Editor: Roseann
Tháo dây an toàn ra, tay của Sơ Hạ lại bị Hàn Liệt nắm lấy.
Anh mặc áo sơ mi màu đen, bây giờ ống tay áo xắn lên đến phía trên khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay cường tráng cơ bắp căng chặt.
Tay của anh vẫn thon dài giống như trong trí nhớ vậy, ngón tay trắng nõn rõ ràng là rất có lực, siết cô thật chặt.
Sơ Hạ không nhúc nhích, cô suy nghĩ lại về đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.
Hàn Liệt hỏi cô có phải hay không “Hiểu lầm anh vừa muốn theo đuổi em, lại cùng người khác dây dưa không rõ.”
Vế trước Sơ Hạ thật không có tự mình đa tình như vậy, vế sau là cô hiểu lầm thật.
Nhưng Hàn Liệt không muốn thừa nhận quan hệ cùng cô gái kia, Sơ Hạ cũng khống cố ý truy cứu thật giả, liền đáp: “Tôi không nghĩ như vậy.”
Hàn Liệt truy hỏi cô đến cùng: “Không nghĩ như thế nào? Không hiểu lầm anh qua bên kia là muốn theo đuổi em hay là không có hiểu lầm anh có người khác?”
…
Vấn đề thứ hai của anh không phải chính là phủ định thắc mắc của vấn đề thứ nhất sao? Khác nhau ở điểm nào chứ?
Sơ Hạ không thể làm gì khác hơn là trả lời một lần nữa: “Đều không có, đều không có hiểu lầm.”
Lúc cô nói chuyện, lông mi lẳng lặng rũ, cũng không muốn nhìn anh.
Hàn Liệt bỗng nhiên phiền não.
Cái gì là hiểu lầm cái gì là sự thật, vòng tới vòng lui, anh cũng bị cô lượn quanh một hồi.
“Tôi đi đây”. Sơ Hạ đẩy tay anh ra, mang theo túi xách xuống xe.
Hàn Liệt nghiêng nửa người trên, nhìn cô cũng không quay đầu lại lẫn vào dòng người đi đường đi qua đi lại.
Trời nóng như vậy, nếu như không có lý do thỏa đáng, anh cũng không rảnh mà đi thắp hương bái phật ở điểm du lịch?
Người đi xa, mạch suy nghĩ của Hàn Liệt đột nhiên thông suốt.
Anh mới vừa muốn nói cho cô là, anh chạy tới chính là vì theo đuổi cô, cho nên cô không nên”hiểu lầm” anh chạy tới là vì theo đuổi cô, nếu như Sơ Hạ không có ” hiểu lầm”, thì đồng nghĩa với cô nhìn ra tâm ý của anh rồi.
Nhưng Sơ Hạ rời đi, đi bình tĩnh như vậy, chứng minh cô vẫn còn hiểu lầm à!
Tiếng Trung ૮ɦếƭ tiệt này!
—
Sơ Hạ đón xe trở về Cẩm Tú Hoa thành.
Ở bên ngoài phơi nắng nửa ngày, sau khi lên lầu Sơ Hạ liền kéo rèm cửa sổ lại, sau đó chạy thẳng tới phòng vệ sinh để tắm.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống dịu dàng thoải mái, Sơ Hạ nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Hàn Liệt cùng cô gái xinh đẹp cười cười nói nói sánh vai rời đi.
Vận đào hoa của Hàn Liệt vẫn luôn rất nhiều.
Lúc anh giả vờ làm học sinh cao trung chờ cô tan học, cô bạn đi cùng cô đều thích nhìn lén Hàn Liệt, có lần hẹn cô đến tiệm trà sữa chờ anh tan làm, lại gặp được một nữ sinh chủ động yêu cầu thêm wechat của Hàn Liệt, mặc dù Hàn Liệt cự tuyệt, cũng rõ ràng bày tỏ anh đã có bạn gái, nữ sinh kia vẫn còn đứng ở trước quầy quấn anh thật lâu.
Tám năm sau gặp lại, Hàn Liệt nói với cô đã xem mắt qua hai lần.
Gặp lại mới bao lâu, dựa theo tần suất thế này, tám năm qua, Hàn Liệt không chừng nói qua bao nhiêu lần yêu.
Năm đó mẹ vì để cho cô cam tâm tình nguyện cùng Hàn Liệt chia tay, nói cho cô rất nhiều đạo lý.
Ngoại trừ nói về sự trao đổi của hai người về trình độ học vấn, vấn đề xã giao, mẹ còn hỏi cô một vấn đề.
“Coi như các con không có chia tay, coi như cậu ta đi theo con đến thành phố B, hai người không cần đối mặt với vấn đề yêu xa, có thể con ở trong trường đi học,cậu ấy ở bên ngoài đi làm, 1 tuần chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần, mẹ tin tưởng con sẽ không cùng nam sinh khác mập mờ sau lưng cậu ta, nhưng tướng mạo cùng tính cách đó của cậu ta, đi thành phố B không thiếu được có cô gái thích cậu, con có thể chắc chắn cậu ta sẽ không bởi vì tự ti hoặc tịch mịch cùng người khác mập mờ thậm chí là ngoại tình?”
Sơ Hạ không biết, cô lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, không có nghĩ qua nhiều như vậy.
Mẹ nhắc nhở cô: “Suy nghĩ một chút cậu ta làm như thế nào theo đuổi được con, trước khi mới gặp, cậu ta căn bản không hiểu con, còn không phải nhìn con xinh đẹp nên mới theo đuổi sao? Theo đuổi được rồi cậu ta chiếm tiện nghi, không theo đuổi được cậu ta cũng không có bất kỳ tổn thất gì, cậu ấy thuần thục như vậy, trước con khẳng định cũng đã bắt chuyện như thế với người khác, người như vậy, cậu ấy sẽ sẽ một mực thanh tâm quả dục để chăm sóc con sao?”
Bởi vì không hiểu rõ về Hàn Liệt lắm, bởi vì mẹ phân tích thực tế lý trí như vậy, Sơ Hạ cùng Hàn Liệt chia tay.
Là cô bỏ rơi Hàn Liệt, nghĩ đến Hàn Liệt sẽ vì vậy khổ sở sa sút, Sơ Hạ thật sự có chút áy náy.
Nhưng nhìn Hàn Liệt xem mắt thường xuyên như vậy, anh chắc là không có khổ sở bao lâu?
Còn có cô gái hôm nay ở điểm du lịch, thấy thế nào cũng giống như là cùng Hàn Liệt hẹn hò, không phải bạn gái thì chính là đối tượng xem mắt, nếu không phải là Hàn Liệt giải thích rõ ràng dây dưa với cô, càng có thể thật sự có kế hoạch một chân đạp hai thuyền, nhìn thấy cô xinh đẹp lại muốn thử theo đuổi cô một lần nữa, hoa hoa công tử chơi đùa nhân gian.
Sơ Hạ một bên tắm, một bên nghĩ lại vấn đề của mình.
Phát hiện cùng Hàn Liệt ở một tiểu khu cô lập tức quyết định đi đường vòng, vì chính là không muốn cùng Hàn Liệt phát sinh bất kỳ tình cờ gặp nhau nào. Nhưng khi Hàn Liệt tìm tới, cô bởi vì đủ loại nguyên nhân, cũng không có kiên định giữ khoảng cách.
Tắm xong, Sơ Hạ cầm điện thoại di động lên, kéo đen số điện thoại di động cùng wechat của Hàn Liệt.
Hai người không thích hợp làm bạn.
Nói yêu đương, nếu như Hàn Liệt muốn một lòng theo đuổi cô, bởi vì những nhân tố thực tế kia cô sẽ không đáp ứng.
Nếu như Hàn Liệt muốn bắt cá hai tay, vậy cô kéo đen anh lại càng đúng đắn.
—
Buổi chiều Hàn Liệt vẫn luôn ở công ty.
Phương Dược là trợ lý của anh, có văn kiện cần Hàn Liệt ký tên, Phương Dược cầm văn kiện tới, đi tới trước phòng làm việc, qua kính trong suốt nhìn thấy lão đại của bọn họ chuyên nghiệp từ trước đến giừ nằm ở ghế salon màu đen bằng da thật, mặt đắp lên một quyển tạp chí.
Đây là ngủ hay là đang suy nghĩ chuyện gì?
Phương Dược gõ cửa một cái.
Ông chủ đang đắp tạp chí giống như xác ૮ɦếƭ không nhúc nhích, Phương Dược bỗng nhiên có chút lo lắng, những năm này những nhân sĩ tinh anh đột tử rất nhiều.
Phương Dược lại gõ ba cái.
Ông chủ rốt cuộc động, cầm lấy tạp chí trên mặt nhìn ra hướng anh.
Phương Dược thở phào, đẩy cửa đi vào.
Hàn Liệt mặt không thay đổi ký tên.
Phương Dược chưa từng thấy qua bộ dạng thất tình này của ông chủ, lấy lại văn kiện, anh không nhịn được quan tâm nói: “Lão đại anh làm sao thế?”
Hàn Liệt liếc anh một cái: “Có thời gian quản tôi, cậu rất rảnh rỗi?”
Phương Dược không rảnh, ôm văn kiện cáo từ!
Hàn Liệt dựa vào ghế sa lon, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía cửa số sát đất.
Năm đó anh làm sao theo đuổi được Sơ Hạ?
Trên thực tế, không cần phải trải qua bất kỳ suy nghĩ phức tạp nào, coi như Sơ Hạ không vui lòng thừa nhận, cô cũng giống như những cô gái cao trung không phải là học phách kia vậy, đều là nhan khống, mặt của anh sẽ khiến cho cô không cách nào cự tuyệt. Sở dĩ hao phí thời gian dài như vậy mới xác định quan hệ yêu đương, là anh không muốn chậm trễ sự nghiệp học tập của cô, cố ý chờ cô sau khi thi vào đại học mới ra tay.
Là một ngày thứ ba mưa rơi lác đác.
Hàn Liệt tan làm, hơn hai giờ chiều gửi tin nhắn cho cô, nói Trà Sữa chạy ra ngoài, hy vọng cô tới giúp anh tìm.
Sơ Hạ đơn thuần quả nhiên tới tiểu khu của anh.
Hàn Liệt đứng ở cửa tiểu khu đón cô, cố ý không có che dù, giả vờ bộ dạng đang một mực tìm kiếm.
Tóc anh bị ướt, áo sơ mi trắng cũng sát trên người, Sơ Hạ tin là thật.
Hai người chia nhau tìm.
Hàn Liệt trước đó đã đem Trà Sữa giao cho một dì dọn dẹp vệ sinh trong tiểu khu, Hàn Liệt đã từng giúp dì làm việc, sau đó gặp mặt cũng sẽ chào hỏi.
Sơ Hạ rất nhanh liền phát hiện Trà Sữa bị lạc đang được một dì dọn dẹp vệ sinh trông nom hộ, từ trong tay dì đón Trà Sữa về, Sơ Hạ báo tin cho anh tới.
Sơ Hạ mười tám tuổi tết tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, thoải mái, một tay che dù một tay ôm Trà Sữa đứng ở bên đường, vừa ngoan lại đơn thuần.
Đem Trà Sữa giao cho anh, Sơ Hạ còn nghiêm túc dạy dỗ anh: “Sau này cẩn thận một chút, đừng vứt bỏ nữa.”
Hàn Liệt cười bảo đảm: “Nhất định nhất định, em giúp tôi tìm, nói đi, muốn quà cảm ơn gì.”
Sơ Hạ cái gì cũng không muốn, che dù liền đi.
Hàn Liệt ôm Trà Sữa đến chen dù cô.
Sơ Hạ hiền lành, mặc dù đỏ mặt, nhưng không có tách ra, cũng không biết là cho anh mặt mũi hay là cho Trà Sữa mặt mũi.
Hàn Liệt dĩ nhiên không thể để cho Sơ Hạ cầm ô, đem Trà Sữa giao cho Sơ Hạ, anh giơ ô lên thật cao.
Mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, người lớn làm việc ở công ty, trẻ em ở trường học, bên ngoài tiểu khu hầu như không có người đi đường.
Hàn Liệt đùa Sơ Hạ: “Em nói chúng ta như vậy, có giống người yêu không?”
Sơ Hạ nhìn về phía bên cạnh, người cũng dịch ra ngoài.
Hàn Liệt giơ ô dời qua, nhìn mặt cô đang đỏ: “Nếu không thế này, em giúp tôi tìm được Trà Sữa, tôi không thể báo đáp, lấy thân báo đáp thế nào?”
Anh cúi đầu, gương mặt tuấn tú đối diện Sơ Hạ, nụ cười rất đẹp cũng rất xấu xa, lỗ tai Sơ Hạ đều đỏ hết, còn có chút tức giận, không để ý trời mưa, ôm Trà Sữa muốn chạy ra ngoài.
Hàn Liệt đem người ôm lấy.
Cô ᴆụng vào trong иgự¢ anh, quá luống cuống tay buông lỏng một chút, Trà Sữa từ giữa hai người rơi xuống. Hàn Liệt cùng Sơ Hạ đồng thời phản ứng tay bắt lấy, kết quả trán chạm trán, ngược lại thì Trà Sữa rơi xuống chân Hàn Liệt được anh kịp thời nâng lên và hạ cánh an toàn, tiểu tử này còn tủi thân, hướng anh kêu ẳng ẳng.
Hàn Liệt cười nhìn về phía Sơ Hạ.
Sơ Hạ đoạt lấy ô của cô chạy về phía trước.
Hàn Liệt dĩ nhiên đuổi theo.
Sơ Hạ nghe được tiếng bước chân của anh, quay đầu nhìn một chút, chỉ phía sau lưng anh trừng anh:” Trà Sữa lại muốn bỏ chạy, anh nhanh chạy đi bắt trở lại đi!”
Hàn Liệt nhìn về sau một cái, Trà Sữa còn chưa được nuôi quen quả nhiên tò mò đi thăm dò tiểu khu.
Hàn Liệt làm bộ không thèm để ý, nhìn Sơ Hạ nói: “Bạn gái cũng chạy, anh còn còn nuôi nó làm gì?”
Sơ Hạ: “Tôi không phải là bạn gái của anh, anh nhanh đi tìm Trà Sữa đi.”
Hàn Liệt hai tay cắm vào túi, giọng lười biếng: “Nếu không phải bạn gái của anh, em quản chó của anh à?”
Sơ Hạ tức giận, xoay người đi ra bên ngoài tiểu khu.
Hàn Liệt dựa vào dưới cây long nhãn bên cạnh, tròng mắt đen nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Sơ Hạ đi được một đoạn, không yên tâm quay đầu, phát hiện anh thật sự không chuẩn bị chăm sóc Trà Sữa nữa, mà Trà Sữa đi dọc theo đường đi bộ của tiểu khu rất vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể rẽ ngoặt biến mất ở tầm mắt của hai người, Sơ Hạ trước sốt ruột, xị mặt đi bắt Trà Sữa.
Trà Sữa giống như một đứa bé tinh nghịch bị phụ huynh nhốt ở nhà nhiều ngày rốt cuộc có thể đi ra ngoài rong chơi, thấy Sơ Hạ muốn bắt nó, bốn cái chân kia của tiểu gia hỏa này chạy thật nhanh.
Thật may khi đó Hàn Liệt chạy nhanh hơn, dễ dàng bắt lại Trà Sữa nhỏ vui mừng làm càn.
Anh ôm Trà Sữa trở về bên người Sơ Hạ, cười hướng cô gái đang tức giận bảo đảm: “Chỉ cần em đáp ứng làm bạn tôi, tôi đảm bảo sẽ nuôi dưỡng chú chó này thật tốt.”
Sơ Hạ không cười, cô còn đang tức giận.
Hàn Liệt mặt dày nắm lấy tay cô.
Tay phải Sơ Hạ né tránh.
Hàn Liệt liền bắt lấy tay trái đang che dù của cô.
“Buông ra.” Sơ Hạ đỏ mặt, vừa giống như kẻ gian nhìn xung quanh.
Đôi mắt Hàn Liệt thâm trầm, thấp giọng cùng cô thương lượng: “Em đáp ứng tôi, tôi lập tức thả.”
Sơ Hạ mím môi.
Hai người ở ven đường giằng co, dì dọn vệ sinh vừa mới thay Hàn Liệt trông Trà Sữa bỗng nhiên từ xa đi tới bên này.
Hàn Liệt hướng Sơ Hạ nhướn lông mày.
Học sinh ngoan mới tốt nghiệp trung học rất sốt ruột, không muốn để cho dì nhìn thấy bọn họ như vậy, lại không chịu khuất phục.
Vẫn là Hàn Liệt mềm lòng, buông tay ra dịch ra bên ngoài ô.
Mưa có chút lớn, toàn thân cao thấp của anh không có chỗ nào khô.
Anh ôm Trà Sữa đáng thương như vậy, cuối cùng hỏi Sơ Hạ: “Anh thích em, nếu như em cũng thích anh, đứng yên đừng nhúc nhích, anh tự mình đến.”
Sơ Hạ lập tức đem dù hạ thấp xuống.
Nhưng cô không có đi.
Hàn Liệt cười chui vào ô của cô, xoa xoa đầu cô.
—
Ký ức khiến cho người ta vừa ngọt ngào vừa đau khổ, Hàn Liệt mở điện thoại di động lên, dự báo thời tiết nói bắt đầu từ thứ năm, một tuần tiếp theo đều có mưa.
Vậy thì cuối tuần đi, cô không đi làm.
Rốt cuộc đến khi cuối tuần, quả nhiên là trời mưa.
Trà Sữa nằm ở trên sàn nhà mát mẻ, đôi mắt to, đen trắng rõ ràng nửa nhắm nửa hé nhìn chằm chằm anh.
Nuôi chó ba ngàn ngày, Hàn Liệt dùng không chút nào chột dạ.
Anh soạn tin nhắn xong, sau khi cân nhắc hết lần này lần khác, bấm gửi.
“Buzz” một tiếng, tin nhắn gửi thành công.
Nhưng mà hệ thống nhanh chóng nhắc nhở anh, anh bị từ chối.
Tác giả có lời muốn nói:
Trà sữa: Lên đường đi, tôi đã chuẩn bị xong!
Liệt ca: Khép cái miệng chó của mày lại.