Đỗ Trường Luân nói rất chuẩn, Quý Hân Nhiên là loại người không chịu ngồi yên một chỗ.
Mấy ngày nay, cuộc sống của cô đúng là đảo lộn tùng phèo, tối thì lên mạng đến 1,2h sáng, sáng tỉnh dậy mặt trời đã quá vài con sào, Đỗ Trường Luân đã đi làm từ lâu.
(Cuộc sống của chị em chúng mình)
Ngày nào cô cũng chỉ ra ngoài vào lúc chạng vạng, đi mua đồ ăn rồi về nhà chuẩn bị bữa tối, sau đó chờ Đỗ Trường Luân về nhà, dường như cả ngày việc quan trọng nhất cũng chỉ là lo cho bữa tối mà thôi.
Cô gọi điện thoại cho Triệu Nghệ Hiểu: “Buồn muốn ૮ɦếƭ, cả ngày ngây ngốc ở nhà”.
“Quý Hân Nhiên, cậu ở nhà ngồi điều hòa, lương vẫn đến tay mà còn dám oán giận?”. Triệu Nghệ Hiểu bực bội, cô là phóng viên, ngày nắng nóng đỉnh điểm mà vẫn phải ra ngoài chạy tin.
“Huhu, thật đấy, Nghệ Hiểu, xem ra làm phu nhân sang quý không phải ai cũng làm được đâu”.
“Có người nuôi thì mình từ chức ngay”
“Ha ha, cậu đừng có làm tổn thương tự tôn của Hách Lực chứ, chẳng nhẽ người ta không nuôi nổi cậu sao?”
“Anh ấy ấy à, nuôi một người còn được, tương lai có trẻ thì làm sao?”
“Ái dà, cậu còn muốn anh ấy đi tìm vợ trẻ sao?”
Triệu Nghệ Hiểu kêu lớn: “Quý Hân Nhiên, là trẻ con, chẳng nhẽ cả đời là DINK?”
(DINK: hình thức gia đình thu nhập gấp đôi nhưng không trẻ con: Double Income, No Kids)
Đấu khẩu với Triệu Nghệ Hiểu nửa ngày, tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Thấy cũng gần trưa, cô nấu bữa ăn qua loa rồi ra ngoài vừa ăn vừa xem TV, tin bản địa đang báo thời tiết cực nắng nóng, các bãi biển đều chật kín người…
Mắt cô sáng bừng, đúng thế, có thể đi bơi mà!
Từ khi mới 7 tuổi, lúc ấy cô còn ở tập thể, ở khu đó có 2 cậu bé ngày hè đều chạy tới một đập nước ở ngoại ô thành phố chơi đùa, kết quả một người rơi xuống nước, người kia xuống cứu, cuối cùng đều ૮ɦếƭ đuối. Chuyện này xảy ra khiến nhiều phụ huynh vội vã khóa cửa nhốt con, chỗ nào có nước cũng không cho con bén mảng đến. Trữ Băng luôn dặn dò Quý Hân Nhiên không được tự mình đi chơi lung tung nhưng Quý Kiến Đông lại đưa cô đến cung thiếu nhi học bơi. Lý do của ông cũng rất đơn giản: Đâu thể cả đời cấm cô không ra biển, không gần nước nhưng nếu cô học bơi thì hệ số an toàn sẽ cao hơn nhiều.
Cô rất thích bơi lội, dù học sau nhưng lại là học viên có thành tích tốt nhất. Nhớ lúc ấy cô còn thi nín thở với mấy cậu con trai nhưng chưa từng thua. Cho nên cô nói mình bơi giỏi cũng chẳng phải là chém gió.
Buổi chiều cô lái xe đến Đông Than, Đông Than không phải là bãi biển tiêu chuẩn, nằm sát bên một bãi biển lớn, một bên là bờ cát dài, một bên là đá ngầm, bởi vì quá gần khu đá ngầm nên không được khai thác thành bãi tắm.
Mùa này những bãi tắm đều như sôi sục như nấu bánh chẻo, đương nhiên cô sẽ chẳng đến đó. Đông Than rất yên tĩnh, người đến bơi cũng không nhiều, đều là một số người ở gần đến bơi, cách đó không xa, ở bãi đá ngầm còn có một số đứa trẻ đang bắt cua.
Tắm biển hơn hai tiếng, cảm giác thoải mái, mát mẻ hơn thì cô mới lên bờ.
Liên tục mấy ngày cô đều đến Đông Than bơi, vì bài học xe đạp lần trước vẫn còn đó nên cô không nói cho Đỗ Trường Luân rằng mình đi bơi.
Nhưng Đỗ Trường Luân vẫn biết. Đầu tiên anh còn thấy lạ, đột nhiên cô lại dậy sớm như vậy. Vì trời nóng nên ở nhà Quý Hân Nhiên chỉ mặc áo ba lỗ, anh phát hiện tay cô và sau lưng đều rám nắng.
“Em lại đi đạp xe?”. Đôi khi anh cũng lên diễn đàn kia xem, biết gần đây bọn họ lại có rất nhiều hoạt động.
“Xe không có thì đạp cái gì?” Nhắc lại cô vẫn còn giận.
Đỗ Trường Luân cảm thấy có đôi khi cô như là trẻ con: “Nhìn tay em đi, còn cả sau lưng nữa, phơi nắng đến sắp tróc da rồi, chứng cứ rành rành thế mà còn nói không đi?”
Quý Hân Nhiên lén nhìn lại, ánh mặt trời thật lợi hại, màu da những chỗ này thật bắt mắt.
“Em đi bơi”
“Ra bờ biển?”
“Đúng thế, nóng thế này, ra biển ngâm nước”
“Chỗ đó thì khác gì nấu bánh chẻo đâu ?”
Giờ đang là mùa du lịch, bãi tắm biển lúc nào cũng tấp nập.
“Em đến Đông Than, ở đó vắng hơn nhiều.”
Khách du lịch rất ít khi đến đấy.
“Ở đó có đá ngầm, cũng không có nhân viên cứu hộ, rất nguy hiểm”. Đỗ Trường Luân nhíu mày.
“Cái này thì anh yên tâm, he, đến biển thì em chính là cá, không thành vấn đề”. Cô rất tự tin. Cuối cùng cô lại dặn thêm: “Đúng rồi, đừng nói chuyện này cho mẹ em, mẹ em lúc nào cũng lo lắng”.