“Em gái của tôi không mượn hai người phải quan tâm đến.” Vũ Thiên lạnh nhạt lên tiếng, cậu vừa mới lái xe đến đây thì đã thấy đôi cẩu nam nữ kia chặn đường em mình.
Vũ Thư Quyên nghe thấy giọng anh trai cả người cũng trở nên nhẹ nhõm. Cô không muốn phải dây dưa với hai người kia nữa, cãi nhau tranh chấp rồi mọi thứ cũng như thế mà thôi. Hơn nữa Vũ Thư Quyên chỉ muốn tránh xa Trần Đăng, đối với cô mà nói anh ta thật sự quá đáng sợ.
Trần Đăng bình thản đáp lại: “Là bạn gái của tôi có lòng tốt, nếu cảm thấy không được thì cũng không thái độ như thế.”
Vũ Thiên liếc nhìn hai người đang tay trong tay kia, cậu đưa tay ra xoa đầu em mình: “Tốt nhất là hai người tránh xa em gái của tôi ra một chút, còn nữa Hạ Anh em đang vênh váo cái gì? Yêu lại người yêu cũ của bạn, khác gì mặc lại cái áo cũ người khác đã vứt đi đâu nhỉ?”
Hạ Anh bị điểm tên lời nói sắc bén kia khiến Hạ Anh nhất thời không biết phải nên nói gì.
Vũ Thư Quyên đưa tay ra nắm lấy cổ tay của anh trai mình, cô lắc đầu nói: “Chúng ta về nhà thôi anh. Em không quan tâm đến họ đâu.”
Trần Đăng vẫn nhìn người con gái ở phía trước, cậu bật cười rồi khinh khỉnh nhìn Vũ Thiên: “Em gái của mày là bị tao đá, có chăng thì tao mới là người vứt bỏ cái áo cũ đó đi. Mày đừng đề cao em gái của mày như thế.”
Vũ Thiên tay đã cuộn tròn thành nắm đấm, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Mày nói lại một nữa cho tao nghe xem nào?”
Xung quanh cũng đã bắt đầu tụ tập lại, ít nhiều trong số đó đều nhận ra Trần Đăng và Vũ Thiên. Hai người này là đàn anh đã ra trường, trước đây cũng có độ nhận diện cao.
Vũ Thư Quyên cảm thấy lại sắp xảy ra đánh nhau, cô không thích ồn ào, cũng không muốn cho mọi người biết mình và Trần Đăng trước kia là quan hệ yêu đương.
“Anh… về nhà được không anh?”
Vũ Thiên nhìn đôi mắt đầy sương mù của em gái trong lòng càng trở nên khó chịu. Trước kia em gái của cậu tuy không phải là một người quá hoạt bát, nhưng đôi mắt không buồn như thế này.
Cậu không muốn làm em mình phải suy nghĩ thêm, nên gật đầu đồng ý.
Chỉ là cây muốn lặng nhưng gió thì chẳng muốn ngừng, Hạ Anh cao giọng nói: “Rõ ràng là anh và em gái đều vô lý, hai người đều bắt nạt bạn trai của em. Anh lấy gì mà bắt bạn trai của em phải thế này thế kia, là do em gái của anh không biết xấu hộ bám theo bạn trai của em mà.”
Xung quanh đã bắt đầu xôn xao lên.
Hạ Anh chính là muốn cố tình nói to cho mọi người cùng biết, đôi mắt của Hạ Anh cũng đã rưng rưng: “Em luôn xem cậu ấy là bạn thân của mình, nhưng cậu ấy lại năm lần bảy lượt bám theo bạn trai của em. Vậy em là người sai trong chuyện này à?”
Trần Đăng nhìn cô gái đang nói, trong lòng cậu cũng chẳng mấy quan tâm. Ánh mắt của cậu có chăng đi nữa vẫn đang quan sát khuôn mặt trắng bệt ở phía trước.
Vũ Thiên gật đầu tán thưởng: “Các cô gái không có lòng tự trọng bây giờ nhiều nhỉ? Đổi trắng thay đen cũng nhanh lắm, nhưng Hạ Anh này… em có biết trên đời này có thứ gọi là luật nhân quả không?”
Hạ Anh hơi mím môi lại nhưng vẫn cố nói: “Em chẳng làm gì sai cả. Em không sợ.”
“Vậy à? Thế thì chờ xem.” Vũ Thiên nhếch môi cười.
Cậu nhìn một lượt xung quanh rồi nhìn thẳng vào Trần Đăng: “Còn mày tốt nhất là đừng bao giờ đến gần em gái tao thêm một lần nào nữa.”
Vũ Thư Quyên như cũ không nhìn qua Trần Đăng dù một lần, cô được Vũ Thiên đưa lên xe.
Lúc này chỉ còn lại Trần Đăng và Hạ Anh, thái độ dịu dàng của Trần Đăng cũng đã phai đi vai phần. Ánh mắt cậu bình thản đến vô cảm: “Tao cứ muốn đến gần, thì mày sẽ làm gì được đây?”
“Cũng đâu chỉ có em gái của mày mới là con người.”
.
.
.
Trên đường trở về nhà Vũ Thiên không ngừng nói: “Tại sao lại im lặng như thế?”
“Anh đã dạy mày thế nào? Nếu người ta không tôn trọng mình, thì mình cũng không cần phải tôn trọng họ.”
“Nếu như mày cứ im lặng thì họ sẽ được nước mà lấn tới, lần sau hãy dũng cảm lên. Người không tốt thì mất không tiếc. Hiểu chưa?”
Vũ Thư Quyên nghe rõ từng lời một, nhưng cô vẫn im lặng không nói nên lời. Cô nhìn ra ngoài cửa kính, cô không phải là nữ cường, càng không phải là thiên tài gì cả. Cô cũng chỉ mới chập chững bước vào tuổi mười tám… đau lòng như thế, đâu phải nói không sao là sẽ không sao.
Vũ Thiên thở dài, cuối cùng cậu cũng không nói gì thêm.
Hôm nay bố mẹ Vũ đã trở lại, vừa bước chân vào nhà cô đã nghe thấy tiếng thở dài của mẹ Lưu: “Tịnh Nhi thật sự dại dột ông nhỉ, con bé mới mười bảy tuổi đã để bị thất thân… còn vì người ta mà tử vẫn.”
Giọng nói bố Vũ cứng rắn mà nghiêm nghị: “Như thế là hư hỏng chứ không còn là dại dột nữa, bố mẹ cất công nuôi nấng chưa trả ơn đã vì một tên con trai mà làm ra bao nhiêu chuyện. Còn ra thể thống gì nữa?”
Mẹ Lưu gật gù tán thưởng: “Cũng may con gái của chúng ta ngoan ngoãn.”
Cả người Vũ Thư Quyên khựng lại, Vũ Thiên đưa tay ra vỗ lên vai em gái mình. Ý muốn nói là không sao cả, cậu cũng sẽ giữ bí mật giúp cho.
“Bố mẹ bọn con đi học về rồi đây.”
Mẹ Lưu vui vẻ chạy ra, bố Vũ thì chậm rãi hơn một chút.
Mẹ Lưu hỏi cô rất nhiều, cô cũng không biết mình đã trả lời như thế nào. Sau cùng thì anh trai đã nói giúp cô, bảo cô bị sốt mấy ngày liên tục nên mới không đi học được.
Bố Vũ có nhắc qua: “Phải chăm sóc bản thân thật tốt, kì thi đại học lần này rất quan trọng. Tương lai của con phụ thuộc cả vào lần này, đừng để bản thân trở nên suy nhược.”
Vũ Thư Quyên trở về phòng, cả người cô từ từ tuột xuống… sợ hãi cùng trống rỗng là những gì đang xuất hiện trong cô. Vũ Thư Quyên không ngừng dùng các ngón tay phải của mình cào cấu lên bắp tay trái, đến khi trên da bị dĩ máu thì cô mới dừng lại.
Nhìn các ngón tay đang dính một chút máu của mình, Vũ Thư Quyên mới trở nên bình tĩnh hơn… bàn tay lại một lần nữa Ϧóþ chặt lên bụng.
Đôi mắt đầy sương mù… tiếp theo đây cô nên làm gì đây?
Những ngày sau đó tinh thần của Vũ Thư Quyên càng ngày càng đi xuống, thành tích học tập cũng giảm đi không ít. Xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện tiếng bàn tán: “Đó là Vũ Thư Quyên đó, nghe nói là muốn ςướק bạn trai của bạn thân mình.”
“Là em gái của Vũ Thiên đó, anh trai như một vì sao sáng… còn em gái không nghĩ đến lại một tiểu tam như vậy.”
“Có đợt Hạ Anh ôm mặt khóc rất nhiều, đã bị bạn thân chơi xấu… còn bị anh trai bạn thân sỉ vả. Tính ra người đáng thương nhất vẫn là Hạ Anh mà thôi.”
“…”
Vũ Thư Quyên nghe thấy vô số lời bàn tán, trong đôi mắt đầy vẻ u uất… dường như cô gái với tinh thân vươn lên đã dần dần ૮ɦếƭ đi.
Hôm nay cô không đến lớp, một mình đến bệnh viện… cô quyết định phá thai.
Một mình thơ thẩn nhìn xung quanh, Vũ Thư Quyên không ngờ rằng mình cũng có ngày hôm nay.
“Sao lại ở đây rồi.”
Giọng nói của Trần Đăng vang lên.
Vũ Thư Quyên bất giác lùi lại hai bước chân, cả thẩy thì Trần Đăng đã thấy tất cả. Cậu lại bước thêm hai bước chân.
“Muốn phá thai à?”
Vũ Thư Quyên mím môi, rồi lắc đầu nói: “Không liên quan đến anh.”
“Sao lại không liên quan? Chẳng phải thời gian trước còn chạy đến bắt anh đổ vỏ mà? Cha của đứa bé cũng không chấp nhận sao? Đáng thương nhỉ?” Trần Đăng nở một nụ cười đầy giễu cợt.
Vũ Thư Quyên nhìn người con trai trước mặt, cô im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Vì sao phải là tôi?”
Rõ ràng anh có thể trêu hoa ghẹo nguyệt biết bao nhiêu cô gái khác… vì sao phải nhắm vào một người không có gì như Vũ Thư Quyên?
Trần Đăng vẫn vậy, ánh mắt đầy bình thản. Giọng nói cũng đầy châm biếm: “Không phải là em cũng thích khuôn mặt này của anh sao? Chỉ là cảm thấy em cũng có phần đáng thương, nên anh miễn cưỡng ban phát tình yêu cho em mà thôi.”
“Không phải em rất thích điều đó sao?”
Vũ Thư Quyên tiếp tục lùi lại hai bước chân, cô gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Trần Đăng đối với thái độ của cô thì có phần không hài lòng.
“Nếu không thể chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân, thì đừng có tuỳ tiện lên giường với đàn ông. Đứa trẻ đáng thương kia thật tội nghiệp.”
Cô nhìn người ngay trước mặt mình, con của cô thì không phải là con của người này sao? Tàn nhẫn thật.
Trần Đăng tiến đến gần cô, một bàn tay đưa lên đặt lên vai của cô. Giọng nói đều đều vang lên: “Nếu như em phá thai rồi. Biết đâu sau này anh sẽ suy nghĩ lại không bỏ em nữa. Thì sao nhỉ?”