Họ đứng trước cửa phòng mổ, bên trái có một cô ý tá.
Trên hành lang thực sự có rất ít người, chỉ có một hai y tá đi đi lại lại.
Chắc bà Lâm đang làm phẫu thuật, Vu Chiêu Đệ vừa lo lắng vừa sốt ruột, cầu nguyện cho bà Lâm không sao, thỉnh thoảng cô lại ló đầu nhìn ánh đèn trong phòng mổ, xem nó tắt chưa.
Mấy chú bác sĩ từ bên trong đi ra và nói gì đó với bố mẹ Lâm Thịnh.
Vu Chiêu Đệ cẩn thận nghe hết nhưng lại nghe được mấy chữ hãy nén bi thương, lòng bàn tay của cô lạnh ngắt.
Không, không đâu, bà Lâm sẽ không ૮ɦếƭ đâu!
“Chiêu Đệ, bà Lâm rảnh rỗi không có gì làm nên đan cho cháu một chiếc áo len, mau mặc vào, đừng để lạnh cóng giữa mùa đông.”
“Chiêu Đệ, học cho giỏi, đọc sách có thể thay đổi vận mệnh.”
“Chiêu Đệ, đừng cố chấp ở lại cái thôn nhỏ này, muốn mở mang kiến thức phải ra thế giới bên ngoài.”
…
Những lời dặn dò, giọng nói ấm áp và thân thiết của bà Lâm vẫn còn văng vẳng bên tai cô, tại sao mới chỉ một đêm đã mất đi, bà Lâm còn bảo muốn nhìn cô thi lên đại học.
Hốc mắt của Vu Chiêu Đệ nóng lên, cô ngẩn người nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.
Khi Lâm Thịnh quay đầu lại anh bắt gặp cái đầu lấp ló của Vu Chiêu Đệ ở hành lang, thoạt nhìn bóng dáng cao gầy của cô có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhắc đến người ở cùng bà nội nhiều nhất, ngoại trừ ông nội và bố anh, chắc hẳn là Chiêu Đệ.
Ông nội mất sớm, nghe nói từ khi bố anh lên đại học, một năm ông chỉ về được một lần chứ đừng nói chi sau này bận rộn công việc, có đôi khi hai năm mới về một lần.
Bà nội hay nói qua điện thoại là con nhóc nhà họ Vu đang ở với bà, con nhóc nhà họ Vu trông quán tạp hóa cho bà để bọn anh không cần lo cho bà.
Hôm trước lúc bà nội còn tỉnh táo bà vẫn nhớ đến Chiêu Đệ, bà bảo con bé số khổ quá.
Hôm nay lúc sắp chuyển viện bà nội đột nhiên khó thở.
Khi bố mẹ anh vào cùng bác sĩ, Lâm Thịnh đến chỗ Vu Chiêu Đệ.
“Sao em cũng đến đây?” Lâm Thịnh vươn tay gạt nước mắt cho cô, nhìn cô thế này chắc là nghe được những gì bác sĩ nói.
Vu Chiêu Đệ nghẹn ngào bảo: “Lâm Thịnh, em có thể qua đó nhìn bà Lâm một chút không?”
Lâm Thịnh sợ cô không chịu nổi, vốn dĩ anh định từ chối nhưng đối diện với ánh mắt khẩn cầu của cô, anh vẫn dẫn cô đi.
Vu Chiêu Đệ ngẩn người trước giường bệnh trong chốc lát, cô nắm chặt hai bàn tay sau đó tạm biệt Lâm Thịnh và bố mẹ anh.
Ba ngày sau, lễ tang của bà Lâm được tổ chức ở trong làng, những người hát đám ma chuyên nghiệp bắt đầu gõ chiêng và hát từ nửa đêm. Mỗi khi trong làng có ai ra đi, những người thân thích trong họ và người hát đám ma sẽ đưa tang vài vòng quanh làng.
Còn Vu Chiêu Đệ trốn trong chăn khóc thầm.
Vốn dĩ nhà họ Lâm phải ăn mừng năm mới nhưng bây giờ lại bao phủ bởi nỗi đau khi mất đi người thân.
Sau khi việc hậu sự xong xuôi, mẹ của Lâm Thịnh là Trương Lan Ngọc vẫn phải làm việc.
Một ngày trước khi bà đi, bà đến phòng Lâm Thịnh tìm anh nói chuyện.
“Tiểu Thịnh, hết năm nay mẹ sẽ chuyển trường cho con, con không cần học ở đây nữa.
Đến lúc ấy con thu dọn một chút đồ đạc rồi về nhà với bố con.
Mẹ biết thành tích của con rất tốt nhưng trình độ giáo dục ở đây không theo kịp, mẹ sợ con bị người khác kéo xuống.
Lúc ấy mẹ đã đồng ý cho con từ bỏ Tấn Đại để học lại, cho nên lần này bất kể thế nào con cũng phải nghe lời mẹ.”
Lâm Thịnh lắc đầu rồi nói bằng giọng điệu kiên quyết: “Mẹ, con không muốn chuyển trường, phiền lắm.
Con sẽ không bị người khác kéo xuống, năm ngoái con có thể thi đỗ Tấn Đại thì năm nay con cũng có thể, việc này mẹ không cần lo lắng.”
Trương Ngọc Lan biết từ nhỏ con mình đã có chủ kiến nhưng thi đại học không phải chuyện nhỏ, bà không muốn anh tiếp tục học ở cái làng nhỏ này nữa.
Hai mẹ con không ai chịu nhường ai.