Editor: Roseann
Thứ bảy Sơ Hạ trở về Xuân Giang Uyển ở cùng với ba mẹ.
Ba mẹ và con gái ở trong nhà suốt ít nhiều cũng sẽ xảy ra một vài mâu thuẫn nhỏ, nhưng gia đình chỉ có thể tụ họp nhau vào cuối tuần để bồi đắp tình cảm, trao đổi với nhau về cuộc sống, công việc của tuần vừa qua, Sơ Hạ rất thích cuộc sống nhịp nhàng như vậy.
Tối hôm qua cô trở về, ba mẹ đã cùng nhau làm một bàn đồ ăn cô thích, buổi sáng Sơ Hạ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, phòng bếp còn có cháo hải sản thơm ngắt chờ cô.
Lúc cô ăn cơm, mẹ Liêu Hồng cầm điện thoại di động ngồi ở bên cạnh cô, hình như đang nói chuyện phiếm cùng bạn.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, không khí trong nhà ấm áp an tĩnh.
Ăn xong rồi, Sơ Hạ đứng lên chuẩn bị thu dọn chén đũa.
Liêu Hồng lập tức để điện thoại di động xuống, cười dọn chén đũa của Sơ Hạ: “Để mẹ làm, con lại ghế salon ngồi cùng ba con đi.”
Nhà có máy rửa bát, mẹ chẳng qua là giúp cô đem chén đũa bỏ vào, không phải vất vả, Sơ Hạ liền đi lại ghế salon ngồi.
Cô dựa vào bên người ba, cùng nhau đọc báo.
Hứa Thụy An liếc mắt phòng bếp, lặng lẽ nhắc nhở con gái: “Mẹ con muốn sắp xếp cho con xem mắt.”
Sơ Hạ: …
Cô cuối cùng cũng đến tuổi phải xem mắt rồi sao?
Hai mươi sáu tuổi, độ tuổi không tính là già nhưng cũng không còn trẻ là bao.
Sơ Hạ không phải người theo chủ nghĩa độc thân, nếu như gặp được người đàn ông phù hợp, cô nguyện ý tiến vào cuộc sống hôn nhân, sinh một bé cưng đáng yêu, giống như ba mẹ chiếu cố cô như vậy, đem bé cưng chăm sóc đến lớn.
Sơ Hạ lớn lên ở một gia đình trung lưu, cuộc sống mỹ mãn, cô cũng muốn đem phần mỹ mãn này tiếp diễn.
Muốn xây dựng gia đình, đầu tiên phải có một người bạn trai.
Cân nhắc đến tính cách của cô, Sơ Hạ cảm thấy con đường tự do yêu đương này có thể không quá thích hợp với cô, cô sẽ không chủ động bắt chuyện với bạn trai, ngược lại con trai chủ động bắt chuyện với cô hằng năm đều có, nhưng rất nhiều người trò chuyện một chút liền tự nhiên biến mất. Cô có thể qua lại được với con trai, chỉ thích nhan sắc của cô không chịu nổi cô mỗi ngày ngâm mình mình ở thư viện hoặc không có khiếu nói chuyện phiếm, trong nhóm người theo đuổi vừa thích mặt cô lại nguyện ý cùng cô Gi*t thời gian ở thư viện, nhan sắc của một số người lại không phù hợp với yêu cầu của cô, tính cách một số người khiến cô không cách nào thưởng thức được.
Nói chuyện xem mắt này, Sơ Hạ tin tưởng ánh mắt của mẹ, cô là bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không tùy tiện nhét cho cô một đối tượng xem mắt tệ.
Trong thời gian Liêu Hồng đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén, Sơ Hạ đã chuẩn bị tâm lý tốt để đi coi mắt.
Liêu Hồng rửa xong lau tay khô, lại rửa một đĩa nho bưng tới, đặt trên bàn uống trà nhỏ.
Hứa Thụy An lấy một quả, vừa ăn vừa xem báo, tựa như ông cũng không có mật báo thông tin cho con gái.
Sơ Hạ cũng ăn một quả nho. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Liêu Hồng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô con gái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Sơ Hạ à, mẹ có người bạn rất thích con, muốn giới thiệu cháu ngoại của cô ấy cho con, con xem con có hứng thú hay không? Người ta đem hình gửi tới cho mẹ, là một tiến sĩ, làm việc ở công ty dược Hải Dược, năm nay ba mươi, dáng dấp thật đẹp trai, cũng giống như con là học phách không có thời gian nói chuyện yêu đương, cho nên mới trễ nãi đến bây giờ.”
Hải Dược là công ty sản xuất thuốc có tiếng, tiền lươnh của vị tiến sĩ này khằng định định không tầm thường, mẹ có thể giới thiệu cho cô, đại khái cũng rất rõ ràng tình hình kinh tế của gia đình đối phương.
“Con xem ảnh một chút”. Sơ Hạ là người nhan khống, nhan khống không nhất định phải tìm một anh chàng siêu cấp đẹp trai làm bạn trai, nhưng nếu như giá trị nhan sắc bên nam ngay cả ranh giới chấp nhận cuối cùng của cô cũng không đạt tới, Sơ Hạ sẽ không bởi vì mẹ hài lòng liền miễn cưỡng mình.
Liêu Hồng dĩ nhiên cũng sẽ không tìm cho mình con rể không ưa nhìn.
Bà rất có lòng tin, lấy ra tấm ảnh của vị tiến sĩ đã sớm chuẩn bị xong.
Sơ Hạ nhận lấy điện thoại di động của mẹ.
Là tấm ảnh cuộc sống hằng ngày không có chỉnh qua bất kỳ filter làm đẹp nào, vị tiến sĩ trong hình đứng ở phong cảnh rất giống với công viên, mặc quần jeans đậm màu cùng áo sơ mi caro, cao cao gầy gầy, mang mắt kính, cảm giác rất nhã nhặn. Ngũ quan của vị tiến sĩ này cũng không hề khiến cho người ta kinh diễm giống như minh tinh giới giải trí, nhưng thật sự cũng xem như đẹp trai, là kiểu rất ưa nhìn.
Sơ Hạ cảm thấy tạm được, ít nhất thấy tấm hình này, cô nguyện ý tiến một bước tìm hiểu đối phương.
“Đẹp trai chứ? Ba con cũng nói không tệ đâu.” Liêu Hồng thấy con gái không có lấy một lời phủ nhận, bắt đầu nổi hứng khen ngợi.
Hứa Thụy An lật trang báo, cường điệu nói: “Ba nói còn tạm được, cách không tệ còn kém một chút.”
Liêu Hồng: “Làm như ông đẹp trai lắm đấy.”
Hứa Thụy An nhíu lông mày, ông không đẹp trai sao? Nếu như ông hoán đổi khuôn mặt, năm đó bệnh nhân xinh đẹp mổ ruột thừa sẽ chủ động muốn xin số điện thoại của ông?
Liêu Hồng chính là người bệnh nhân xinh đẹp ấy, trợn mắt nhìn chồng, bà tiếp tục hỏi con gái: “Như thế nào? Nếu như con cảm thấy tạm được, mẹ liền cho người ta wechat của con, hai người tự mình nói chuyện/”
Danh sách bạn tốt wechat của Sơ Hạ đã rất dài, không ngại nhiều liền thêm một người.
Trước khi quyết định, trong đầu Sơ Hạ lướt qua bóng dáng của Hàn Liệt.
“Mẹ cho đi ạ.”
Mối tình đầu cũng chỉ là mối tình đầu, gặp lại khiến cho ký ức tám năm trước sống lại tươi mới, nhưng tám năm trước trước không thích hợp, bây giờ vẫn không thích hợp.
Sơ Hạ trở về phòng.
Mẹ đem tên của vị tiến sĩ kia gửi cho cô mấy phút sau, một yêu cầu thêm bạn tốt wechat hiện ra.
Vị tiến sĩ này tên là Tề Hạo.
Nickname của người bạn mới này chính là Tề Hạo, avatar là hình áo sơ mi caro mẹ cho cô xem qua.
Sơ Hạ đồng ý.
Tề Hạo: Sơ Hạ phải không? Xin chào, tôi là Tề Hạo, không biết có tiện hay không trực tiếp gọi em là Sơ Hạ.
Sơ Hạ: Được ạ. Mẹ tôi và tôi cùng khen anh rất nhiều, bà rất tán thưởng anh.
Tề Hạo gửi tới một gói biểu cảm lau mồ hôi.
Kèm theo là tin nhắn: Các trưởng bối đều như vậy, thật ra thì tôi chẳng qua so với người khác đọc sách nhiều hơn hai năm, bây giờ làm công việc rất liều mạng, không có gì có đáng kiêu ngạo, ngược lại là em, nghe nói em tự gây dựng sự nghiệp nghiệp mở công ty, thật là lợi hại.
Sơ Hạ dùng lại gói biểu cảm lau mồ hôi của anh gửi đi: Công ty phiên dịch nhỏ, anh cũng hiểu, không có lợi nhuận gì, so với đi làm thuê cho người khác thì tốt hơn một chút.
Tề Hạo: Ha ha, lại nói em xem qua hình của tôi rồi sao?
Sơ Hạ: Ừ. Anh thì sao?
Tề Hạo: Nhìn rồi, rất đẹp, tôi cũng không dám tin rằng em là mỹ nữ như vậy cũng phải đi xem mắt.
Sơ Hạ: Tính cách của tôi rất yên tĩnh, bạn cũng rất ít.
Tề Hạo: Tôi cũng không sai biệt lắm, từ nhỏ đến lớn trong lời người khác cũng chỉ là mọt sách.
Sơ Hạ nhìn cái tin nhắn, đang suy nghĩ muốn gửi tin nhắn gì, Tề Hạo đột nhiên hỏi cô: Gõ chữ chậm quá, gọi video có được không?
Sơ Hạ ngẩn người, mắt nhìn cửa phòng đang đóng, cô chỉnh âm lượng điện thoại thấp xuống, chuyển từ trên gường ngồi vào bên cửa sổ, sau đó nhắn lại “Có thể”.
Tề Hạo thật sử gửi lời mời gọi video tới.
Sơ Hạ lần đầu tiên coi mắt, còn có chút hơi khẩn trương.
Video kết nối được, trên màn hình hiện lên gương mặt của người đàn ông, Tề Hạo mang mắt kính không khác lắm so với trong hình, ngồi ở trên ghế salon, nhã nhặn đẹp trai.
Sơ Hạ lễ phép cười một cái.
Trong video cô gái điềm đạm nho nhã, thanh thuần lại xinh đẹp, Tề Hạo gãi đầu, đột nhiên kết thúc video.
Sơ Hạ: …
Đây là ý gì? Mẹ cô đã gửi cho đối phương ảnh của cô? Bây giờ thấy người thật không hài lòng?
Tề Hạo rất nhanh gửi lời giải thích qua: Xin lỗi, tôi thấy người đẹp liền khẩn trương.
Anh từng trải qua hai lần xem mắt đơn giản, hai đối tượng xem mắt đều là hình đẹp hơn so với người thật, nhưng không thể tiếp tục chủ yếu là bởi vì tính cách không hợp. Lần này người thân lại giới thiệu cô gái cho anh, Tề Hạo nhìn hình rất động tâm, nhưng anh còn muốn xác nhận một chút, lúc gửi đi tin nhắn hỏi anh cho là Sơ Hạ ít nhất sẽ chậm trễ mấy phút để trang điểm, không nghĩ tới cô lập tức đồng ý.
Video mấy giây ngắn ngủi vừa rồi, Tề Hạo nhìn ra được Sơ Hạ không có trang điểm, không makeup, nhưng cũng là đại mỹ nữ đẳng cấp hoa khôi trường học, hơn nữa còn cho người khác cảm giác thoải mái như vậy!
Tề Hạo tự cảm thấy xấu hổ.
Sơ Hạ gửi lại một biểu cảm mỉm cười.
Tề Hạo bình tĩnh trở lại, lần nữa gửi lời mời: Tôi có thể hẹn em đi ăn cơm được không?
Sơ Hạ muốn, ăn cơm gặp mặt là bước đi cần thiết của xem mắt, gặp mặt mới có thể thật sự hiểu rõ tính cách của nhau, xác định có thích hợp hay không.
“Được”.
“Vậy thì tối nay?”
” Ừ.”
“Em chờ tôi một chút, tôi đi chọn nhà hàng!”
—
Sơ Hạ ở cẩm tú hoa thành, trong nhà ở Xuân Giang Uyển cũng có mấy bộ quần áo.
Biết được con gái đã đồng ý lời mời đi ăn tối của Tề Hạo, Liêu Hồng kiên trì để cho Sơ Hạ mặc váy.
Lần trước hai mẹ con đi dạo ở trung tâm thương mại, Liêu Hồng mua cho con gái hai cái váy, một cái là bộ lễ phụ lộ vai màu đỏ cô chỉ mặc một lần liền bị cô nem vào tận trong góc tủ quần áo, còn có một váy dài thắt eo màu xanh lá, Sơ Hạ da trắng, mặc vào như nước trong veo, khiến cho khí chất điềm đạm nho nhã của cô thêm mấy phần linh động.
Liêu Hồng lấy cái váy màu xanh này:”Liền mặc cái này luôn đi, nếu không mặc nữa trời sẽ sang thu rồi.”
Mới tháng bảy, Du thành đến tháng mười vẫn có thể mặc váy như thường.
Nhưng vì bày tỏ tôn trọng đối với đối tượng xem mắt, Sơ Hạ vẫn thay cái váy này, cũng trang điểm nhã nhặn.
Năm giờ chiều, Tề Hạo gọi điện thoại cho Sơ Hạ, nói anh đến cổng tây bên ngoài Xuân Giang Uyển rồi.
Sơ Hạ: “Được, anh chờ tôi một chút, tôi ra ngay.”
Tề Hạo: “Không vội, em cứ từ từ.”
Cúp điện thoại, Tề Hạo hạ cửa xe xuống, hướng bên trong tiểu khu nhìn.
Qua mấy phút, phía đối diện bên kia đường xuất hiện một cô gái mặc váy màu xanh che dù, chiếc ô che khuất nửa gương mặt cô, nhưng Tề Hạo có loại cảm giác, đó chính là Sơ Hạ.
Anh khẩn trương kiểm tra lại trang phục của mình, quần tây dài đen áo sơ mi trắng, đã đủ trang trọng chưa nhỉ?
Cô gái đi ra tiểu khu, Tề Hạo hướng về phía cô gọi một tiếng “Sơ Hạ”.
Sơ Hạ hướng anh cười cười, đi vòng qua chỗ ngồi bên cạnh ghế lái.
Lúc cô tiến vào, Tề Hạo đầu tiên nhìn thấy là cánh tay trắng như tuyết của cô gái, cái kiểu trắng nõn chỉ thấy qua ở trong trang sách, khiến cho tim anh đập rộn lên, nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Sơ Hạ đem cây dù đi mưa ướt nhẹp thu vào trong túi cô mang theo, cất xong, cô một bên kéo váy vừa mới trượt lên trên đầu gối kéo xuống, một bên hướng người đàn ông ngồi ghế điều khiển cười một tiếng: “Xin lỗi, để cho anh đợi lâu.”
Tề Hạo nhìn phía trước, cười rất cẩn trọng: “Không có, tôi cũng vừa mới đến.”
Sơ Hạ ừ một tiếng.
Tề Hạo nuốt nước miếng một cái, lái xe xuất phát.
Trời mưa nên đường tắc một chút, xe BMW từ lúc xuất phát cho đến lúc dừng lại, bầu không khí trong xe có chút lúng túng.
Sơ Hạ ít nói, Tề Hạo cũng không có nhiều lời, trên mạng còn có thể trò chuyện một chút, thấy người thật lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.
Lúng túng kiểu này một mực kéo dài đến trên bàn cơm.
Tề Hạo mấy lần nhìn lén Sơ Hạ.
Hai đối tượng xem mắt trước kia của anh một người rất có năng khiếu trò chuyện, líu ríu khiến cho anh thấy phiền, một người lại đặc biệt hướng nội, khiến cho người khác thấy lúng túng hướng nội thay cô.
Sơ Hạ cùng các cô ấy không giống nhau.
Cô an tĩnh, nhưng lời nói của cô lại phóng khoáng, một người ăn cái gì cũng có thể nếm ra một vẻ đẹp ưu nhã, tĩnh lặng.
Tề Hạo vừa muốn cùng cô trò chuyện chút gì, lại không biết nói đề tài gì sẽ gây được sự hứng thú cho cô.
“Tôi lần đầu tiên ăn ở đây, em cảm thấy mùi vị như thế nào?” Tề Hạo quyết định trò chuyện một chút về món ăn.
Sơ Hạ gật đầu: “Ăn rất ngon.”
Tề Hạo cười, tiếp theo sau đó lại mắc kẹt.
Bữa ăn tối kết thúc, mới bảy giờ.
Tề Hạo hỏi Sơ Hạ có muốn đi xem phim hay không.
Sơ Hạ: “Gần đây có phim gì hay không?”
Tề Hạo là ý tưởng nhất thời nghĩ ra, còn phải lấy điện thoại ra tra.
Anh đọc tên mấy bộ, Sơ Hạ cũng không có hứng thú.
Tề Hạo không thể làm gì khác hơn là nói đưa cô về nhà.
Tối nay Sơ Hạ có kế hoạch trở về Xuân Giang Uyển, là mẹ muốn cô trở về cẩm tú hoa thành, đại khái là muốn cho cô ở trước mặt Tề Hạo bày ra một chút cấp bậc tiểu khu.
Tề Hạo lái xe tới Cẩm tú hoa thành.
Xe không thể đi vào, anh cầm ô xuống xe, đưa Sơ Hạ đến dưới lầu.
“Tôi có phải rất vụng về phải không? Không biết nói chuyện phiếm.” Buổi hẹn đầu tiên kết thúc, vì còn có lần thứ hai, Tề Hạo bung dù đi ở bên cạnh Sơ Hạ, định kéo về chút ít ấn tượng.
Sơ Hạ cười nói: “Tôi cũng giống vậy, hy vọng không có lãng phí thời gian của anh.”
Hạo lập tức nói: “Không có không có, là tôi chưa chuẩn bị chu đáo, vậy lần sau chọn phim xong sẽ mời em đi xem nhé?”
Sơ Hạ vừa muốn đáp ứng, bỗng nhiên liếc thấy một người đang đứng dưới cây bạch quả bên đường chính.
Ô của người kia giơ lên rất cao, lộ ra gương mặt tuấn tú của anh lại mang một tia cười khẩy, ngón tay phải thon dài kẹp nửa điếu thuốc lá rũ xuống.
Sơ Hạ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cùng Tề Hạo sóng vai đi tới.
Hàn Liệt nhìn hai bóng dáng một cao một thấp trên đường kia, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, sau đó, đi theo lên.