Đêm đó cô tham gia hoạt động đạp xe đạp về đêm do diễn đàn tổ chức, cũng không đi quá xa, chỉ khoảng chừng 10km nhưng dù sao cũng lâu rồi chưa đi, sáng hôm sau cả người cô đau nhức, lưng đau, chân đau, cổ đau mà ௱ôЛƓ cũng đau, hầu như chẳng thiếu chỗ nào. Nằm trên giường mà không thể cử động. Nhưng đến tối hôm sau nữa cô lại đi. Cứ rèn luyện vài lần như vậy, tình hình khá lên nhiều, dần dần đã có thể đuổi kịp mọi người, trong lòng cũng rất tự hào. Bây giờ đã bắt đầu kế hoạch 11h đi tham gia đạp xe đường dài mấy trăm km được rồi.
Cuộc sống này khiến cô rất tự do, thảnh thơi nên cũng quên đi sự tồn tại của người nào đó.
Tối hôm đó cô mồ hôi mồ kê nhễ nhại trở về nhà thì thấy Đỗ Trường Luân mặt cau có đang ngồi trong phòng khách, lòng cô cũng có chút kinh ngạc
“Về rồi sao không nói trước một tiếng?”. Cảm nhận được sắc mặt anh không tốt lắm, giọng cô từ từ thấp xuống.
Đỗ Trường Luân nhìn Quý Hân Nhiên đứng trước mặt, quần áo thể thao bó sát hiện lên đường cong tuyệt đẹp, khuôn mặt vốn trắng nõn vì vận động mà đỏ ửng, thanh xuân vô hạn. Trong lòng anh dù không muốn cũng phải thừa nhận, mấy ngày anh không ở đây, cô sống cũng không tệ chút nào.
“Anh đã nhắn tin cho em rồi”. Giọng điệu của anh cũng không tốt cho lắm, tối nào gọi điện cho cô, không tắt máy thì cũng không có ai nghe, nghĩ tới điều từng khiến anh lo lắng này, tâm tình anh càng tồi tệ. “Ngày nào em cũng về muộn thế này?”
Quý Hân Nhiên đang luống cuống tìm di động: “Em không biết có tin nhắn, a… cũng không phải ngày nào cũng về muộn như thế…”. Cô tìm kiếm trong túi cả nửa ngày cũng chẳng thấy di động yêu quý đâu.
Đỗ Trường Luân cau mày, gõ gõ bàn trà, cô ngẩng đầu, di động nằm ở bên túi khoai tây chiên
“Quý Hân Nhiên, sao anh không cảm thấy em có chút tính tự giác nào của người làm vợ nhỉ?”. Cuộc sống của anh vốn nề nếp, thích sạch sẽ, vừa và nhà quả thực rất hoảng sợ. Trên sofa, trên bàn, chỗ nào cũng la liệt sách, ảnh, khoai tây chiên, gối ôm chỗ này một cái chỗ kia một cái. Còn Quý Hân Nhiên thì lại chẳng thấy đâu, gọi điện cho cô thì tiếng chuông lại reo từ bàn uống nước…
“Em muốn đọc sách thì có thể vào thư phòng đọc, buồn ngủ thì có phòng ngủ, còn nữa, đừng có nói với anh là mấy ngày nay em toàn ăn những thứ vô bổ này”. Anh ném một túi khoai tây chiên lên bàn uống nước.
Quý Hân Nhiên vốn vì về muộn, hơn nữa không nhận tin nhắn của anh mà lòng có chút áy này nhưng bị anh nói như vậy thì cơn tức cũng dâng lên.
“Đỗ Trường Luân, đây có phải là nhà em không vậy? Ai quy định đọc sách thì phải vào thư phòng, ngủ thì phải ở trong phòng ngủ? Đây không phải là khách sạn cũng chẳng có ai đến kiểm tra vệ sinh… Yêu cầu của anh thì hình như là không cần tìm vợ mà tìm người làm thuê bán thời gian là được rồi…”
Quý Hân Nhiên ngồi trong vườn hoa nhỏ dưới lầu, tự giễu lần đầu tiên cãi nhau sau khi kết hôn không ngờ đến nhanh như vậy. May mà cô không có nhiều kì vọng với cuộc hôn nhân này, nếu không thì đúng là vỡ nát tim gan.
Cô vốn tưởng rằng kết hôn rồi sẽ có một ngôi nhà của chính mình, có thể thoải mái, tự tại nhưng lại quên trong nhà vẫn còn một người nữa. Đúng vậy, cô chán ghét quy củ, đương nhiên cô cũng không phải là người lôi thôi. Nhưng từ nhỏ đến giờ, cô rất ghét những nơi không vương hạt bụi, chỗ đó có thể gọi là nhà sao?
Trước đây, khi còn nhỏ, cô dẫn bạn về nhà chơi, mọi người nhìn sàn nhà sạch bóng, thảm trắng tinh mà chân không dám bước lên. Cho dù mẹ cô cực kì nhiệt tình nhưng các bạn cũng chỉ miễn cưỡng ở lại một lát rồi rời đi như đi trốn.
Sau này, cô mời bọn họ đến nhà, ai nấy đều lắc đầu.
Dao Dao nói với cô: “Hân Nhiên, cậu tha cho bọn mình đi, nhà cậu không phải chỗ để đùa đâu, đó như nơi để trưng bày vậy đó”.
Hôm đó về nhà, cô vì đeo giầy đi thẳng vào nhà làm sàn nhà, thảm trải sàn bị bẩn mà suýt thì bị đánh.