Sau khi ăn xong, Vu Chiêu Đệ không nói tiếng nào đứng dậy bỏ đi.
Khoảng một tiếng sau, Giang Tú Lệ gọi cô ra dọn bát đĩa.
Lúc cô ra đến nơi thì Quốc Tường và lãnh đạo Chu vẫn đang uống rượu, họ uống đến nỗi gương mặt đỏ bừng, chỉ cần lại gần cũng ngửi thấy mùi rượu.
Cô trộn thức ăn thừa vào cùng một chỗ, đổ vào thùng rác trong phòng bếp, sau đó dùng xà phòng rửa sạch dầu mỡ trên bát rồi lấy khăn lau sạch cái bàn.
“Tôi phải đi rồi.” Lúc cô đang lau bàn, lãnh đạo Chu lảo đảo đứng dậy.
Ông ta vừa đi một bước đã đập phải cái ghế, một tiếng rầm vang lên, suýt chút nữa ông ta đã ngã sấp xuống, ông ta vội vàng giữ lấy cổ tay Chiêu Đệ.
Cứ như vậy một lúc lâu, đến khi Vu Chiêu Đệ định hất tay ra, ông ta mới buông tay và mỉm cười: “Thật xin lỗi, tôi uống nhiều quá.”
“Lãnh đạo, tôi tiễn ngài đi.” Vu Quốc Tường vội vàng nói.
Lãnh đạo Chu xua tay: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Thế là ông ta lảo đảo một chút rồi bỏ đi.
Sau khi Vu Chiêu Đệ lau bàn xong, cô rửa tay rồi mới bắt đầu học.
Gần đây Vu Thành Tài đắm chìm trong game online, ngoại trừ những lúc ăn cơm và đi ngủ nó dành hết thời gian để chơi game cho nên rất ít khi tìm cô gây rắc rối.
Mùng tám tết, bầu trời trở lên trong xanh, không còn âm u như trước nữa, ánh nắng bên ngoài vô cùng chói mắt.
Ở nhà hết xì dầu rồi nên Giang Tú Lệ sai cô đến quán tạp hóa mua một chai về.
Mặc dù Vu Chiêu Đệ sợ Chu Cương lại đến tìm cô gây rắc rối nhưng cô vẫn cầm tiền xuống lầu.
Cô đến quán tạp hóa của bà Lâm nhưng lại phát hiện nó đóng cửa rồi, câu đối vẫn dán ở hai bên cửa, dưới mặt đất còn có xác pháo.
Vu Chiêu Đệ thấy hơi mất mác, cô cứ tưởng rằng mình có thể gặp Lâm Thịnh.
“Chiệu Đệ đến mua đồ à?”
Chú Dương ngồi hút thuốc trước cửa quán tạp hóa bên trên, nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đứng ở quán tạp hóa bèn gọi một tiếng.
Vu Chiêu Đệ nhìn thấy thì đi qua chào hỏi chú Dương.
“Bà nội của Lâm Thịnh nhập viện rồi, mấy hôm nay không có ai đến mở cửa quán tạp hóa, cháu không biết à?”
Vu Chiêu Đệ biến sắc, bà Lâm nhập viện rồi sao?
“Chuyện xảy ra bao giờ ạ?”
“Mùng một đầu năm, bây giờ đang ở bệnh viện trên thị trấn, chú nghe bảo sắp chuyển đến bệnh viện lớn ở thành phố Tấn.”
Vu Chiêu Đệ tỏ vẻ lo lắng, cô cảm ơn chú Dương rồi chạy đến nhà bà Lâm nhưng cánh cổng bị khóa từ bên ngoài.
…
“Mua một chai xì dầu mà lâu thế.
Vu Chiêu Đệ, mày cố ý đấy à.” Vu Chiêu Đệ vừa vào nhà, Giang Tú Lệ đã tức giận mắng cô.
Cô không cãi lại, mang xì dầu vào bếp.
Lúc cơm nước xong xuôi, Vu Chiêu Đệ vẫn nghĩ về việc của bà Lâm.
Cô bỗng nhiên bật dậy, lật bọc sách của mình và tìm mười đồng mình giấu rất kỹ, nhân lúc bọn Giang Tú Lệ ngủ trưa, cô lén chuồn đi, đến tầng ba tìm Nhã Thu.
Trịnh Nhã Thu từ phòng ngủ bước ra: “Chiêu Đệ, cậu tìm mình à?”
“Nhã Thu, cậu đưa tiền mình gửi cậu cho mình đi, mình có việc cần dùng gấp.”
Trịnh Nhã Thu về phòng lấy tiền cho cô, cộng hết số tiền vụn vặt lẻ tẻ cũng gần một trăm đồng: “Chiêu Đệ, cậu dùng làm gì?”
“Mình muốn bắt xe, cảm ơn cậu mình đi trước đây.”
Vu Chiêu Đệ cầm tiền rồi vội vàng xuống lầu, bắt một chiếc xe đến bệnh viện thị trấn.
Bởi vì không biết bà Lâm ở tầng nào nên cô tìm từng tầng một, cuối cùng cô nhìn thấy Lâm Thịnh và bố mẹ anh ở trước cửa phòng cấp cứu tầng bốn.
Cô không dám đến gần chỉ lặng lẽ đứng trong góc và chờ đợi.