- Khôi ơi, chờ tớ với
Trinh hớt ha hớt hải chạy theo chàng trai phía trước.
- Cậu nhanh lên, sắp muộn học rồi kìa.
Khôi khó chịu trước sự chậm chạp này của Trinh. Cô nhóc này lúc nào cũng như một cái đuôi theo sau cậu. Thật phiền mà...
Trinh và Khôi là đôi bạn cùng lớn lên từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ Trinh đã vô cùng thích Khôi, mỗi ngày đều muốn ở bên chơi đùa cùng cậu. Trinh là một cô bé hoạt bát, đáng yêu ai ai cũng mến. Còn Khôi thì trái ngược, ít nói, lạnh lùng và không thích Trinh...
- Khôi ơi, tớ mệt quá, cậu đi chậm một chút có được không?
Trinh vốn nhỏ bé nên không thể chạy kịp Khôi. Cậu cao như vậy, chỉ một bước đi đã bằng 2 bước chân của cô rồi. Vậy mà Khôi chẳng chịu chờ cô gì cả.
- Cậu còn không đi sẽ không kịp giờ đâu.
- Nhưng...nhưng vì chờ để được đi cùng cậu chúng ta mới muộn học mà.
Lời chưa kịp nói ra thì Khôi đã chạy đi rồi, còn không thèm chờ Trinh...
Trinh đã muộn học, khi cô vào lớp đã thấy Khôi ngồi nói chuyện với Trang - bạn cùng bạn của cậu ấy. Nói đúng hơn là crush của Khôi. Cậu còn chẳng buồn nhìn Trinh lấy một cái, mặc cô bị thầy giáo la mắng.
- Dạ, em xin lỗi thầy, em hứa không có lần sau ạ.
Nước mắt rưng rưng, Trinh thật sự rất buồn. Sao Khôi lại đối xử như vậy với cô chứ. Rõ ràng là lúc nhỏ cậu rất tốt mà, sao giờ lại trở nên lạnh nhạt thậm chí là ghét cô như vậy.
- Trinh ơi, cho tớ mượn sổ nhật ký của cậu đi. Hôm bữa thấy cậu vừa viết vừa cười tớ rất tò mò nha.
Trang bỗng dưng chạy lại chỗ Trinh còn đòi mượn sổ nhật ký của cô. Không phải chứ, có phải là quá vô duyên rồi không? Ai cũng biết sổ nhật ký cái riêng tư của mỗi người mà cậu ta lại dám mượn cô đơn giản như vậy...thật hết nói nổi.
- Không được, sổ nhật ký sao có thể cho người khác đọc chứ?
Trinh khó chịu gạt tay Trang khỏi tay mình.
- Tớ chỉ mượn chút thôi mà.
Trang vẫn mặt dày năn nỉ
- Đã ai nói cậu rất vô duyên chưa Trang
Trinh mất kiên nhất trước con người này
- Cho tớ mượn đi
- Không được
"Rạch"
Quyển nhật ký do giằng co mà bị xé rách không thương tiếc..Đó là quyển nhật ký mà bà nội đã tặng cô mà....Bà mất rồi, nó là món quà kỉ niệm của bà mà cô luôn trân trọng vậy mà bị xé rách mất rồi.
- Cậu bị điên à, sao lại làm hư nhật ký của tôi
Trinh vừa khóc vừa gào lên thu hút sự chú ý của mọi người.
- Cậu thôi đi, chỉ có quyển nhật ký thôi làm gì mà tỏ vẻ vậy. Tớ không cho phép cậu nói Trang như thế.
Khôi bỗng lên tiếng trách móc Trinh. Ánh mắt cậu lộ vẻ chán ghét.
- Cậu lại ngang nhiên bênh vực cậu ta mà lớn tiếng với tớ ư?
Trinh thật không hiểu nổi, rõ ràng người sai là Trang mà. Rõ ràng cậu ta không hiểu chuyện còn làm hư nhật ký mà cô thích nhất nữa cơ mà...Sao trong mắt Khôi người sai lại là cô rồi...