Sau một đêm tuyết rơi, sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, vừa nhìn ngoài cửa sổ, xung quanh khắp nơi đều phủ đầy tuyết, từ trong phòng cũng thấy nổi bật, sáng rỡ.
Hà Tiêu rửa mặt, mặc quần áo tử tế xong, chuẩn bị đi gọi Trình Miễn rời giường. Tối hôm qua ba người bọn họ cũng uống nhiều, nửa đêm mới trở về. Mặc dù trong lòng có chút đau lòng, nhưng Hà Tiêu vẫn không ngăn cản. Cô biết uống rượu không tốt, nhưng quả thật có những lời nói, chỉ khi uống say mới có thể nói ra khỏi miệng.
Tròng nhà khách yên tĩnh, chỉ có Hà Tiêu đi giày trên nền xi măng phát ra tiếng vang nặng nề. Lúc đi tới gian phòng của Trình Miễn, anh đã thức dậy rồi, chỉ mặc áo cotton không tay, đang đứng đối diện gương cạo râu.
Hà Tiêu nhìn thấy anh lần đầu như thế, không tự chủ được mà rùng mình một cái : «Mặc ít như thế, anh không thấy lạnh à ? "
«Không có chuyện gì. Đàn ông, da dày thịt béo chịu được mùa đông lạnh. "
Trình Miễn chợt nhíu mày, nhưng động tác cũng không ngừng lại. Một lúc sau không nghe thấy Hà Tiêu nói chuyện, quay đầu lại nhìn, phát hiện cô đang mất hồn nhìn chằm chằm anh. Liên trưởng Trình vui vẻ, hỏi : «Nhìn gì thế ? "
"Không có gì." Hà Tiêu nhanh chóng dời tầm mắt, nhưng gương mặt mơ hồ có chút nóng lên. Cô không muốn thừa nhận, khi nhìn động tác của anh, tự nhiên cảm thấy có hơi —— hấp dẫn.
Trình Miễn khó có được lúc thấy cô nhìn mình chằm chằm đến ngẩn người, còn muốn đùa giỡn cô mấy câu, đột nhiên nghe một tràng tiếng bước chân dồn sập đi qua cửa phòng bọn họ, căn phòng bên cạch của mở ra phanh một cái, rồi đóng lại, tiếp đó có người vội vàng đi qua phòng bọn họ, chỉ nghe người nọ gấp gáp gõ cửa phòng sát vách : «Lỗi Lạc, em đừng tức giận, em nghe anh nói trước đã. "
" Tôi với anh không có gì đáng nói, anh hiện tại lập tức từ trước của phòng tôi cút đi, biến mất. "
«ừ, anh cút, anh biến mất. Nhưng mà em đừng hiểu làm anh, em để anh giải thích rõ ràng được không?"
«Không muốn nghe, cút ! "
Trầm ngâm lắng nghe, Trình Miễn nhún vai nói với Hà Tiêu: «Hai vợ chồng thằng nhóc này lại giận rỗi, dày vò nhau rồi."
Hà Tiêu nghe giọng nói kia, không ngừng được buồn cười: «Thật không qua đó xem à?"
«Quan thanh liên khó quản chuyện nhà " Trình Miễn thuận tay kéo cô tới: «Chẳng muốn đi trông nom "
Tuy nói như vậy, nhưng mà ồn ào như thế cũng không thể coi như không nghe thấy. Hà Tiêu nhanh chân trốn khỏi anh, giả vờ giận đẩy anh ra : «Nhanh đi ! "
Nét mặt Trình Miễn giống như chuyện tốt bị phá hỏng, không bình tĩnh vuốt mái tóc ngắn ngủn, đi tới mở cửa. Diệp Hồng Kỳ nét mặt sầu khổ lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. Hai người ngẩng đầu đối mặt, nhìn thấy nét mặt lẫn nhau, cũng không nhịn được cười.
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Hà Tiêu gõ cửa phòng Lỗi Lạc. Người bên trong vẫn nghĩ là Diệp Hồng Kỳ đang dây dưa, sống ૮ɦếƭ không để ý, Hà Tiêu không biết làm thế nào đành phải nói nhỏ : «Lỗi Lạc, là mình. "
Một lát sau, cửa từ bên trong mở ra. Lỗi Lạc nhô đầu ra, đầu tóc rối tung, hai mắt đỏ hồng xuất hiện trước mặt Hà Tiêu. Hà Tiêu giật mình, vội vàng vào nhà, thuận tay đóng của lại.
«Sao thế ? "
Lỗi Lạc cúi đầu, âm thanh khàn khàn : «tên khốn kiếp Diệp Hồng Kỳ này, chỉ lúc bị thương mới nhớ đến mình, cầu xin mình đến, hiện tại vết thương khỏi rồi, lại muốn đuổi mình đi. Mình cũng không phải là không ai cần, chẳng lẽ cứ lúc nào anh ta cần là mình phải đến, lúc nào không cần là đuổi sao ?
Hà Tiêu bật cười : «Anh ấy không phải người như thế, nhất định là có gì hiểu lầm ở đây, :
«Hiểu lầm cái P ! " Lỗi Lạc thật sự tức giận, mở miệng nói tục, «Mình cũng không muốn hiện tại anh ta cho mình một câu trả lời ngay lập tức, nhưng anh ta như vậy đuổi mình đi là chuyện gì chứ ? Mình cũng không phải là vì anh ta ở chỗ này mà mình không đi ! "
Hà Tiêu choáng váng : «Không phải mong cậu đến ? hiện tại sao lại biến thành anh ấy đuổi cậu đi ? "
Lỗi Lạc nhìn nét mặt mơ hồ của cô, càng khó nói hơn. Đúng, là cô gấp gáp nên bị coi thường. Vừa nhận được điện thoại của anh ta, nghe được tin tức anh ta bị thương, cô liền vội vội vàng vàng chạy đến, hoàn toàn quên mất ông ngoại mình cung vừa trả qua một cuộc phẫu thuật lớn đang trong quá trình hồi phục, lại còn khuyến khích ông cụ cùng bản thân lừa gạt người trong nhà. Nhưng nghĩ tới lúc mình xuất hiện tại căn cứ bệnh viện, thấy được bộ mặt vui mừng ngoài ý muốn ấy, thì cô lại cảm thấy đây là đáng giá. Cô cam tâm tình nguyện cứ như vậy cùng anh ta, lại không nghĩ rằng bệnh anh ta vừa khá lên một chút liền thúc giục cô trở về.
Nói cái gì mà sợ cô trên đường về nhà một mình không an toàn, vừa đúng lúc đi cùng bọn Hà Tiêu đi. Còn sợ nếu không đi ngay sẽ có tuyết rơi lớn hơn, đến lúc đó lại càng không dễ đi. Đầu anh ta là làm bằng cọc gỗ sao ? Không nhân cơ hội này ở bên cạnh cô lâu một chút, lại vội vã đuổi cô đi ? Trong lòng Lỗi Lạc có quá nhiều khổ sở, nhưng những điều này lại không thể nói cho Hà Tiêu nghe.
Đại khái Hà Tiêu cũng hiểu một chút, biết nói gì cũng không được, không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng. Cô biết Diệp Hồng Kỳ không phải là người không chịu trách nhiệm, nhưng mấy năm như vậy không chịu cho Lỗi Lạc một đáp án rõ ràng, thì chắc hẳn là anh có băn khoăn.
Sáng sớm Trình Miễn và Diệp Hồng Kỳ theo các chiến sĩ chậm rãi đi đến một con đường nhỏ ở nơi đóng quân, không để ý đi đến sân tập bắn. Đối với đội pháo binh mà nói, đối với thói quen của các chiến sĩ tên lửa đạn đạo νũ кнí đều là vô ích, đối với bọn họ súng ống máy móc bình thường đã không thỏa mãn chơi đùa rồi, xây dựng một sân tập bắn như vậy, cũng là để luyện tập cho ổn định tâm tình, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng lúc huấn luyện các chiến sĩ vẫn rất nhiệt tình, có lẽ là trời sinh nam nhân đã có bản năng yêu thương nhiệt tình với νũ кнí rồi.
Nghe tiếng lên súng cạch cạch với tiếng báo trúng bia, rốt cuộc ở nơi này Trình Miễn cũng tìm được một chút lòng trung thành quen thuộc, đó là cái chung của người xuất thân làm lính. Anh híp mắt nhìn về phía xa, đánh giá tình hình trong sân bắn, nói: “Bắn không tệ nha.”
Đối với loại đồ chơi nhỏ này, Diệp Hồng Kỳ hầu như không để ý nói: “Tuyết vừa ngừng rơi, điều kiện ngắm bắn tốt như vậy, bắn không được thành tích tốt, thì làm sao gánh được tên lửa đạn đạo? Không thì mình sẽ liều ૮ɦếƭ huấn luyện bọn họ.”
“Giọng điệu khá lớn nhỉ, vậy luyện tập một chút nhé” Trình Miễn rất là “nghiêm túc” đề nghị.
Diệp Hồng Kỳ liếc mắt nhìn ánh, cũng có chút hào hứng, ngoắc tay gọi hai chiến sĩ tới, lấy súng trong tay một người ném cho Trình Miễn. Hai người lại đổi băng đạn, chọn một cái bia, tư thế quỳ bắn từng phát một, sau khi bắn xong toàn bộ 15 phát đạn, các chiến sĩ đã vây đầy xung quanh để xem. Đây là lần đầu tiên thấy liên trưởng tỷ thí với người khác, hơn nữa còn là một đồng chí lục quân, cũng coi như là đọ sức với một quân chủng khác, dĩ nhiên là đáng giá để xem.
Một học viên kiểm tra bia đưa ra kết quả tỷ thí rất nhanh chóng: Trình Miễn 15 phát đạn 147 vòng, Diệp Hồng Kỳ, 143 vòng. Kém bốn vòng, đội pháo binh thua. Trình Miễn không nhịn được mà vui vẻ, nghĩ bản thân đơn thương độc mã, cũng có thể chiến thắng.
Diệp Hồng Kỳ nghiêng đầu, không hề để ý nói với các chiến sĩ vây xem: "Tiếp tục huấn luyện đi!"
Vì vậy tất cả mọi người giải tán, sau khi Trình Miễn trả lại khẩu súng cho tiểu chiến sĩ, đi tới bên cạnh Diệp Hồng Kỳ vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Như vậy có thể thấy được, so sánh với hoàn cảnh bên ngoài này, nhân tố bên trong đối với thành tích bắn súng cũng không thể bỏ qua được."
Diệp Hồng Kỳ liếc mắt nhìn anh: "Xin lỗi tôi nói cậu này, Trình Miễn, anh em đã như vậy rồi, có thể bớt chê mình mấy câu không, bày tỏ một chút thông cảm có phải thích hợp hơn không?"
Vẻ mặt Trình Miễn thanh thản tặng anh hai chữ: "Đáng đời."
"Được!" Diệp Hồng Kỳ nhấc tay lên, bày tỏ hoàn toàn bội phục.
Gió lạnh thấu xương từ một đầu khác của nơi đóng quân thổi tới, cuốn quân trang rung động ào ào. Trình Miễn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau trận tuyết bầu trời trong vắt vô cùng, trong suốt lại cao xa, cảnh tượng như vậy, có lẽ trong sa mạc mới có thể chứng kiến. Anh đứng ngắm nhìn bầu trời hồi lâu, nói với Diệp Hồng Kỳ: "Trên đường đến đây gặp một trợ lý ở căn cứ bộ chính trị các cậu, nghe anh ta nói là cùng một nhóm đến đây với cậu, thời điểm nhắc tới cậu thì rất bội phục, nói không ai có thể ở đây lâu như vậy."
Diệp Hồng Kỳ bỏ mũ xuống để trên vai, nhìn về phương xa, khe nở nụ cười: "Cũng không phải là đầm rồng hang hổ, có gì đáng giá bội phục đâu."
"Mới đầu mình cũng vậy nghĩ như vậy, tới đây mới thấy, cũng cảm thấy tiểu tử cậu cũng có chút bản lãnh đó." Ở trước mặt Diệp Hồng Kỳ, Trình Miễn luôn có bản lĩnh nói xong bội phục của mình nhưng lại không giống như là tâng bốc, "Nhưng mà có đôi khi, mình cảm thấy được đầu óc của cậu vẫn rất ngốc, tiện đây nói về Lỗi Lạc, mình chỉ muốn biết, cậu còn chuẩn bị làm chậm trễ con gái nhà người ta mấy năm nữa đây?"
Diệp Hồng Kỳ giống như đang thực sự suy nghĩ về vấn đề này, bởi vì nét mặt anh có chút mờ mịt.
"Nói thật Trình Miễn này, mình cảm thấy bản thân rất đần độn. Có lúc mình cảm thấy không hề xứng với Lỗi Lạc, muốn làm cho bản thân buông tay, mình lại không làm được. Bốn năm rồi, cho dù ai cũng nên nói rõ, vô số lần lời nói đã đến khóe miệng rồi, mà mình lại nuốt nó trở vào. Mình không dám, thật sự không dám nói."
"Sợ gì hả?"
"Sợ cái gì à?" Diệp Hồng Kỳ lầm bẩm lặp lại những lời này, "Nói ra không sợ cậu chê cười, mình sợ sẽ ૮ɦếƭ."
Trình Miễn không lên tiếng, chỉ hơi thở dài.
Diệp Hồng Kỳ đột nhiên cười, nụ cười rất đẹp: "Cũng không phải thực sự sợ ૮ɦếƭ, chỉ là dưới hoàn cảnh cuộc sống như vậy, đây là một vấn đề không thể không suy tính. Từ ngày thành lập quân đội đến giờ, trong đội trước sau đã có bốn người yên giấc ngàn thu. Hàng năm đều có danh sách người bỏ mạng, không có huy chương, không có vinh dự, không có danh hiệu liệt sĩ gì cả, chẳng qua chỉ có một phần báo cáo tai nạn. Nói thật, ૮ɦếƭ kiểu này, thật đúng là thua xa ra chiến trường, máu nhuộm đỏ bầu trời cũng tốt hơn. Cho nên mới nói không có gì đáng bội phục cả, nhiệm vụ này không khó, chỉ có chút phí sức lại chẳng có kết quả tốt thôi. Mình đây này, thay vì nói mọi người tôn sùng như một vị anh hùng, thà rằng nói là một kẻ đần độn, mình lại thực sự tin tưởng người đó đó."
Khóe môi Trình Miễn cong cong, giống như đang cười.
"Cũng chỉ có kẻ đần độn mới có thể làm ổn thỏa công việc vất vả mà chả được gì này, cậu, mình, đều vậy thôi." Anh nói, âm thanh chầm chậm, "Nhưng cậu có từng nghĩ, cậu không thể ở đây suốt, cũng có lúc rời đi thôi."
"Mình hiểu rõ chứ. Cho tới bây giờ mình cũng không phải là người cao thượng, không thể nào đây trông coi đến ૮ɦếƭ. Mình cũng biết nhất định sẽ có ngày đó, nhưng mà, không phải lúc này." Đột nhiên đề cập đến chuyện rời đi, ánh mắt của Diệp Hồng Kỳ có một tia lưu luyến, "Trước khi mình tới, hàng năm đội pháo binh cũng không tuyển được người, không phải ai cũng nguyện ý làm kẻ ngu ngốc. Trải qua bốn năm này, rốt cuộc tình huống cũng khá hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là một chút. Cho nên bây giờ mình chưa thể rời đi được."
"Thật sự nên coi cậu là người vạn năng, đặt ở đâu cũng có tác dụng?"
"Không phải vấn đề có tác dụng hay không, mình chỉ sợ cứ thế ném lại, sau này trong lòng mình lại lo lắng, không thể an lòng được. Lãnh đạo bên trên cũng cho mình mặt mũi, nên không thể mạnh miệng nói lời khoác lác, ở đây không phải ai cũng chịu đâu."
Trình Miễn lại thở dài.
Nghe Diệp Hồng Kỳ nói nhiều như vậy, coi như anh cũng hiểu. Cũng chính bởi vì hiểu, cho nên anh mới thở dài.
Hiện tại trước mắt Diệp Hồng Kỳ gặp tình cảnh khó cả đôi đường. Không rời khỏi nơi này, anh cũng không dám ở chung một chỗ với Lỗi Lạc, bởi vì anh không dám mạo hiểm bỏ qua nguy cơ để nói rõ ràng với cô. Nhưng nếu rời khỏi đây, trong lòng anh vẫn sẽ có điểm băn khoăn mấu chốt. So sánh giữa hai điều, anh sẽ lựa chọn điều thứ hai.
"Nói chuyện với Lỗi Lạc rõ ràng một chút, cô ấy sẽ hiểu cậu thôi. Nhưng nếu như cậu không dám mở miệng, vậy mình khuyên cậu nhanh chóng buông tay đi, đừng chậm trễ cô ấy nữa."
" Bốn năm trước có hơn phân nửa thời gian mình đều lạnh nhạt với cô ấy, trên thực tế là không dám liên lạc với cô ấy. Nhưng bây giờ ——" Diệp Hồng Kỳ cười, cười khổ, "Hai mươi bảy tuổi, sắp ba mươi rồi, đàn ông bình thường, ai không muốn có một cô gái? Đó là lí do mà mình nói mình thật hồ đồ, con mẹ nó quá ích kỷ."
Trình Miễn nhìn anh, lập tức có cảm giác nghẹt thở. Do dự, giãy giụa như thế này, anh cực kì quen thuộc, chính là bởi vì quen thuộc, cho nên anh không có cách nào nói ra lời "Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê". Hai người đàn ông cùng lúc im lặng, mặc cho gió sa mạc thổi vù vù, kéo dài không dứt.
Tối hôm đó, chắc là đều có tâm sự riêng, nên cả nơi đóng quân đều yên lặng hơn rất nhiều. Ngày hôm sau là ngày nắng hiếm có, sáng sớm trưởng ban cấp dưỡng đã làm xong cơm cho toàn đội chiến sĩ. Bữa cơm sáng được tiến hành tự giác nhanh chóng mà yên tĩnh, bổ sung xong năng lượng, một ngày huấn luyện của các chiến sĩ lại bắt đầu. Âm thanh báo hiệu cùng vang lên, một đoàn xe việt dã dừng ở trước cửa nhà khách.
Trình Miễn, Hà Tiêu, Đinh Tiểu Ngụy đang chờ ở đó. Diệp Hồng Kỳ xuống xe, ghé đầu nhìn xung quanh sau lưng bọn họ, kết quả bị Trình Miễn lấy tay bắt láy đầu của anh ta xoay đầu anh quay lại.
"Không phải nhìn, vẫn chưa đi ra đâu."
Diệp Hồng Kỳ có chút không cam lòng, vừa liếc nhìn, rốt cuộc nở nụ cười. Mọi người theo tầm mắt anh vừa nhìn, nhìn thấy Lỗi Lạc đang chậm rãi lôi kéo hành lý đi tới chỗ bọn anh. Lại quay đầu nhìn lại, đã sớm không còn hình bóng của Diệp Hồng Kỳ, đã nhanh chóng đi tới vội vàng mang hành lí để nịnh hót người ta rồi.
Đột nhiên Lỗi Lạc thấy có một người nhảy tới trước mặt mình, có chút không muốn quan tâm. Nhưng nhanh chóng tránh trái tránh phải cũng không tránh được, cũng không muốn để cho mấy người kia chế giễu, nên không thể làm gì khác hơn là kín đáo đưa hành lý cho anh. Diệp Hồng Kỳ nở nụ cười rực rỡ mở cửa xe cho bọn anh, vững vàng lên đường đưa bọn họ đến sân bay quân sự.
Khác với lúc tới, đến thời điểm bọn họ đến sân bay, đã có một máy bay quân sự chờ ở đó. Đây là máy bay vẫn tải do căn cứ đặc biệt phái đi vận chuyển νũ кнí hạng nặng Y Nhĩ 76, Hà Tiêu vừa nhìn thấy quái vật khổng lồ này trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Cô liếc mắt nhìn Trình Miễn, anh cười vuốt vuốt đầu của cô.
Thật ra thì trong lòng anh cũng có chút kích động, bởi vì loại máy bay này, đừng nói Hà Tiêu, căn bản ngay cả anh cũng chưa từng ngồi.
Có mang theo nhiệm vụ, nên máy bay không thể dừng lại lâu được. Cho nên mọi người chờ đợi ở đại sảnh không bao lâu, thì đã có người đến thông báo để bọn họ lên xe.
Lỗi Lạc vẫn yên tĩnh ngồi ở trên ghế dài, nghe được tin tức lên máy bay, thì đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài. Diệp Hồng Kỳ cũng đứng lên đi theo, giành xách hành lý ở trước mặt cô lên.
Lỗi Lạc cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh: "Đưa hành lý cho em, phải lên máy bay rồi."
Diệp Hồng Kỳ đè ép vành mũ, bởi vì phải đi ra ngoài, nên anh cố ý mặc thường phục: "Không có chuyện gì, anh tiễn em đi lên."
Đoàn người Trình Miễn đi ở phía trước, Lỗi Lạc đi ở phía sau cùng. Diệp Hồng Kỳ cũng không lên máy bay, mà đưa hành lí từ dưới lên.
Lỗi Lạc nhận lấy hành lý, nhưng Diệp Hồng Kỳ lại không buông tay. Hai người đồng thời ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, lâu đến mức binh lính đứng sau lưng Lỗi Lạc không nhịn được liếc xéo liên tiếp.
"Buông tay ra, em phải đi." Lỗi Lạc không nhìn anh nữa, nhỏ giọng nói.
Diệp Hồng Kỳ nhìn cô, cười cười, thả tay ra: "Hẹn gặp lại."
Cửa khoang sau chậm rãi đóng lại, Lỗi Lạc xách theo hành lý, từ từ đi về phía Hà Tiêu, toàn thân cảm thấy không có sức lực. Hà Tiêu đang không biết nên an ủi cô ấy ra sao, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Diệp Hồng Kỳ xuyên thấu qua khe cửa chưa đóng chặt truyền vào trong, có chút ồn ào, có chút mỏng manh, nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng.
"Lỗi Lạc, chờ anh ! Chờ anh về nhà cưới em!"
Kèm theo âm thanh cửa khoang sau nặng nề khép lại, nước mắt Lỗi Lạc giống như chuỗi trân châu bị đứt rơi xuống. Cô ấy ôm lấy Hà Tiêu, khóc nức nở nghẹn ngào.