Chương 80

Tác giả: Tháng Năm Ngải Thảo

Người kia đi rồi sau, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, lần đầu tiên Quý Hân Nhiên cảm thấy sợ hãi, con dao nhỏ lạnh lẽo kia khiến cô nghĩ tới cái ૮ɦếƭ. Cô biết chú Đức nhất định sẽ nghĩ cách nhưng đừng nói đến việc gom khoản tiền lớn như vậy chỉ trong thời gian ngắn đã là không dễ mà có mang tiền đến rồi mình còn có thể an toàn thoát thân không? Hắn ta có thực sự chỉ cầu tiền tài?
Cảm giác tính mạng bị đe dọa khiến cô khó thở, cảm thấy mờ mịt.
Bên ngoài, lúc này đã rối loạn vô cùng.
Hôm qua, Đỗ Trường Luân họp được một nửa thì nhận được điện thoại của Trữ Băng, hỏi khi nào thì hai người trở về? Không biết vì sao, một phút đó anh có dự cảm xấu dâng lên, anh vội vàng xin phép rồi về nhà Quý Hân Nhiên.
Thấy anh, Trữ Băng càng hoảng: “Trường Luân, đã muộn thế này, sao Hân Nhiên còn chưa về?”
Thì ra sau khi bọn họ chia tay, Quý Hân Nhiên vẫn chưa về nhà.
“Bác đừng sốt ruột, có lẽ là nhất thời có việc, đã gọi điện cho cô ấy chưa ạ?
“Gọi rồi nhưng tắt máy nên bác mới gọi cho con”.
Trữ Băng vốn rất yên tâm nhưng càng lúc càng muộn mà Quý Hân Nhiên không về, cũng không gọi điện thoại lại, bà có hơi sốt ruột, gọi cho cô thì lại là tắt máy nên bà mới tìm Đỗ Trường Luân, không ngờ bọn họ đã về từ lâu nên càng hoảng.
“Trường Luân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”. Mọi khi Quý Hân Nhiên về muộn đều gọi điện về báo, chuyện như thế này đây là lần đầu tiên.
“Hẳn là không đâu, để cháu gọi điện cho chú Đức hỏi xem”. Đỗ Trường Luân an ủi bà, thực ra lòng anh đã càng lúc càng bất an.
Quả nhiên, Trần Bỉnh Đức cũng không gặp Quý Hân Nhiên.
Nhất định là đã có chuyện, cho dù có chuyện cần làm thì cũng không đến mức ngay cả quần áo cũng không thay, huống chi xe cô vẫn còn trong gara.
Mấy tiếng trôi qua, Quý Hân Nhiên vẫn không có tin tức gì, những người có thể liên hệ đều liên hệ, không ai nhìn thấy cô. Trần Bỉnh Đức cũng đến, ông cũng giống Đỗ Trường Luân, đều cảm thấy chuyện không ổn nhưng trước mặt Trữ Băng, bọn họ cũng không dám quá lo lắng.
“Tiểu Lệ, cô đưa bác đi nghỉ trước đi”. Đỗ Trường Luân biết bệnh tim của Trữ Băng không tốt, không thể bị kích thích.
“Hân Nhiên chưa về, sao bác có thể yên tâm được”. Trữ Băng không chịu đi.
“Chị dâu yên tâm, không sao đâu, có thể là Hân Nhiên gặp bạn bè nên quên thôi. Em và Trường Luân ngồi đây rồi, chị cứ nghỉ đi, chờ Hân Nhiên về sẽ gọi ngay cho chị. Trần Bỉnh Đức cũng khuyên bà.
Trữ Băng nghĩ nghĩ, cảm thấy ông nói cũng có đạo lý, tuy rằng bà lo lắng nhưng cũng không nghĩ theo hướng quá xấu.
“Chú Đức, cháu cảm thấy không ổn lắm, liệu Hân Nhiên đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Chờ Trữ Băng đi rồi, Đỗ Trường Luân hỏi.
Trần Bỉnh Đức sốt ruột gật gật đầu: “Đúng là không ổn, không bao giờ có chuyện con bé đi lâu như vậy lại không liên lạc với người nhà. Huống chi bạn bè của nó chúng ta đều đã đến tìm, nó còn có thể đi đâu?”
“Là tại cháu, đáng nhẽ phải đưa cô ấy về tận nhà”. Từ khi biết Quý Hân Nhiên không về, anh bắt đầu tự trách, nếu lúc ấy anh nghe lời cô, ở lại ăn cơm thì đã không như vậy.
“Cháu đừng tự trách mình, cũng không nhất định là như chúng ta nghĩ, trị an khu này vẫn không tệ đâu”. Trần Bỉnh Đức an ủi.
Đỗ Trường Luân gọi điện thoại cho bên công an, hỏi xem đêm nay có vụ việc gì xảy ra không nhưng họ đều đáp không có.
Hai người bọn họ lại đến phòng bảo vệ của khu nhà xem camera theo dõi, từ sau khi xe Đỗ Trường Luân rời đi, trong thang máy không thấy có Quý Hân Nhiên, cổng khu nhà cũng không thấy có cô. Nói chính xác là cô không lên nhà cũng không đi ra cổng, vậy sẽ đi đâu? Bảo vệ kiểm tra kĩ một lượt nhưng cũng không phát hiện được gì.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Quý Hân Nhiên không về, điện thoại vẫn tắt máy, tim Đỗ Trường Luân cũng dần chìm xuống, anh cảm thấy tim mình sắp bị đè nén không thể đập nổi nữa.
“Chú Đức, không thể đợi mãi được, chúng ta báo cảnh sát đi?”
“Trường Luân, chờ một chút, nếu tình hình không tệ như vậy, báo cảnh sát sẽ không hay”
Đỗ Trường Luân cũng biết là như thế nhưng anh thực sự không thể chờ thêm nữa.
“Không, chú Đức, Hân Nhiên không tự mình đi ra ngoài thì hẳn là chỉ có thể đi xe người khác ra ngoài, đó là ai? Vì sao Hân Nhiên lại đi cùng hắn ta? Mặt này chắc chắn là có vấn đề, chúng ta không thể đợi thêm được, phải mau báo cảnh sát thôi”.
“Vậy được rồi.” Trần Bỉnh Đức gật gật đầu.
Hai cảnh sát rất nhanh được cử đến để hỏi thăm tình hình, hỏi kĩ mọi việc và quan hệ xã giao tế bình thường của cô: “Gần đây cô ấy có đắc tội với ai không? Hoặc công ty các vị có gây thù với ai không?”
“Không đâu, Hân Nhiên vào công ty lâu như vậy nhưng cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì”. Trần Bỉnh Đức cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Ông đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu phát hiện Đỗ Trường Luân cũng nhìn mình, hiển nhiên anh cũng nghĩ tới điều gì đó, ông lặng lẽ lắc lắc đầu.
Cảnh sát tìm hiểu tình huống xong, không nói gì thêm, chỉ bảo có gì sẽ liên hệ ngay.
“Chú Đức, chú nghĩ đến điều gì?” Đỗ Trường Luân vội vàng hỏi.
“Xem ra cháu cũng nghĩ tới… chuyện Vạn Tuệ.” Trần Bỉnh Đức thong thả nói: “Nếu đắc tội với người, Hân Nhiên chỉ đắc tội với cô ta mà thôi”.
“Có thể là cô ta không lấy được tiền nên nổi lên suy nghĩ điên cuồng, không sớm không muộn mà cố tình gây chuyện như vậy?”
Anh vẫn cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
“Chúng ta chỉ đoán thôi, nếu nói chuyện này cho cảnh sát thì sẽ khó mà không gây ồn ào, Hân Nhiên sợ nhất là bị Trữ Băng phát hiện chuyện này. Một khi chuyện không liên quan gì đến Vạn Tuệ thì chúng ta sẽ thành thất sách”. Trần Bỉnh Đức cũng rất khó xử: “Cứ chờ một chút, nếu có liên quan đến Vạn Tuệ, nhất định sẽ gọi điện thoại đến, dù sao mục đích cũng là tiền”.
Kéo dài một đêm, Đỗ Trường Luân chỉ cảm thấy như đang bị dày vò trong địa ngục.
Trời tờ mờ sáng, Trần Bỉnh Đức phải đến công ty: “Nếu đối phương nhằm vào công ty thì rất có thể sẽ gọi điện thoại qua đó, chú phải qua đó theo dõi”.
Tình hình Trữ Băng không tốt, Đỗ Trường Luân vội mời bác sĩ từ bệnh viện đến cho bà để đề phòng vạn nhất.
Không lâu sau, Trần Bỉnh Đức gọi điện thoại đến, chuyện bọn họ lo lắng cuối cùng cũng đã đến.
Đỗ Trường Luân vội vàng đến công ty, cảnh sát cũng đã đến đó, đã bố trí thiết bị theo dõi điện thoại.
“Chú Đức, đối phương nói thế nào?”
“Hắn muốn một trăm ngàn, chú đã gặp Hân Nhiên rồi, con bé không sao”.
Vẻ mặt Trần Bỉnh Đức nặng nề: “Giờ chú đi chuẩn bị tiền, sau đó chờ điện thoại của hắn ta.”
Đỗ Trường Luân gọi điện thoại cho Cục trưởng cục cảnh sát: “Cục trưởng Lâm, tôi mặc kệ các anh định phá án thế nào, cũng mặc kệ là dùng cách gì, vấn đề tiền bạc các anh cũng không cần lo lắng nhưng nhất định phải giữ an toàn cho Hân Nhiên, người, nhất định phải an toàn trở về!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc