Lâm Thịnh bá vai 3 cậu bạn đi phía trước, Vu Chiêu Đệ và Diệp Văn đi đằng sau.
“Chị còn chưa giới thiệu, chị tên là Diệp Văn, sinh viên năm nhất của đại học Tấn Thành.
Mấy người Tiết Bân cũng học ở đó.” Diệp Văn chủ động đưa tay ra.
Cô có gương mặt trái xoan, da trắng, là điển hình của dạng mỹ nhân dịu dàng.
“Em là… Vu Chiêu Đệ.”
Vu Chiêu Đệ đưa tay ra bắt tay với Diệp Văn.
Tay của cô ấy không thô ráp như cô mà vô cùng mềm mại, tựa như không có xương.
Cô tức khắc cảm thấy tự ti, nhanh chóng buông tay.
Đại học Tấn Thành? Đó là trường đại học mà cô luôn mơ ước, nằm trong top 10 trường đại học tốt nhất cả nước.
Đây cũng là trường đại học tốt nhất trong tỉnh cô, điểm thi đại học phải được ít nhất 670 điểm mới đậu.
Vì sao những người ở bên cạnh Lâm Thịnh đều ưu tú như vậy? Vu Chiêu Đệ nhìn bóng lưng Lâm Thịnh, bỗng nhiên cảm thấy cô chạy như thế nào cũng không thể theo kịp bước chân anh.
“Đáng nhẽ Lâm Thịnh cũng giống bọn chị trở thành sinh viên năm nhất đại học Tấn Thành.
Cậu ấy thi đại học đạt điểm cao thứ hai toàn tỉnh, giấy trúng tuyển cũng đã nhận được.
Nhưng không biết tại sao cậu ấy lại chọn học lại, còn đến nơi này để học.
Lúc cậu ấy nói với bọn chị, ai cũng nghĩ cậu ấy điên rồi.
Nhưng Lâm Thịnh chính là như vậy, cậu ấy luôn luôn có thể làm những chuyện không ai ngờ tới.
Đây cũng là sức hút của cậu ấy.”
Giọng nói của Diệp Văn vô cùng nhẹ nhàng, cô nở nụ cười xinh đẹp.
Vu Chiêu Đệ yên lặng lắng nghe.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi đến hàng ăn đêm.
Thực ra đây là một quán ăn vỉa hè, không có nhiều khách, chỉ có hai bàn có người.
Ghế ngồi là ghế nhựa màu vàng.
Vu Chiêu Đệ sau khi dẫn họ tới nơi liền muốn về, nhưng Lâm Thịnh nắm lấy cổ tay cô: “Ăn cùng bọn tôi đi.”
Vu Chiêu Đệ lắc đầu.
Cô cũng không thân quen với bọn họ, không muốn rơi vào tình huống xấu hổ.
Mấy người Tiết Bân ồn ào: “Đúng đó, bạn học Chiêu Đệ, ngồi xuống ăn cùng bọn tôi đi.”
Vu Chiêu Đệ không từ chối được đành phải ngồi xuống.
Lâm Thịnh ngồi cạnh cô.
Bọn họ gọi miến xào và một ít đồ nướng gồm cánh gà, mực nướng, rau hẹ các loại.
Đồ ăn vừa đưa lên, Lâm Thịnh gắp cánh gà bỏ vào bát Vu Chiêu Đệ.
“Lâm Thịnh, sao trước đây tao không phát hiện mày lại quan tâm bạn nữ như vậy? Nửa năm không gặp mà mày thay đổi quá đấy!” Tiết Bân trêu anh.
Lâm Thịnh liếc cậu ta, sau đó nhìn Vu Chiêu Đệ: “Có muốn ăn gì nữa không, dù sao hôm nay cũng là mấy đứa này mời, cứ ăn thoải mái.”
“Không cần đâu, tôi ăn cơm tối rồi.”
Tiết Bân và Nghiêm Hằng Kiệt đều là người hướng ngoại, cũng để ý Vu Chiêu Đệ đang ở đây nên chỉ nói đến chuyện của Lâm Thịnh khi còn học cấp ba, không hề nhắc đến người cô không biết.
Vu Chiêu Đệ bị chọc cười mấy lần.
Bọn họ ăn uống khoảng nửa tiếng mới xong.
Lâm Thịnh đuổi bốn người họ về nhà anh trước còn mình thì đưa Vu Chiêu Đệ về.
“Thực ra anh không cần đi cùng tôi, tôi biết đường về.” Vu Chiêu Đệ mặc khá ít, bị gió thổi lạnh đến phát run, tay thì đông cứng đến đỏ ửng.
Trong đêm lạnh như thế này, không có ai còn ở bên ngoài.
Trên đường chỉ có cô và Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh tháo găng tay, nắm lấy tay Vu Chiêu Đệ.
Cô cố giãy ra nhưng không được.
“Đừng nhúc nhích!” Lâm Thịnh đeo găng tay của anh cho cô.
Trong găng tay vẫn còn hơi ấm của anh, vô cùng ấm áp.
Vu Chiêu Đệ đứng im, ngước mắt lên nhìn anh.
Xung quanh không có đèn, cô chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đường nét khuôn mặt và đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cô nói ra thắc mắc của mình: “Lâm Thịnh, tại sao anh muốn học lại?”
“Muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Nói thật.”
Ngày trước khi anh nói với bố mẹ sẽ về đây để học lại một năm, bố mẹ anh ngay lập tức phản đối.
Ở trong mắt mọi người, anh thi đại học rất tốt, cũng đậu vào được trường đại học mong muốn, cả chuyên ngành cũng là do anh chọn, vậy thì vì sao còn muốn học lại?
Nhưng dù bố mẹ không đồng ý thì cũng không thay đổi được ý anh.
Nguyên nhân lớn nhất khiến anh về đây học lại là vì bà nội.
Sức khỏe của bà không còn được như trước, mà bố mẹ anh thì không thể về chăm sóc bà được.
Bà nội lại không muốn đến sống ở thành phố.
Một mình bà ở đây rất cô đơn.
Mặc dù quan hệ của anh với bà không được tính là vô cùng thân thiết, mỗi năm chỉ về thăm bà vài ngày vào dịp tết, nhưng mỗi lần anh về thì bà nội luôn nấu cả bàn đồ ăn ngon, còn thân mật nắm tay anh, hỏi anh thời gian qua sống có tốt không.
Anh rất quý bà nội mình, nếu lên đại học thì rất có thể anh không có thời gian về thăm bà được.
Vì vậy anh quyết định học lại một năm để ở bên chăm sóc bà, làm tròn đạo hiếu thay bố mẹ.
Vu Chiêu Đệ cảm thấy dường như bây giờ Lâm Thịnh đang phát sáng.
Cô không ngờ anh học lại 1 năm chỉ vì muốn chăm sóc bà Lâm.
Lâm Thịnh cố ý ghé sát vào mặt cô, khiến Vu Chiêu Đệ sợ đến mức lùi ra sau.
“Bị tôi quyến rũ rồi?” Lâm Thịnh hạ giọng, giọng nói xen lẫn ý cười: “Nói đến đây mới nhớ, trước đây tôi đã từng gặp em.”
Nghỉ tết năm lớp 10 anh và bố về đây ở 6 ngày.
Anh vẫn nhớ rõ Vu Chiêu Đệ đến hàng tạp hóa của bà nội để mua đồ.
Anh nhớ kĩ như vậy là bởi vì lúc đó, cô gầy tong teo nhưng lại vác cả bao gạo lên vai, đi ra khỏi cửa hàng.
Khi đó anh vô cùng kinh ngạc.
Một cô gái nhỏ như cô lấy đâu ra nhiều sức như thế? Anh còn đi tới hỏi cô có cần giúp gì không nhưng lại bị cô từ chối.
Sau đó anh có về vài lần nữa nhưng đều không gặp lại cô, cho đến khi bọn họ trở thành bạn cùng lớp.
Hai người nói chuyện đến khi về đến dưới nhà Vu Chiêu Đệ.
“Vu Chiêu Đệ…”
Lúc Vu Chiêu Đệ chuẩn bị lên nhà thì Lâm Thịnh gọi cô lại.
Cô quay người lại, nghi ngờ nhìn anh.
“Anh cảm thấy rất may mắn khi quyết định học lại, bởi vì anh đã gặp được em.
Bạn anh tới chơi nên có lẽ mai không đi bón phân với em được, vậy thôi, lên đi.”
Trong khoảnh khắc đó, Vu Chiêu Đệ như nghe thấy được nhịp tim mình.
Bộ dạng nghiêm túc của anh in sâu vào trong lòng cô, cô chạy vội lên lầu.
Buổi tối ngày nghỉ tết thứ 3, Vu Chiêu Đệ vẫn đi đến lớp tự học tối.
Lâm Thịnh chưa đến.
Đến tận 10h, Lâm Thịnh cũng không xuất hiện.
Hai ngày nay Lâm Thịnh đều đến tự học với cô.
Cô dường như đã quen với việc anh ngồi bên cạnh mình.
Đến cuối cùng trong lớp chỉ còn lại mình cô, ngay cả Vương Đạt Trì cũng đã về nhà.
Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Đến 11h, cô thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.
Phòng học của lớp Mười Hai ở tầng 3, cầu thang không có đèn.
Cô bám vào tay vịn cầu thang để xuống sân, một mình về nhà.
Lúc chuẩn bị lên nhà thì nghe thấy có âm thanh xe máy, đèn xe chiếu đến sáng chói.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thịnh cởi mũ bảo hiểm, dựa xe máy rồi chạy về phía cô.
“Xin lỗi, anh về trễ.
Anh đưa bạn ra bến xe, không kịp về tự học tối với em.”
Lâm Thịnh giải thích lý do anh đến muộn.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Chưa đến mười hai giờ, còn chưa qua sinh nhật em.
Đi, đi cùng anh đến nơi này.”