Mùa Hoa Không Về Lại - Chương 29

Tác giả: Công Bắc

Trịnh Nhã Thu cũng rất ngạc nhiên: “Lâm Thịnh, anh… chẳng phải anh chuyển trường sao?”
Mẹ anh thực sự không màng ý kiến của anh mà thay anh làm thủ tục chuyển trường, đây cũng là lý do anh đến trường muộn bốn ngày.
Lâm Thịnh không kể chi tiết với Trịnh Nhã Thu, anh chỉ mỉm cười và nói: “Bởi vì anh muốn ở lại phấn đấu thi đại học với các em nên không chuyển đi nữa.

Anh xoa đầu Vu Chiêu Đệ, sau đó bước một bước dài ngồi xuống ghế, cầm một tờ giấy lau mặt bàn.
Trải qua một kỳ nghỉ đông vậy mà trên bàn của anh không có nhiều bụi lắm, có lẽ ai đó đã thay anh lau qua.
Bảy giờ sáng chủ nhật, trường thuê hai chiếc xe ô tô đưa bọn họ đến trường trung học phổ thông trong thị trấn để thi nói tiếng anh.
Tài nguyên giáo dục ở làng bọn họ vẫn còn lạc hậu không có thiết bị cho họ luyện tập, lần thi này vừa là lần ôn luyện đầu tiên vừa là lần cuối cùng.
Vu Chiêu Đệ và Triệu Nhã thu ngồi cùng một hàng ghế còn Lâm Thịnh và Vương Đạt Trì ngồi ở phía sau bọn cô.
Vu Chiêu Đệ đeo tai nghe còn ngoài miệng thì lẩm bẩm luyện tập.

Lúc họ đến nơi tất cả máy tính đều khởi động rồi, thầy giám thị ra hiệu cho họ giữ gìn trật tự, mỗi người tìm một chỗ và ngồi xuống.
Đa số các bạn đều là lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính nên cảm thấy rất mới lạ.
“Đừng có động linh tinh vào máy tính, nhất là máy chủ, hãy xem hướng dẫn ở trên, không hiểu thì giơ tay lên.

Vu Chiêu Đệ làm theo hướng dẫn của máy tính một lần, vặn mức microphone lớn nhất, lúc cô nghe thấy giọng nói của chính mình bật lại, không hiểu tại sao cô lại thấy giọng nói của mình thật chướng tai.
“Chiêu Đệ, sao máy tính của mình lại bất động rồi?” Trịnh Nhã Thu thấy giao diện màn hình không giống các bạn khác, cô ấy hơi bối rối.
Vu Chiêu Đệ nhìn sang giao diện của cô ấy, hiển thị yên lặng chờ kiểm tra: “Cậu thử microphone chưa?’
Trịnh Nhã Thu lắc đầu: “Mình ấn mấy lần nó cứ như vậy.

Lâm Thịnh đứng dậy giúp Trịnh Nhã Thu tắt máy và khởi động lại: “Thử lại một lần đi, không có vấn đề gì thì hãy nhấp vào kiểm tra.

Khi cả lớp đã chuẩn bị xong, hệ thống mới bắt đầu cho kiểm tra cùng một lúc.
Có lẽ do thẹn thùng, trước kia chỉ có một mình cô, bây giờ xung quanh có đông người ngồi như thế, giọng nói của mọi người đều không lớn lắm nhưng Vu Chiêu Đệ vẫn nhớ những gì Lâm Thịnh nói với cô, lúc đọc nhất định phải đọc to, rõ ràng thì mới được điểm cao, cho nên giọng của cô to nhất lớp.
Lúc kể hết câu chuyện vẫn thừa hơn sáu mươi giây, mọi người cũng không biết nói gì, tất cả đều dừng lại chỉ có Vu Chiêu Đệ và Lâm Thịnh đang nói, Lâm Thịnh nói đâu ra đấy còn Vu Chiêu Đệ nói tràn đầy khí thế, thỉnh thoảng ngắc ngứ nhưng mắc xong lại nói tiếp.
Đợi đến lúc hệ thống thu lại đáp án, Lâm Thịnh khẽ cười nhìn Vu Chiêu Đệ, lúc cô nhìn sang, anh xòe bàn tay ra.
Vu Chiêu Đệ sửng sốt mất hai giây sau đó nhẹ nhàng đập tay với anh.
Có vài vấn đề cô nghe không hiểu, lúc Lâm Thịnh ở bên cạnh nói đáp án, anh nói rất to nên gần như cô cứ nói theo anh, mấy bạn ngồi cạnh Lâm Thịnh đều thu được lợi, học bá đúng là khác biệt.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra nói, lão Cao dẫn họ đi thăm quan trường, để họ nhớ kỹ vị trí của tòa dạy học, sau này họ còn phải qua đây để tham gia kỳ thi đại học.

Kỳ thi đại học càng ngày càng đến gần, cuối cùng lớp họ cũng có chút bầu không khí học tập căng thẳng.
Mỗi buổi tối, Lâm Thịnh đều tự học cùng Vu Chiêu Đệ.
Vương Đạt Trì gặp phải vấn đề gì không hiểu đều đến tìm Vu Chiêu Đệ, Vu Chiêu đệ không hiểu lại đến hỏi Lâm Thịnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc