giữ chân Nhã bằng đứa con đó, chị bỏ nó rồi bây giờ Ⱡồ₦g lộn lên vì ghen…
- Hỗn láo!
Vừa nạt Phượng, Linh vừa sấn tới tát đánh bốp vào mặt cô một cái nhoáng lửa:
- Chính vì mày mà bao nhiêu thơ tao viết Nhã đều không trả lời, chính vì mày mà Nhã xem tao như một ả gái qua đường và cũng chính vì mày mà tao phải thân tàn như hôm nay. Mày không phải là em tao, không phải là con “gà xước” đi đâu tao cũng cho theo. Mày là khắc tinh của đời tao!
Phượng bật khóc:
- Không phải vậy đâu! Nhã là một thằng đểu. Anh ta không hề yêu thương gì em. Anh ta sắp cưới vợ giàu đó. Em không có tình ý gì với Nhã hết mà.
- Lại bịa chuyện à! Sắp cưới vợ giàu thì anh ta cần gì phải viết thơ phân bua kể lể như vậy.
- Chị không hiểu con người thật của Nhã đâu. Anh từng đeo đuổi chị Thu mà không được nên đâm ra oán…
- Mày đừng bày đặt nữa Phượng. Tao có phải là con nít thích nghe kể chuyện cổ tích đâu mà mày tán hươu tán vượn. Lời cuối cùng tao nói là từ giờ trở đi không còn chị em gì với mày hết, và dĩ nhiên mày cũng không đời nào làm vợ Nhã như lời anh ấy van vỉ tao trong thơ.
- Chị Linh ơi! Không phải.
Linh đứng dậy xé nát lá thơ và la to:
- Hết chuyện gì để nói rồi!
Mặc Phượng ngồi trơ ra, Linh đùng đùng bỏ xuống nhà. Lần đầu tiên Phượng thấy chị Linh nổi giận, cô ôm mặt chán chường khổ sở.
Nhã đã đạt được mục đích trả thù khốn nạn của anh ta. Nhưng tại sao Nhã ác như vậy. Phượng vẫn không hiểu. Cô chỉ biết rằng từ giờ phút này trở đi, ba chị em cô sẽ càng xa lạ, lạnh nhạt với nhau hơn nữa. Chị Linh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, không bao giờ…
- Ê! Bà Linh làm gì em vậy? Gà xước!
Nghe tiếng Nhật Trung. Phượng không biết phải trả lời thế nào, cô lắc đầu rồi nằm bẹp xuống giường.
- Lại còn định dấu, anh nghe hết rồi con ngốc.
Nhật Phượng nấc lên uất ức:
- Ông Nhã là một con rắn độc. Em căm thù ông ta.
- Dẹp chuyện Nhã đi. Anh hỏi thật. Em nghĩ gì về Thiên?
Ngỡ ngàng nhìn Trung, cô cay cú:
- Thiên cũng như Nhã thôi. Chẳng ai tốt hơn ai đâu…
Nhật Trung phật ý:
- Sao em lại đảnh đỏng kỳ vậy. Thiên thương em thật chớ đâu vì mục đích bệnh hoạn giống Nhã?
- Thương mà cái mồm lúc nào cũng độc địa. Em chẳng cần tình thương của anh ta. Bộ anh tính làm ông mai hả?
Nhật Trung thẳng thắn:
- Anh chỉ tính làm sao để em vui, không mặc cảm đã bị chị Linh mắng như vừa rồi. Em nghĩ chỉ sẽ để yên cho em à? Không đâu! Ít nói chừng nào, thâm hiểm chừng nấy. Chị Linh sẽ hành em tới cùng. Em lại chẳng có chút bản lãnh nào như chị Uyên để biết cách đối phó.
Nhật Phượng cười buồn bã:
- Bất quá em lại đi lấy chồng giống như chị Uyên chớ có khổ đâu. Không ngờ chị Linh lại nông nổi nghĩ xấu về em.
- Đừng trách chị Linh, cũng may em biết nghe lời anh, tránh xa Nhã. Nếu không chẳng biết trong gia đình mình sẽ xảy ra chuyện gì khi hắn ta cũng tặng cho em một quả bom nổ chậm như đã tặng bà Linh.
Nhật Phượng trân mình ngồi nghe Trung nói, cô tê tái nhớ lại những lời thủ thỉ, những cái vuốt ve âu yếm của Nhã. Rồi nhớ tới buổi chia tay… hôm ấy cô gần như buông thả. Giả sử Thiên không gọi cửa kịp thời thì số phận cô khác gì số phận chị Linh đâu.
Nhật Trung bỗng nghiêm giọng:
- Ví dụ Thiên muốn tiến tới cưới hỏi, em bằng lòng không?
Nhìn không chớp vào ông anh, Phượng đáp bừa:
- Nếu ba mẹ bằng lòng thì em bằng lòng.
- Không giận lây anh khi trả lời như vậy chứ?
Phượng cộc lốc:
- Không! Có điều dễ gì ba bằng lòng…
Lắc đầu, Nhật Trung nói:
- Em như trò trẻ con. Phải có một người chồng như Thiên họa may mới nên được.
Đang bực dọc, bối rối trong lòng, Phượng vẫn không tha:
- Xí! Anh ta đã một đời vợ, có hay ho gì để anh quảng cáo, mai mối cho em mình.
- Có… hay đấy chứ! Ít ra Thiên cũng từng dang dở để dễ thông cảm với em, một con bé ngông cuồng khờ khạo nhưng lại lì lợm khi yêu, anh nghĩ khó có ai hiểu tường tận em như Thiên đâu. Anh ta sẽ bảo đảm cuộc sống cho em về mặt vật chất cũng như tinh thần, điều đó là quan trọng.
Chống tay dưới cằm, Trung trầm ngâm:
- Đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất anh em mình nói thẳng, nói thật với nhau những điều khó nói, khó nghe. Anh không muốn em khổ như chị Thu hay chị Linh, vì em còn dại dột quá.
- Em không đến nỗi dại dột như anh nghĩ đâu.
Thấy Phượng nghinh mặt lên đầy tự ái, Trung vuốt:
- Anh cũng mong như vậy.
Bước tới cửa, Trung ngập ngừng:
- Thiên ở dưới nhà ấy. Chắc chị Linh đang nói chuyện với anh ta…
Phượng lầm lì:
- Mặc xác các người đó. Em chán ngấy mọi thứ.
Ôm chiếc gối ôm vào lòng, Phượng nằm im ngao ngán, hôm nay đúng là ngày vô sơ từ cuộc tình, cô chua chát với ý nghĩ hài hước đó. Lạ lùng sao Phượng không thấy đau khổ như lần đầu biết Nhã lừa dối mình. Với cô thật sự mọi việc kết thúc không có gì ngạc nhiên cả.
- Nhật Phượng!
Nghe giọng Thiên gọi nho nhỏ, Phượng nhắm mắt, cố vờ như mình đã ngủ rồi. Anh ta gan thật! Dám mò lên tận đây. Chắc ông Trung giật dây thôi.
Phượng nằm im thin thít, đến khi có cảm giác… ai đó đang cúi sát mặt mình, cô mới hoảng hồn mở mắt ra…
- Vừa định đánh thức Phượng theo kiểu hoàng tử đánh thức công chúa ngủ trong rừng thì em đã mở mắt ra rồi, tiếc thật.
Lật đật ngồi dậy Phượng gắt:
- Ai cho anh lên đây?
- … Ba cho.
Lại bắt đầu vô duyên rồi. Phượng bỏ hai chân xuống đất để đứng dậy, nhưng Thiên lại kéo cô ngồi kế bên mình trên giường.
- Hồi chiều Phượng giận anh nên về sớm, bỏ cả ăn cơm phải không?
- Ai rảnh rang đâu để đi giận người dưng. Thú thật tôi chẳng muốn thấy mặt anh, sao anh không hiểu như vậy mà lại cho rằng tôi giận?
Vùng đứng dậy bước ra balcon, Phượng đuổi:
- Anh đi xuống đi. Ba tôi không ưa gì anh đâu.
Lẽo đẽo theo sau cô, Thiên lì mặt:
- Ba không ưa đâu đáng lo bằng em không ưa… Anh muốn nghiêm chỉnh nói chuyện với em.
- Tôi không thèm nghe. Không đời nào thèm nghe hết! Anh đi xuống đi đừng có đùa dai nữa.
Giọng Thiên vẫn hết sức nhỏ nhẹ, anh bình thản nói:
- Kìa Phượng sao lại nóng thế. Anh sẽ đi ngay và hứa không bao giờ làm phiền em nữa.
Lấy trong túi áo ra bao thuốc lá, Thiên đưa cho Phượng:
- Mấy bụi bông lài nhiều nụ quá mà không ai hái. Anh mang tới cho em nè.
Phượng ngạc nhiên nhìn Thiên. Anh ta biết cả sở thích của cô nữa à? Lòng chợt dịu lại, Phượng để mặc Thiên xòe bàn tay cô ra đổ vào những 乃úp lài vừa he hé nở thơm ngan ngát.
Thiên lấy hai bông nở cài lên mang tai cô. Anh cười thật buồn:
- Vĩnh biệt!
Phượng vùi mặt vào hai tay cô thổn thức vì mùi hoa ngọt ngào hay vì Thiên chẳng biết, chỉ thấy đôi vai cô run run thật tội.
Thiên bước đi không đành, anh trở lại nâng cô lên, vỗ về ôm ấp trong tay như vỗ con nít:
- Đừng khóc nữa Phượng. Rồi mọi buồn phiền cũng sẽ qua đi. Em sẽ yêu và sẽ quên chuyện cũ. Ngày vợ chồng anh chia tay, anh cứ tưởng mình sẽ không bao giờ yêu được nữa, nhưng năm tháng và cuộc đời trôi qua đã chứng tỏ không phải vậy. Anh lại yêu và yêu mãnh liệt hơn trước. Có điều tình yêu của anh đơn phương vô vọng. Anh mong em mau có một tình yêu mới, tuyệt đẹp và không bất hạnh như tình yêu của anh.
- Phượng! Mày… mày giỏi thật!
Tiếng ông Phong quát to làm Phượng lẫn Thiên giật nảy cả người.
Phượng đứng ૮ɦếƭ trân trước cơn giận của ba mình.
- Thưa bác…
- Hừ! Cậu vào tận phòng ngủ con gái tôi rồi mới thưa gởi. Lịch sử quá! Lễ phép quá! Cút ngay cho khuất.
Nhìn Nhật Phượng đứng gục đầu, quanh chân cô những nụ lài trắng rơi vung vãi, Thiên thắt ruột. Anh mà lẳng lặng rời khỏi đây, chắc chắn Phượng sẽ bị mắng oan một trận vì anh.
Dầu hơi khớp khi thấy mặt ông Phong đỏ bừng như say rượu, Thiên vẫn bước ra phía trước Phượng và ôn tồn nói:
- Thưa bác! Tụi cháu không làm gì xấu.
Coi như không có Thiên ở đấy, ông Phong chỉ tay vào mặt Phượng, dứ dứ và nói:
- Bắt đầu từ ngày mai không dạy dỗ gì ở nhà đó nữa hết. Nghe rõ chưa! Con với cái, hết đứa này làm khổ lại tới đứa khác làm rộn. Sao nó u mê gì quá sức vậy không biết nữa.
- Xin bác đừng rầy Nhật Phượng. Lỗi tại cháu tất cả. Cháu đang năn nỉ Phượng hãy hiểu tình yêu của cháu, nhưng Phượng từ chối thì vừa lúc bác lên tới. Lỗi hoàn toàn ở cháu, Phượng ở thế bị động vì bất ngờ, nãy giờ Phượng cũng đuổi cháu như đuổi tà…
Ông Phong trợn tròn mắt nhìn gã đàn ông đang đứng kế con gái mình. Thằng này khá đây, dám nói rõ sự thất bại của mình không hề tự ái. Nó định giở mưu kế gì đây?
Lạnh nhạt và quyền hành, ông Phong hỏi:
- Hừm! Nó không thương cậu thì thương ai? Đừng vờ vĩnh bao che cho nhau nữa. Bước đi ngay!
Nhật Phượng ngước lên, cô bắt gặp cái nhìn khó hiểu của Nhật Linh, Linh đang đứng khoanh tay sau lưng ông Phong. Thấy Thiên lừng khừng không đi, Linh mỉm cười:
- Sao Thiên lại nói vậy? Bé Phượng từng tâm sự với tôi rằng rất yêu quí cậu cơ mà.
Quay lại phía ông Phong, Linh ngọt ngào:
- Thưa ba. Dầu sao em Phượng cũng trưởng thành rồi, ba đừng rầy la nó tội nghiệp, gia đình cô Mẫn Quyên với gia đình mình cũng chỗ quen biết.
- Vì quen biết nên… ai muốn làm gì thì làm à? Nếp nhà này không luông tuồng được.
Phượng thấy tội nghiệp Thiên, vẻ chững chạc, ngông nghênh thường ngày biến đâu mất, anh lo âu hướng mắt về phía cô. Anh sợ cô bị mắng đấy thôi! Bất giác Phượng cúi đầu ngó xuống. Chị Linh chơi một đòn khá độc, chị muốn kiểm chứng sự thành thật của cô đây mà.
Phượng cố gắng không thở dài. Phải chi Nhã thật lòng yêu cô và chị Linh không tỏ ra ghen tuông quá quắt như thế này nhỉ? Lẽ nào cô đành đoạn cắt đứt chút tình chị em còn ít ỏi mong manh như giọt sương đầu cành vì Nhã. Lẽ nào cô cứ sống mãi bên sự ghẻ lạnh của người chị từng thương yêu cưng chiều khi cô còn nhỏ.
Còn ba nữa, ông hoàn toàn không biết những đứa con của mình yêu đương, bè bạn như thế nào. Với ông hình như trai gái cặp kè với nhau là xấu, thế nhưng Nhật Uyên hay Nhật Trung giao thiệp hết sức rộng rãi thoải mái thì ông không hề hay vì ông mãi sống trong thế giới riêng của mình giữa những đứa con có quá nhiều kinh nghiệm tự ngụy trang trước mặt bố mẹ, bây giờ nhìn thấy Thiên gần như ôm cô gái út bé bỏng, thơ ngây nhất nhà vào lòng, giữa khoảng tránh tối tránh sáng của balcon, bảo sao ông không nổi cơn… sùng lên được.
Với ông, tình yêu không phải là trò ôm ấp như vậy. Yêu là để tiến tới hôn nhân duy nhất với một người. Ông không hề đau khổ, tuyệt vọng trong tình yêu nên luôn cứng ngắc và cực đoan với quan niệm yêu của tuổi thanh niên thời nay.
Nếu Phượng nói rằng cô không có… gì với Thiên, chắc chắn ba cô càng giận hơn nữa.
Chán nản, buồn rầu và cùng đường bí lối, Phượng nói lấp lửng nước đôi:
- Ba rầy con đành chịu, nhưng tụi con không làm gì xấu hết.
- Nhưng em có thương Thiên không?
Nhật Linh cố tình đặt câu hỏi một cách trần trụi không chút tế nhị làm Thiên cũng tự ái.
Anh gằn giọng:
- Tôi đã nói với bác Phong, mọi việc xảy ra do lỗi của tôi hoàn toàn. Chính tôi tự ý lên đây, Phương không hé môi và Phượng không hề yêu tôi.
Nhìn đôi mắt hả hê của Linh, Phượng bật khóc:
- Chị ác lắm! Ác lắm!
Dứt lời cô ào ào bỏ chạy xuống nhà. Thiên đứng ngẩn ra nhìn theo. Anh nghe tiếng ông Phong gắt gỏng:
- Chúng bây loạn cả rồi, may mà có người lớn trong nhà mà còn như vậy đó. Hừ!
Nhật Linh ngọt ngào khác thường ngày:
- Ba đừng nóng, cậu Thiên đây cũng con nhà tử tế, đàng hòang, nếu cậu ấy thật lòng thương con Phượng thì…
Ông Phong quắc mắt:
- Im đi! Con nhà từ tế! Hừ! Cút xéo ngay.
Thiên nóng cả mặt. Anh vừa giận vừa buồn cười. Té ra ông không hề biết chút gì về Nhật Linh, ông cứ la to, hét lớn vì nghĩ rằng đã có thằng dám lên tận lầu tới phòng cô con gái út cưng quí của mình để tò tí. Điều này làm bại hoại danh giá gia đình ông. Trời ạ! Trong khi cái danh giá ấy đã bị cô con gái đầy kỳ vọng đem đổ sông, đổ biển mất rồi.
Thiên cố dịu giọng:
- Thưa bác. Cháu thật lòng quí mến Nhật Phượng, nhưng không vì vậy mà làm điều gì quá mức được phép. Cháu mong bác thông cảm. Xin phép bác cháu về.
Thiên bước vội ra sân. Anh tìm được Phượng ngay chiếc xích đu. Cô vẫn còn đang tức tưởi. Anh ôm nhẹ bờ vai run run của cô, giọng xót xa:
- Anh xin lỗi em. Không ngờ bác trai lại lên lầu. Nhưng hình như có chuyện gì giữa em, chị Linh và … Nhã phải không?
Nhật Phượng khó chịu hất tay anh ra:
- Anh tò mò chi vậy? Về đi, không ba tôi xuống tới lại khổ thân tôi.
Thiên im lặng. Mãi lâu sau anh mới nói:
- Bao giờ anh cũng muốn chia sẻ buồn vui cùng em. Anh có tò mò một tí, nhưng cũng vì anh yêu…
Nhật Phượng bịt tai lại:
- Tội nghiệp tôi mà anh Thiên. Anh về đi. Tôi khổ như vậy anh chưa vừa lòng sao.
Nhìn đôi mắt đen của Phượng rưng rưng ngấn lệ, Thiên mím môi. Anh lầm lũi bước đi…
Cái mùi hoa lài đâu đó rất xa và cũng rất gần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc