Vũ Thư Quyên sợ hãi dùng hai tay ôm chặt lấy người mình, trước mắt cô bây giờ là một người hoàn toàn xa lạ… anh ta không phải là Trần Đăng mà cô từng quen biết.
Trần Đăng ném chiếc áo sang một bên, đôi mắt đầy vẻ khinh miệt lên tiếng: “Em ra vẻ thanh cao cái gì? Còn gì ở trên người em mà tôi chưa từng thấy qua?” Vừa nói Trần Đăng vừa dùng tay của mình мơи тяớи trên khuôn mặt đã tái mép lại kia.
“Không phải em trước kia rất tự nguyện sao? Bây giờ sao lại giống như giữ thân như ngọc thế này?”
Vũ Thư Quyên nắm chặt hai tay lại, cô nhìn thẳng vào Trần Đăng: “Chính vì trước đây tôi có mắt như mù nên mới để mọi chuyện thành ra như vậy. Nếu tôi không mù thì có thể bị anh lừa gạt sao?”
“Trong mắt tôi bây giờ anh cũng không khác gì loài cặn bã, anh có thể dùng đoạn clip kia đe doạ tôi… vậy anh có từng nghĩ rồi sẽ có một ngày đoạn clip đó không còn ý nghĩa gì nữa không?” Vũ Thư Quyên nhàn nhạt cười, vì còn vế sau mà cô chưa nói, chỉ cần kết thúc kì thi lần này…
Đây là nụ cười hiếm có từ sau khi họ chia tay đến tận bây giờ, Trần Đăng có phần hơi khựng người lại. Nhưng rất nhanh sau đó đã trở về trạng thái bình thường, cậu mỉm cười rồi đầy dịu dàng đáp: “Vậy để tôi cho em biết như thế nào gọi là cặn bã.”
Trần Đăng vừa nói xong, cả người cũng đồng thời bổ nhào về phía người đang nằm trên ghế kia. Môi cậu nhanh trong phũ lên đôi môi nhợt nhạt kia, bàn tay cũng bắt đầu không an phận mà ϲởí áօ của người phía dưới.
Vũ Thư Quyên dùng tay đấm mạnh vào bờ иgự¢ của Trần Đăng, cô mím chặt môi không cho Trân Đăng hôn mình. Nhưng Trần Đăng lại cắn mạnh vào môi của cô, trong khoang miệng bắt đầu có vị tanh của máu.
Sau cùng Vũ Thư Quyên bất động hoàn toàn, cô không còn chống đỡ nữa. Hai hàng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Chưa bao giờ cô cảm thấy sự tuyệt vọng nó lại dâng cao đến như thế này. Đối diện với người mà mình từng yêu hơn sinh mạng, sự tổn thương càng lúc càng chất chồng lên nhau…
Cả một tâm hồn ngây dại cứ như thế mà vụn vỡ đi không biết bao nhiêu là lần. Anh Vũ Thiên nói với cô rằng “Đàn ông con trai bọn tao chính là như vậy. Tuỳ tiện cũng có thể lên giường với bất cứ cô gái nào… tuỳ tiện cũng có thể nói ra vài câu ngọt ngào. Nhưng lời nói này thì không đáng tin cậy, vì trên thực tế thì bọn tao cũng chỉ đang cố gắng làm hài lòng cảm xúc của con gái mà thôi.”
Vũ Thư Quyên từng cảm thấy anh trai mình đang vơ đũa cả nắm, trên đời này phải còn tồn tại những người tốt… và cô đã từng tin tưởng Trần Đăng đến tuyệt đối, anh rất tốt, ân cần mà dịu dàng… hơn một năm về trước họ vẫn là một đôi rất vui vẻ.
Bạn đã bao giờ tin tưởng một người đến mức tổn thương chưa?
Bạn đã từng trải qua cảm giác đau đến mức xé lòng chưa?
Bạn đã từng trải qua chưa? Vì bạn chưa từng trải qua nên bạn vẫn mãi không hiểu được những cảm xúc mà tôi đang trải qua.
Nếu tôi có thể mạnh mẽ như những gì bạn mong đợi, thì con người khi chào đời đã không bắt đầu bằng tiếng khóc.
Nhiệt huyết, tuổi trẻ, thanh xuân không phải sinh ra đều có một lần lầm lỡ sao?
Vũ Thư Quyên bất động, cô mặc kệ Trần Đăng muốn làm gì thì làm… dù sao đi nữa cô đã ૮ɦếƭ rồi, sau này cũng chỉ còn lại cái xác không hồn mà thôi.
Trần Đăng từ từ dừng các động tác đang làm lại, trước mặt của cậu bây giờ là khuôn mặt với những giọt lệ đang lăn dài. Đôi mắt vô hồn đến đỏ au kia đang nhìn cậu, dù là như vậy nhưng Trần Đăng vẫn như cũ… giọng nói vẫn là sự coi thường như mọi lần: “Khóc thành ra thế này là đang cảm thấy bản thân bị thiệt thòi sao?”
“Cũng không phải người có phẩm giá gì, em đừng tỏ ra thanh cao nữa. Trên người em có chỗ nào sạch sẽ sao?”
Vũ Thư Quyên vẫn im lặng không nói thêm bất cứ câu nào, cô bình tĩnh ngồi dậy, bàn tay run run cài lại áo.
Trần Đăng đã không làm thêm bất kỳ động tác nào, cả người ngồi dựa vào ghế sofa lười biếng mà châm một điếu thuốc lá.
“Tôi có thể về nhà của mình chưa?” Vũ Thư Quyên lên tiếng hỏi.
Làn khói mờ ảo được Trần Đăng nhã ra, cậu liếc nhìn người ở bên cạnh rồi bởn cợt nói: “Sao? Không còn khóc nữa à? Hay bây giờ cảm thấy hụt hẫng vì tôi không làm tiếp?”
Vũ Thư Quyên nắm chặt hai bàn tay của mình lại, cô không cho phép bản thân mình bật khóc thêm nữa… dù sao không phải chỉ còn hai tuần nữa thôi sao?
“Vậy là tôi có thể về nhà của mình rồi phải không?”
Trần Đăng gật đầu, rồi lười biếng hỏi: “Em có biết tại sao tôi lại dừng lại không?”
Vũ Thư Quyên: “…”
“Vì tôi cảm thấy em rất bẩn, rất tuỳ tiện, không biết phản kháng lại. Con người cam chịu như em thật tầm thường, em bẩn như vậy làm sao tôi có thể ᴆụng vào đây?”
Lời nói của Trần Đăng vẫn vang lên đều đều như thế…
Vũ Thư Quyên đứng dậy, cô hơi cúi đầu rồi lễ phép chào: “Vậy tôi xin phép về trước… mong anh giữ lời hứa của mình.”
Vũ Thư Quyên quay lưng bước đi, bàn tay đặt lên trái tim của mình… cô nhỏ giọng xin lỗi bản thân: “Xin lỗi nhé! Vì tao lại làm tổn thương mày nữa rồi.”
Trần Đăng nhìn theo từng bước chân của người kia, trong ánh điện màu vàng nhạt bước chân kia có phần yếu ớt. Thân ảnh kia cũng có phần gầy gò hơn trước đây, như thế nào cũng cho người khác cảm giác như một bình hoa đã bị ném vỡ hoàn toàn.
“Lần sau làm bản thân trông sạch sẽ hơn một chút, biết đầu tôi vẫn có thể miễn cưỡng bản thân mình làm với em một chút.”
Lần sau sao…?
Vũ Thư Quyên vẫn tiếp tục bước đi, khi tay đã chạm vào cửa. Cô mới quay đầu lại nhìn Trần Đăng, trong ánh điện mờ mờ cô không còn thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt đó là gì…
Cô chỉ lẩm bẩm nói cho đủ bản thân của mình nghe: “Nếu như mãi mãi không có lần sau thì sao… mãi mãi không còn lần sau nữa thì sao?” Giây phút này Vũ Thư Quyên nhìn rất chăm chú vào người đang ngồi trên ghế sofa kia, như thể cô đang cố gắng khác ghi gì đó.
Một tuần sau đó… bi kịch thực sự đã xảy ra rồi.