Vũ Thư Quyên trở về nhà đã là bốn giờ sáng, cô nhìn xung quanh, xem cả tin nhắn thì mới biết là hôm nay không có ai ở nhà.
Cả người cô bất lực mà ngồi trên ghế sofa, sợ hãi cùng tuyệt vọng là những gì cô có khi bản thân mười tám tuổi. Đối diện với sự kỳ vọng của bố mẹ, Vũ Thư Quyên như bị ૮ɦếƭ chìm ở trong đó.
Cô đã nghĩ sẽ kết liễu cuộc đời của mình, không còn liên quan đến Trần Đăng nữa. Cũng không cần hàng ngày đi học phải nghe không biết bao nhiêu tiếng bàn tán cùng dị nghị.
Nhưng Trần Đăng không cho cô cơ hội làm như thế, vì anh ta biết bố cô không thể nào chịu đựng được cú sốc lớn thế này… cô đã bị huỷ hoại rồi, làm sao có thể tự tay mình huỷ hoại đi gia đình của mình nữa?
Tệ thật, chưa bao giờ Vũ Thư Quyên có thể ngờ được… bản thân sẽ có ngày hôm nay, kiên trì, và sự nỗ lực đâu rồi?
Nếu như bố mẹ biết tất cả thì phải làm sao đây?
Vũ Thư Quyên càng mất bình tĩnh thì các ngón táy bắt đầu bấu chặt vào nhau, thậm chị là các vết thương ở cánh tay và bắp đùi đã dày lên rất nhiều. Trong đôi mắt mơ hồ, cô đã thấy mình sẽ sớm tan biến thôi…
“…”
Hôm nay Vũ Thư Quyên đến trường, vẫn là các ánh mắt xem thường của mọi người. Hạ Anh có vẻ hả hê lắm, khi đi ngang qua cô còn không quên giễu cợt nói: “Thư Quyên đấy à, cô đang tìm cậu đấy! Đã tìm từ hôm qua đến giờ rồi.”
“Trông mặt mày cậu xuống sắc thế? Nếu như tớ là cậu thì tớ sẽ không đến trường đâu.”
Vũ Thư Quyên nhìn Hạ Anh, cô gật đầu: “Ừ… cậu nói gì cũng đúng cả, nhưng lần sau đừng đứng gần tôi như vậy. Tôi không muốn nói chuyện với thứ rác rưởi.”
“Cậu… Vũ Thư Quyên, cậu còn vênh váo được à?” Hạ Anh tức đến nghẹn lời.
Vũ Thư Quyên không nói gì thêm, cô rất mệt, cũng không muốn bản thân là nữ cường ác bá gì hết. Trên đời này luôn có luật nhân quả, cô tin rằng Hạ Anh rồi sẽ phải trả giá mà thôi.
Một đêm qua Vũ Thư Quyên không hề chợp mắt, cô đã suy nghĩ rất nhiều, thời gian thi cử đã sắp đến… rồi cô sẽ rời khỏi nơi này. Chỉ còn một tháng nữa thôi mà? Có lẽ thứ duy nhất cô có thể làm lúc này, đó chính là trở thành niềm tự hào của mẹ. Một lần này thôi…
Hạ Anh nhìn theo bóng dáng kia, bàn tay đã cuộn tròn vào nhau.
Hạ Anh gọi điện cho Trần Đăng, lông mày Hạ Anh nhíu chặt lại… tất nhiên đã đi đến nước này, Hạ Anh đương nhiên sẽ tiếp tục rồi.
.
.
.
Vũ Thư Quyên đi ra khỏi phòng giáo viên, trong đầu vẫn còn nhớ rất rõ lời của cô Trương: “Cô luôn đặt rất nhiều kỳ vọng vào em, em là một học sinh ngoan. Cô và các thầy cô khác đều cho rằng những lời đồn kia là vô căn cứ. Cho nên em đừng phụ lòng cô và mọi người.”
Nếu cô không phải là một học sinh ưu tú thì có lẽ những lời cô nhận được không phải như thế này…
Càng ngày Vũ Thư Quyên càng trở nên trầm mặc, ngồi trong lớp học không nói một câu gì.
Các bạn chèn ép cũng không phản bác lại, Vũ Thiên có hỏi cô cũng chỉ lắc đầu đáp: “Em ổn rồi.”
Bố Mẹ Vũ thi thoảng có điện về, phía bên họ hàng có tang… Tịnh Nhi ૮ɦếƭ rồi, lần trước tự tử không thành, nhưng sau đó đã tự mình treo cổ tự vẫn rồi.
Tịnh Nhi là em họ của cô, năm nay mới mười bảy tuổi.
Em ấy là một người hoạt bát, mỗi mùa hè đều đến nhà cô chơi hai tuần… lúc nào cũng thấy em ấy cười, cười rất vui vẻ.
Nhớ năm ngoái Tịnh Nhi còn kể với cô là: “Em có người yêu rồi… anh ấy là đàn anh khoá trên. Hơn em hai tuổi.”
“Anh ấy tốt với em lắm, lúc nào cũng quan tâm em cả. Đây là bí mật của em đấy chị, bố mẹ em mà biết em yêu đương sớm… chắc sẽ đánh gãy chân em mất.”
Vũ Thư Quyên nhớ rất rõ sự kỳ vọng của Tịnh Nhi đối với mối quan hệ này… cuối cùng thì sao? Con bé đã ૮ɦếƭ rồi. Cô hiểu rõ chú của mình, chú và bố của cô không khác biệt nhau là mấy.
Lần gần nhất là nửa năm trước Tịnh Nhi có gọi điện thoại cho cô, con bé nói là: “Chị Thư Quyên, em mệt mỏi quá… em… em ૮ɦếƭ mất.” Lúc đó cô không ngừng khuyên bảo Tịnh Nhi, thông qua điện thoại cô có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của chú.
Lúc ấy cô không hiểu được áp lực mà Tịnh Nhi phải chịu đựng là gì… bây giờ thì cô hiểu rồi.
Trên đường về nhà Vũ Thiên nhìn sang em gái của mình, không biết suy nghĩ gì nhưng cậu không nhịn được mà nói: “Mày đang suy nghĩ về chuyện của Tịnh Nhi đúng không?”
Vũ Thư Quyên: “…”
“Nói gì thì nói, mày không được học theo em ấy… có chuyện gì thì từ từ giải quyết. Anh tính rồi, lần này anh sẽ bàn bạc với bố mẹ cho mày ra nước ngoài du học. Ở bên đó sẽ không còn phải gặp những người cũ nữa, rồi mày sẽ quên được thằng kia.”
Vũ Thiên rất sợ em mình sẽ đi trên con đường cực đoan như Tịnh Nhi đã chọn. Cậu nghiêm túc nói tiếp: “Cuộc đời của mỗi người là không giống nhau, ai rồi cũng phải trải qua những tổn thương và mất mát mà thôi. Mọi chuyện đã rồi, mày cũng đừng để bản thân bị quật ngã. Làm lại từ đầu là được.”
“Vẫn còn kịp sao anh?” Vũ Thư Quyên vu vơ hỏi.
“Kịp, tất nhiên là kịp rồi. Chỉ cần mày không được tự ý từ bỏ.”
Vũ Thư Quyên nhìn ra cửa kính… kịp không? Hình như là không kịp rồi.
Lần này bố mẹ Vũ đi đến hơn nửa tháng, trong nửa tháng này Vũ Thư Quyên điên cuồng học tập. Thậm chí mỗi ngày ngủ rất ít, Hạ Anh gần đây cũng tương đối im lặng.
Trần Đăng thì vẫn như cũ ngày ngày đưa đón Hạ Anh, Vũ Thư Quyên lần nào cũng nhìn thấy cả. Âu cũng đã quen rồi.
“…”
Tối hôm nay Vũ Thư Quyên nhận được một cuộc gọi, là Trần Đăng…
Ngày mai bố mẹ Vũ sẽ trở lại, Vũ Thư Quyên đành ngoan ngoãn đến gặp Trần Đăng.
Vũ Thiên đã ra ngoài, chắc đã đi gặp bạn gái.
Vũ Thư Quyên một mình ngồi trên xe bus để đến nhà Trần Đăng, cô hít thở một hơi thật sâu mới dám nhấn chuông cửa.
Mãi mới thấy bóng dáng của Trần Đăng. Vũ Thư Quyên không nói gì cả, cô chậm rãi đi vào.
Trần Đăng hôm nay có phần khác lạ, dường như đã uống rất nhiều rượu.
“Sao? Đi chậm như vậy là có ý gì? Sợ tôi làm gì em à?” Trần Đăng không quay đầu lại, cậu vẫn đi thẳng đến ghế sofa tại phòng khách sau đó ngồi xuống… tiếp tục nhâm nhi rượu.
“Có chuyện gì không?” Vũ Thư Quyên cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Trần Đăng vẫn dựa lưng vào ghế sofa, đôi mắt đầy châm biếm: “Em là món đồ chơi của tôi, đương nhiên là hôm nay tôi muốn chơi đùa cùng em rồi.”
Vũ Thư Quyên: “…”
“Lại đây.”
Vũ Thư Quyên lùi hai bước chân.
Trần Đăng gật gù tán thưởng: “Hay là em muốn tôi gửi quà đến cho bố mẹ của em?”
“Nếu em lùi thêm một bước nữa, tôi sẽ trực tiếp gửi ngay bây giờ.”
Vũ Thư Quyên nắm chặt hai tay lại, sắp kết thúc rồi… sắp rồi. Cô ngoan ngoãn đi về phía Trần Đăng, trên mặt vẫn phẳng lặng như vậy.
Trần Đăng nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn kia, bàn tay liền đưa ra Ϧóþ mạnh lên cằm của Vũ Thư Quyên: “Em thật sự dễ bảo nhỉ? Nếu cứ thế này, không phải tôi thì cũng có người khác lừa em thôi. Chỉ là ánh mắt của em thật giống ánh mắt của anh trai em, đều là một loại ánh mắt rẻ rúng.”
Vũ Thư Quyên đau đến không nói nên lời, dùng một tay gạt đi bàn tay của Trần Đăng. Cô phản bác lại: “Anh nói gì tôi cũng được… nhưng không được ᴆụng chạm đến gia đình và anh trai của tôi.”
“Em nghĩ anh trai của em tốt lắm à?”
“Anh ấy tốt hơn anh rất nhiều, anh trai tôi dù là một người như thế nào đi chăng nữa cũng tốt hơn anh gấp trăm nghìn lần. Anh không quyền gì mà nhắc đến anh trai của tôi. Trần Đăng anh nghe cho rõ đây, tôi khuất phục anh không phải vì tôi còn yêu anh. Mà là vì tôi không muốn bố mẹ mình bị tổn thương, anh có thể tổn thương tôi… nhưng không thể tổn thương gia đình của tôi.” Vũ Thư Quyên mím chặt môi lại, sau đó rành mạch nói ra một hơi.
Ánh mắt Trần Đăng gằn lại, trên môi nở một nụ cười đầy giễu cợt… bàn tay kia đột nhiên tăng thêm sức, khiến cho người bên cạnh nhất thời im bặt.
“Em đề cao anh trai của mình quá rồi đấy. À em và cậu ta không khác biệt nhau là mấy nhỉ? Đều là một dạng cặn bã.”
“Để xem nào? Hôm nay tôi nên làm gì em nhỉ?”
Vũ Thư Quyên bị lực tay của Trần Đăng làm đau đến không nói nên lời, cô vẫn không chịu khuất phục. Ánh mắt vẫn như cũ, kiên cường mà đối diện với Trần Đăng.
“Những loại người như em và anh trai em đều giống nhau nhỉ? Đều cho rằng người khác làm hại mình trước. Suy cho cùng các người vẫn vui vẻ sống mà nhỉ?“ càng nói ánh mắt của Trần Đăng càng gằn đỏ lại.
“Em nói xem hôm nay tôi có nên làm em, biết đâu lần nay có thai tôi sẽ chịu trách nhiệm thì sao?” Vừa nói Trần Đăng vừa bắt đầu ϲởí áօ.
Sau đó… thì chương sau đi.