PHẦN KẾTSố phận đã định, Lam Tố Hinh rất tin bốn chữ này. Ngoài điều này ra thì không gì có thể giải thích được cho sự gặp gỡ giữa cô và Anh Hạo Đông.
Anh Hạo Đông chính thức qua lại với Lam Tố Hình anh đưa cô về nhà gặp Anh phu nhân, giới thiệu với bà đây là bạn gái của anh.
Sau giây phút sững sờ, Anh phu nhân bình thản mỉm cười, tiếp nhận tình yêu của đôi trẻ. Bà đưa Lam Tố Hinh lên căn phòng khách nhỏ trên lầu, nói rất nhiều chuyện.
"Tố Hinh, cháu còn nhớ căn phòng này không? Lần đầu tiên cháu đêh vịnh Ngân Sa, bác và cháu gặp nhau ở đây."
Lam Tố Hinh vẫn nhớ, hôm đó đang nói chuyện thì Anh phu nhân vội vã chạy sang phòng Anh Hạo Đông, bỏ cô ở lại. Còn cô, bị tiếng gầm thét của anh dọa cho sợ đến mức không nói một lời đã rời khỏi Anh gia.
Cô ngại ngùng nói: "Lần đó, cháu bỏ chạy nhưng sau đó lại trùng hợp gặp bà Chu lần nữa và quay lại đây lần thứ hai.”
"Tố Hinh, có những việc là do số mệnh định sẵn. Thế sự xoay vẩn, cuối cùng cháu lại quay về Anh gia, bác nghĩ đây là sự sắp đặt của ông trời."
Số phận đã định, Lam Tố Hinh rấ tin bốn chữ này. Ngoài điều này ra thi không gì có thể giải thích được cho sự gặp gỡ giữa cô và Anh Hạo Đông.
Hơn nữa, cô cảm nhận được sự may mắn của mình. Ngẫm ra, Diệp U Đàm gặp Anh Hạo Đông không đúng lúc, Anh Hạo Đông lúc đó không phải là một hình mẫu lý tưởng, chỉ là một chàng trai ngông cuồng, phóng túng. Đối với anh lúc đó, con gái như loài loài hoa cỏ, thích thì hái, không thích nữa thì vứt, không bao giờ màng đến chuyện người ta có đau buồn, héo úa vì mình hay không. Còn lúc cô gặp anh, dường như anh đã biến thành người khác vậy. Đúng là cô đã gặp anh đúng thời điểm rồi.
Hoa tố hinh của tháng Tư kết nụ như những hạt trân châu, một tối trăng sáng, cô làm giống như mẹ mình năm đó, lấy kim chỉ ra, xâu những chiếc nụ thành hai chiếc vòng hoa trắng ngần, thơm ngát, một chuỗi đeo lên cổ tay, một chuỗi treo ở đầu giường. Đêm đó, cô mơ một giấc mộng kỳ lạ, trong mơ, bố mẹ cô nở nụ cười hạnh phúc, âu yếm nhìn cô, nói: "Tố Hinh, cuối cùng bố mẹ cùng có thể yên tâm rồi!"
Tỉnh giâc, Lam Tố Hinh nhìn ngay sang chậu hoa tố hinh đặt trên bệ cửa sổ, giữa vô số những chiếc nụ trắng ngần, hai bông hoa lặng lẽ đua nở, xinh xắn vô ngần, đêm qua, đúng là bố mẹ đã trở về bên cô. Nước mắt lặng lẽ rơi nhưng khóe miệng cô lại hé nở nụ cười.
Sáng hôm đó, khi Lam Tố Hinh đi học, ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ. Cô đeo chiêc vòng hoa trên cổ tay, có vài nụ hơi hé nở, có vẻ vòng hoa đă được ánh mặt trời gọi tỉnh giấc, lan tỏa hương thơm tràn ngập khắp con phố, Cò dùng khăn tay ẩm bọc vòng hoa kia lại, mang đến cho Anh Hạo Đông xem, trước đây cô đã hứa sẽ tặng anh.
Anh Hạo Đông đang đứng đợi cô ở một góc sân trường, hai tay chấp ra sau lưng, mỉm cưòi nhìn cô tiến đến gần, dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh càng tươi sáng. Sau khi nhìn thấy chiếc vòng hoa tố hinh cô cầm trên tay, anh nói: "Anh cũng có thứ này muốn cho em xem."
Anh chầm chậm giơ tay ra, dưới ánh nắng rực rỡ, ba bông hổng đỏ thẫm nở rộ giữa những ngón tay anh, rực rỡ và kiều diễm vô cùng.
"Hoa hồng trong vườn nhà anh nở, đây là ba bông đỏ đẹp nhất, anh đã lựa cả buổi sáng nay mới được đấy, tặng em này!"
Ba bông hồng đỏ biểu trưng cho điều gì, dường như không ai không biết. Nó thay cho ba chữ không thể thiếu trong tình yêu.
Lam Tố Hinh nhận hoa của anh, cảm thấy như mình đang đón nhận một trái tim ấm nóng. Cô nâng niu nó trên tay, ngước mắt nhìn anh, niềm vui ngọt ngào lan tỏa, như vô số đóa hoa pha lê trong suốt đột nhiên nở rộ trong mắt cô.
Anh Hạo Đông ngây ngất ngắm nhìn, lát sau, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô. Cô nhắm mắt, một nụ hôn dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời chiếu rọi. Đây là nụ hôn đầu tiên, thuộc về cô.
Cảm giác của hạnh phúc lan trên những ngón tay, trên mí mắt và trên mỗi tế bào trong cơ thể cô...
-HẾT-