Vũ Thiên vì khuôn mặt có vài vết thương do đánh nhau với Trần Đăng mà không tiện về nhà, cậu đành tá túc tại phòng của bạn gái.
Về phần bố mẹ Vũ thì không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người lại rời nhà đi rồi. Nghe đâu chắc phải mất một tuần trở về, Vũ Thiên có điện thoại qua cho em gái mình, nhưng đều không có tín hiệu. Thời gian gần đây con bé thường hay như vậy, cho nên cậu cũng chỉ để tin nhắn lại rồi cũng không hỏi nhiều.
“Anh có sao không?” Giọng nói lo lắng cùng dịu dàng vang lên.
Vũ Thiên nhìn người con gái trước mặt, trong lòng cậu cũng không phải gọi là quá yêu người này… chỉ đơn giản là cậu cảm thấy cô gái này cũng được, yêu đương qua đường cũng không sao.
“Anh không… chỉ là vết thương ngoài da thôi. Em không cần lo lắng.”
Người nọ ánh mắt vẫn không thể giấu đi được sự băn khoăn trong lòng, không nhịn được mà hỏi: “Gần đây xảy ra chuyện gì phải không anh? Tin tức anh đánh nhau với Vũ Thiên trong trường mọi người đều biết cả.”
Nhắc đến cái tên này trong lòng cậu càng thêm tức giận, cấp ba chung một trường thì không nói làm gì. Cho đến khi lên đại học cũng chung một trường nốt, lần này lại chung một khoa chỉ khác lớp và chuyên nghành học mà thôi.
“Là chuyện cá nhân thôi. Em đừng quan tâm quá.”
“Được rồi không phải nhìn anh bằng đôi mắt rưng rưng thế… lo cho anh đến như vậy, thì ôm anh một cái đi.” Vừa nói Vũ Thiên vừa nở một nụ cười đủ tiêu chuẩn.
Người nọ đỏ mặt, nhưng vẫn làm theo ý của người con trai kia…
.
.
.
Vũ Thư Quyên mơ hồ tỉnh dậy, cả đầu đau nhức… cô mê man cố gắng mở mắt để nhìn xung quanh, ánh điện ngủ mờ mờ, nhưng đây chắc chắn không phải phòng của cô.
Vũ Thư Quyên cố gắng nhớ lại tất cả, cô đến gặp Trần Đăng… sau đó, càng nghĩ cả người cô càng lạnh toát. Vũ Thư Quyên vội vàng ngồi dậy, cô thực sự đã ở trong phòng ngủ của Trần Đăng… mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi thì phải.
“Đã tỉnh dậy rồi à?” Trần Đăng dựa lưng vào ghế sofa, lười biếng lên tiếng.
Vừa nghe thấy giọng nói kia, cả người Vũ Thư Quyên đã run lên. Cô nhìn xung quanh, cuối cùng cũng chỉ thấy một làn khói mờ ảo… cả khuôn mặt Trần Đăng như thế nào, cô cũng không thấy rõ.
“Tại sao tôi lại ở đây?”
Trần Đăng không vội trả lời, cậu vẫn tiếp tục phả ra một làn khói.
Vũ Thư Quyên cũng không muốn đôi co thêm, bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn khỏi đây…
“Dừng lại… em xem đây là khách sạn à? Muốn đến thì đến? mà muốn đi thì đi à?” Trần Đăng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, không nhanh không chậm lên tiếng.
Vũ Thư Quyên cả đầu choáng váng, người thực sự đã mệt lắm rồi… cô cố gắng hít thở một hơi thật sâu rồi đáp: “Bây giờ tôi không về thì ở đây để làm gì? Hơn nữa là anh đưa tôi vào đây, tôi không có ý định sẽ vào căn phòng này.”
Trần Đăng gật gù, bởn cợt hỏi: “Cho nên ý em nói là việc em chủ động đến đây, gào thét làm loạn là do em không có việc gì làm hay sao? Không phải em làm tất cả điều này là vì muốn được vào đây sao?”
“Anh…” Vũ Thư Quyên ức đến không thể nói thành câu, cô bị ép đến mức không thể thở nỗi rồi.
“Sao? Không phải như vậy sao?”
Trần Đăng đứng bật dậy, cậu từ từ đi lại phía cô gái đang đứng bất động kia. Khi đã đến trực diện rồi, hai hàng nước mắt kia đã hiện rất rõ trong mắt của cậu.
Trân Đăng đưa bàn tay lên gạt đi những giọt nước mắt kia, cậu bật cười hỏi: “Lại khóc rồi à? Em nên đọc ít tiểu thuyết ngôn tình lại đi, đừng học theo các nữ chính trong đó… tôi càng không phải là nam chính dịu dàng gì cả. Bất quá thì cũng chỉ là người đang ban phát tình cảm cho em mà thôi.”
Vũ Thư Quyên lùi lại, cô không muốn để bàn tay kia chạm vào mình.
Trần Đăng đương nhiên là nhận ra điều đó, bàn tay đưa lên giữ chặt cằm của người đối diện: “Không phải trước đây rất thích anh chạm vào sao? Bây giờ tỏ ra thanh cao cái gì?”
Về phần cách xưng hô của Trân Đăng cô cũng không quan tâm, đối diện với ánh mắt gắt gao kia… Vũ Thư Quyên như cũ mím môi im lặng.
“Được rồi… thật ra cũng không muốn giữ em ở lại đây. Chỉ là trước khi em về muốn cho em xem một bộ phim thôi.” Trần Đăng vừa nói vừa đẩy mạnh người kia lên giường, sau đó bật máy chiếu lên. Mọi hành động đều rất dứt khoát.
Vũ Thư Quyên đầu óc choáng váng, bàn tay đặt lên bụng của mình…
“Tôi không muốn xem gì cả…”
“Em sẽ thấy hối hận nếu như không xem đấy.” Vừa nói Trần Đăng vừa nhấn bắt đầu.
Đoạn phim vừa trình chiếu, cả người Vũ Thư Quyên trở nên bất động…
Cho đến khi đoạn phim kết thúc Vũ Thư Quyên vẫn trong tình trạng như cũ, chỉ là ở hai bàn tay đã bắt đầu bấu chặt vào nhau đến dĩ máu.
“Sao? Em thấy thế nào? Chất lượng hình ảnh tốt không?” Trần Đăng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại đánh giá người nọ.
Vũ Thư Quyên: “…”
Cô đã nghĩ Trần Đăng dù là một tên xấu xa đến mức độ nào đi chăng nữa… thì ít ra anh ta vẫn phải còn một chút tình người, nhưng không… Vũ Thư Quyên sai rồi, tận mắt cô nhìn thấy mình trong đoạn clip đang cùng Trần Đăng làm chuyện ấy. Cả trái tim và thể xác của cô dường như đã vụn vỡ mất rồi.
“Trần Đăng này…” Vũ Thư Quyên nhỏ giọng gọi tên người kia.
Lông mày của Trần Đăng nhíu chặt lại, nhưng rất nhanh sau đó bình thản đáp lại: “Như thế nào? Cảm thấy chất lượng hình ảnh chưa được tốt sao? Yên tâm, anh còn nhiều lắm. Anh sẽ từ từ mở cho em xem nhé?”
“Anh mệt không?” Vũ Thư Quyên tiếp tục hỏi.
Trần Đăng: “…”
“Còn tôi thì mệt rồi… tôi chẳng thể gắng gượng được nữa. Thôi thì anh buông tha cho tôi đi được không? Tôi sẽ đi một nơi thật xa… thật xa.” Vũ Thư Quyên dường như đã nghĩ thông rồi, có lẽ chỉ đi đến thế giới bên kia… cô mới có thể vượt qua nỗi đau này.
Trần Đăng im lặng một lúc, rồi lại bật cười thành tiếng: “Nếu như em muốn đi xa như vậy, thì tôi phải gửi cái này đến cho bố mẹ của em rồi. Họ chắc hẳn sẽ rất vui đấy.”
Cả người Vũ Thư Quyên trở nên bàng hoàng, bố mẹ cô… bố mẹ của cô làm sao có thể chịu nỗi đã kích này.
Bố Vũ là một người coi trọng thể diện của gia đình, là một người sống có quy cũ.
Mẹ Lưu là một người luôn xem cô là niềm tự hào, luôn luôn đặt kỳ vọng rất nhiều vào người con gái này.
Họ sẽ không thể chấp nhận được mất…
Bố cô sẽ không thể vượt qua được cú sốc này mất…
Cuối cùng Vũ Thư Quyên chỉ có thể bất lực mà hỏi Trần Đăng: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Trần Đăng không đáp vội, cậu bình thản đi lại giường ung dung mà ngồi xuống.
“Em nói xem? Anh muốn gì nhỉ? Nếu như em ngoan ngoãn trở thành món đồ chơi của anh. Biết đâu được anh sẽ giữ chữ tín thì sao?”
“Em cũng đừng nghĩ đến chuyện tự tử, em nói xem với tính cách của bố em. Ông ấy có thể vượt qua được không?”
Vũ Thư Quyên càng xiết chặt bàn tay của mình hơn, cả cổ họng cô nghẹn đắng lại. Từng giác quan trong cơ thể cô như tê liệt hoàn toàn… cái cảm giác này nó tệ lắm.