Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 49

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Sau khi chân tướng của sự việc xảy ra ở tòa cao ốc Tử Kinh tối ngày Mười bảy tháng Ba của năm trước được làm sáng tỏ, cả Anh gia và Diệp gia đều vô cùng chấn động.
Anh Duy Hạ đích thân đến vịnh Ngân Sa xin lỗi Anh Hạo Đông và Anh phu nhân, vì việc lén lút qua lại giữa anh ta và Tần Tú Nhuận đã khiến Anh gia xảy ra chuyện lớn như vậy. Trong phòng khách, Anh phu nhân và Anh Hạo Đông ngồi trên sofa, bà Chu lặng lẽ đứng phía sau, Ba người, sáu con mắt đều không rời khỏi anh ta, anh ta đứng trước mặt họ, cúi gằm mặt, nói: “Xin lỗi, Hạo Đông. Xin lỗi, mẹ. Đều là lỗi của con.”
Anh phu nhân nhìn anh ta không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng như phủ một tầng băng giá. Vẻ mặt của Anh Hạo Đông vô cùng phức tạp, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày chau lại.
Lát sau, Anh phu nhân lạnh lùng hỏi: “Duy Hạ, con có biết mình sao ở đâu không?”
“Con…con sai vì đã lén lút qua lại với Tần Tú Nhuận, khiến Hạo Đông vô tội dã bị gã bạn trai cũ của cô ấy hãm hại.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Câu hỏi của Anh phu nhân đầy thâm ý, Anh Duy Hạ toát mồ hôi lạnh: “Con xin lỗi! Mẹ, con không biết gã Tiểu Vũ ấy lại kích động đến vậy, dám cầm dao xông đến tòa cao ốc Tử Kinh.”
Sắc mặt của Anh phu nhân càng lạnh hơn, bà trậm giọng nói: “Duy Hạ, con có thể không biết hắn ta sẽ kích động đến thế nhưng sau khi sự việc xảy ra, con thừa biết hắn ta từng đến cao ốc Tử Kinh, tại sao lại không báo mọi việc cho cảnh sát? Để người đời đều cho rằng chính Anh Hạo Đông đã đẩy Diệp U Đàm xuống lầu. Đến bản thân nó cũng tưởng như vậy, phải chịu một sức ép tinh thần quá lớn. Vì điều này mà nó bị giày vò đến thế nào, con có biết không?”
Sắc mặt Anh Duy Hạ trắng bệch, anh ta cố trấn tĩnh. “Mẹ, khi đó con cũng không ngờ chính Tiểu Vũ đã đêm Hạo Đông mà! Bên cảnh sát cũng kết luận đây là vụ án Gi*t người vì tình.”
Ánh mắt sắc bén của Anh phu nhân dán chặt lên người Anh Duy Hạ. “Duy Hạ, con tự vấn lương tâm mình đi, có phải con thật sự không biết không? Đừng dùng những lời con đã nói ở cục cảnh sát để lấp liếm, giấu giếm mẹ, thực ra cảnh sát Tôn cũng đã biết bản khẩu cung của con có vấn đề, chẳng qua việc bao che của con cũng không thể tính là có tội, anh ta không cần lãng phí công sức để điều tra con.”
Anh Duy Hạ há miệng, líu lưỡi, không thốt nổi một lời biện hộ cho mình.
Thực ra, Anh Hạo Đông cũng đã sớm đoán ra chân tướng chuyện Anh Duy Hạ che giấu rồi. Anh không phải kẻ ngốc, mỗi lần Tần Tú Nhuận nhìn thấy anh, cô ta đều rất căng thẳng và bất an, ban đầu, anh cho rằng vì mình phát hiện ra mối quan hệ lén lút của cô ta và Anh Duy Hạ nên cô ta mới sợ hãi như vậy. Lúc này anh mới hiểu rõ, thực ra là vì cô ta biết anh chịu thay Anh Duy Hạ một dao nên cô ta cảm thấy áy náy, bất an. Lúc người nhà Diệp gia đến Anh gia làm loạn, Anh Duy Hạ chịu nhẫn nhịn, nhún nhường cũng là bởi vì lý do này.
Anh phu nhân thấy Anh Duy Hạ không có lời nào để nói, càng tức giận: “Khi bố mẹ con mới qua đời, bố Hạo Đông mà mẹ nghĩ dù sao con cũng là con cháu của Anh gia nên đón con về nhà yêu thương, nuôi dưỡng con, thế mà con báo đáp chúng ta thế này sao? Đứa con trai duy nhất của mẹ suýt nữa đã vì con mà ૮ɦếƭ.”
Nhìn bộ dạng bất lực một cách thảm thương của Anh Duy Hạ, Anh Hạo Đông kìm lòng không đặng nói: “Mẹ, thôi đừng nói nữa, chẳng phải con vẫn sống khỏe mạnh đây sao?”
“Con sống khỏe mạnh ư? Chứng đau đầu sẽ theo con cả đời.”
“Mẹ…” Anh Hạo Đông ngập ngừng rồi vẫn quyết định nói: “Nếu anh cả cũng là con ruột của mẹ thì mẹ có trách cứ anh ấy thế không?”
Anh phu nhân sững sờ: “Mẹ…”
“Mẹ, chính vì anh cả không phải là con ruột của mẹ nên anh ấy mới không dám nói với mẹ chân tướng sự việc. Con có thể hiểu được, con không hề trách anh ấy!”
Anh Duy Hạ từ từ ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa, anh ta vừa thấy cảm kích vừa áy náy nhìn Anh Hạo Đông, “Hạo Đông, anh xin lỗi….Cảm ơn em!”
Sau đó, anh ta quay đầu, nói với Anh phu nhân: “Mẹ, con cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Anh gia, không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Bây giờ, con xin từ chức với mẹ trước, chiều nay con sẽ dọn khỏi căn hộ ở đường Triển Dương, sau này con cũng không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, xin mọi người hãy bảo trọng.”
Anh Duy Hạ nói xong, nhanh chóng quay người rời khỏi phòng khách. Anh Hạo Đông ngẩn người giây lát rồi đứng dậy, đuổi theo: “Anh cả!”
Trong phòng chỉ còn lại Anh phu nhân và bà Chu, bà Chu e dè nói: “Duy Hạ chỉ là nhất thời ích kỷ nên mới phạm phải sai lầm lớn. Thực ra, bản tính của cậu ấy không hề xấu.”
Anh phu nhân trầm mặc, hồi lâu sau mới khẽ buông tiếng thở dài.
Anh Hạo Đông đuổi theo ra đến ngoài, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đỏ đỗ trước cửa nhà, đó là xe của Mộ Dung San. Anh Duy Hạ cũng vừa ra tới đó, cô ta giận dữ, nhảy xuống xe, lớn tiếng nói: “Anh Duy Hạ, anh là tên khốn nạn! Anh nghe đây, tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh ngay bây giờ.”
Anh Duy Hạ không lên tiếng phản kháng, tháo ngay chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út ra, nhét vào tay cô ta rồi quay đầu rời đi. Mộ Dung San hơi sững sờ, không ngờ anh ta lại phản ứng như vậy. Dường như anh ta rất nóng lòng muốn hủy hôn với cô ta. Khuôn mặt cô ta bỗng trắng bệch: “Anh Duy Hạ, anh sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế đâu!”
Anh Hạo Đông đuổi theo, giữ tay anh ta lại: “Anh cả, anh đừng như vây, mẹ chỉ nhất thời tức giận, nói mấy câu nặng lời thôi, anh đừng để bụng!”
“Hạo Đông, trong việc này, anh có lỗi với em nhưng em không trách anh lấy một lời. Em càng như vậ, anh càng cảm thấy có lỗi. Không phải anh tức giận với những lời mẹ nói mà anh thực sự không có mặt mũi nào ở lại đây nữa. Nếu em là anh, em còn có thể yên lòng tiếp tục ở lại Anh gia được không?”
Anh Hạo Đông sửng sờ, đứng trên lập trường của Anh Duy Hạ thì chuyện này thực sự rất khó: “Nhưng rời khỏi nhà, anh sẽ đi đâu?”
“Anh gia đã nuôi dưỡng anh bao năm nay, giờ anh cũng nên rời đi rồi, anh muốn tự lập. Yên tâm đi, anh sẽ không ૮ɦếƭ đói được đâu. Hạo Đông, cảm ơn em vẫn coi anh là anh cả, khi nào rảnh, anh sẽ liên lạc với em.”
Anh Duy Hạ kiên quyết rời đi, Anh Hạo Đông nhìn theo bóng anh ta dần khuất dưới ánh nắng dịu dàng của tháng Ba, cảm xúc lẫn lộn.
Tại Diệp gia, sau khi biết chân tướng sự việc, ông bà Diệp đều sửng sờ hồi lâu, không ai nói được tiếng nào. Rất lâu sau, bà Diệp mới bưng mặt khóc nức nở, ông Diệp im lặng dìu bà về phòng.
Lam Tố Hinh biết họ cần yên tĩnh đế từ từ tiếp nhận việc này. Cô không muốn làm phiền họ nên ngồi nói chuyện với Quảng Viễn trong phòng khách. Anh thở dài, nói: "Hóa ra hung thủ hại ૮ɦếƭ U Đàm lại là người khác, chúng ta trách nhầm Anh Hạo Đông rồi."
"Bây giờ coi như sự việc đã sáng tỏ, chỉ là dì và chú lại phải chịu đả kích thêm lần nữa. Em đi xem xem trong bếp có gì để nâu canh không, trưa nay chắc họ chẳng còn tâm trạng để nuốt nổi cơm đâu, em nấu ít canh vậy."
"Tố Hinh, may mà có em, nếu không, những tháng ngày sau này của bác trai và bác gái sẽ rất khó khăn."
"Em cũng thấy may, may mà có họ, nếu không, em chẳng biết phải nương tựa vào đâu. Quảng Viễn, trưa anh ở lại đây ăn cơm nhé?"
"Không, anh bay chuyến mười hai giờ bốn mươi, anh phải đến chi nhánh công ty nhận nhiệm vụ."
"Đi ngay hôm nay sao?"
"Ừ, họ đã định ngày trước rổi. Bây giờ anh phải quay về nhà lấy hành lý và ra sân bay ngay. Bây giờ tâm trạng của bác trai và bác gái đều không tốt, anh không tiện chào, lát nữa em giúp anh gửi lời chào tới hai bác nhé! Còn nữa, nếu Tiểu Vũ bị bắt, em nhớ nói với anh một tiếng."
"Vâng, em tiễn anh!"
Lam Tố Hinh tiễn Quàng Viễn xuống dưới, trước khi lên xe, anh quay người, dịu dàng ôm cô vào lòng. "TốHinh, bảo trọng!”
"Anh cũng bào trọng!”
Quảng Viễn khởi động xe, lúc chuẩn bị rời đi, anh ta quay đầu nhìn cô lần nữa, nói: "Tố Hinh, em nhất định phải hạnh phúc hơn U Đàm."
Lam Tố Hinh lên nhà, vào bếp hầm canh, sau đó vào phòng mình. Nhìn ngắm chiếc thiệp in hình hoa tố hinh màu xanh lam trong khung ảnh ở góc bàn và dãy dài những lọ quýt múi đóng hộp rỗng, trong mỗi chiếc lọ đựng đầy các loại kẹo hoa quả nhiều màu. Vị quýt, vị đào ngọt, vị dâu tây, vị dứa..
Cô cầm ống đựng tiền bằng vỏ dừa lên tai, khẽ lắc rổi quay người, đến trước cửa sổ, ngắm nhìn chậu hoa tô hinh xanh tươi trên bệ. Giữa tán lá nhỏ dày, những nụ hoa trắng non nớt nhú lên. Cô khẽ chạm vào chúng, cảm nhận chút dư vị hạnh phúc của mối tình đầu.
"Tố Hình, anh muốn đến Diệp gia. Em nói xem, dì em có cho anh vào nhà không?"
Ở một góc sân trường, Anh Hạo Đông nghiêm túc hỏi Lam Tố Hinh. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Bây giò dì biết hung thủ thật sự là người khác rồi, chắc sẽ để anh vào nhà thôi. Nhưng hai ngày nay tâm trạng của dì rất tệ, hay để mấy ngày nữa anh hãy đến nhé!"
Anh Hạo Đông có vẻ thất vọng. "Thế à? Thôi vậy!"
Sau khi nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm đó, Anh Hạo Đông luôn muốn đến Diệp gia một chuyến, để cảm ơn chuyện Diệp U Đàm đã liều mình cứu anh và xin lỗi vì anh từng đối xử lạnh lùng với cô ấy. Lúc này, anh mới hiểu tại sao trong tiềm thức anh luôn cảm thấy vô cùng có lỗi vói cô ấy. Anh thực sự có lỗi với cô ấy, anh từng trách cứ cô ấy cuồng yêu, đến mức Không có chừng mực, nhưng chính tình yêu ấy đã khiến cô ấy bất chấp tất cả để cứu anh, hoàn toàn không nghĩ đến sự an nguy của bản thân.
Lam Tố Hinh nhìn thấy sự thất vọng trên gương mật anh, cũng hiểu lý do anh muốn đến Diệp gia, đây là nỗi day dứt trong lòng anh. Ngẫm nghĩ một hồi, cô lên tiếng: "Trưa em về nhà nấu cơm cho dì, hay anh đi cùng em nhé! Em sẽ vào trước, hỏi xem dì có muốn gặp anh không, nêu dì đổng ý thì anh vào, được không?”
Anh Hạo Đông liền gật đầu. Buổi trưa, sau khi tan học, anh cùng Lam Tố Hinh về Diệp gia. Cô vào nhà hỏi ý kiến bà Diệp trước, ít phút sau, hí hửng đi ra, nói: “Hạo Đông, dì chịu gặp anh rồi!"
Cô dẫn anh vào phòng bà Diệp: “Dì em đang nghi ngoi, anh cứ từ từ nói chuyện với bà nhé!”
Anh Hạo Đông và bà Diệp ngồi trong phòng, nói chuyện rất lâu, Lam Tố Hinh nấu xong cơm rồi mà anh vẫn chưa ra. Cô không vào gọi họ, chỉ yên lặng chờ đợi. Trong lúc chờ đợi, ông Diệp cũng đã về tới, mấy ngày này, trưa nào tan sở, ông đều về nhà để ở bên vợ. Biết tin Anh Hạo Đông đến và đang nóỉ chuyện với bà Diệp ở trong phòng, ông vô cùng kinh ngạc rồi gõ cửa đi vào trong.
Mười lăm phút sau, Anh Hạo Đông bước ra trước, Lam Tố Hinh đến bên, phát hiện tròng mắt anh hơi đò. "Anh sao vậy? Dì mắng anh à?"
"Không đâu, cuối cùng dì em đã tha thứ cho anh rồi, cả chú em nữa."
Lam Tố Hinh đã đoán trước họ nhất định sẽ tha thứ cho Anh Hạo Đông. Dù gì cái ૮ɦếƭ của Diệp U Đàm cùng không phải do anh gây ra, hơn nữa, anh cững từng cứu bà Diệp thoát khỏi bánh xe tử thần, ông bà Diệp đâu còn lý do để tiếp tục coi anh như kẻ thù.
Anh Hạo Đông nhìn ngó xung quanh. "Tố Hinh, bây giờ em đang ỏ phòng của U Đàm phải không? Anh có thể vào xem một chút không?"
"Được chứ!"
Lam Tố Hinh không chút do dự, đây cánh cửa phòng bên cạnh, đưa anh vào. Vừa vào đến cửa, ánh mắt của Anh Hạo Đông liền dán chặt vào những chiếc lộ thủy tính đựng đầy kẹo hoa quả trên bàn học. Những chiếc kẹo hoa quả và hàng lọ thủy tinh này đều là thứ vô cùng quen thuộc với anh. Tiếp đó, anh lại nhìn tấm thiệp hoa tố hinh màu xanh lam được nhét ngay ngắn trong khung ảnh và chiếc hộp đựng tiền bằng vỏ dừa ở một góc bàn. Anh vô thức bước đến trưóc bệ cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chậu hoa tố hinh mà lần trước anh đưa cô đi mua.
Tất cả những thứ anh tặng cô đều được nâng niu, chăm chút cẩn thận và được đặt ở nơi dễ dàng nhìn thấy nhất.
Lam Tố Hinh nhìn theo ánh mắt anh, mặt bỗng đỏ bừng. "Bây giờ em ở căn phòng này nên bày rất nhiều đồ của em. Đổ của chị U Đàm không còn nhiều nữa, nhưng bàn ghế, giường tủ đều là của chị ấy."

Cô vừa nói vừa kéo chiếc ghế trước bàn học ra. \'Anh ngổi đi!"
Anh Hạo Đông ngồi xuống, ngắm nhìn căn phòng lượt nữa. Căn phòng này từng thuộc về Diệp U Đàm, bây giò người sở hữu nó là Lam Tố Hinh.
Hai người con gái có dung mạo giống hệt nhau, lần lượt xuất hiện trong cuộc đời anh. Người trước, tên sao người vậy, như một đóa hoa quỳnh, xinh đẹp, rực rỡ nhưng trong chốc lát, chỉ vì anh mà héo úa, tàn hương. Người sau, cô cũng giống như cái tên Tố Hinh, một đóa hoa linh lung, nhỏ bé, thơm ngát, trắng ngần. Hoa tố hinh nở rộ vào lúc tuyết rơi lạnh giá nhất trong cuộc đời anh, dần sưởi ấm trái tim lạnh băng của anh.
Anh mắt của Anh Hạo Đông dừng lại ở những chiếc lọ thủy tinh đựng kẹo, chăm chú nhìn rất lâu rồi anh nhỏ giọng hỏi: "Tố Hinh, anh có thể ăn kẹo của em được không?"
Lam Tố Hinh khẽ nhướng mày, nụ cười ngọt ngào như hoa nở. "Đương nhiên rồi!"
Đây là lần đầu tiên Anh Hạo Đông chủ động đòi ăn kẹo của cô, từ bị động tiếp nhận đên chủ động yêu cầu, cô nhận ra cuối cùng anh cũng không trốn tránh cô nữa rồi.
Hai tuần sau, Tiêu Vũ bị bắt, hắn đã thừa nhận mọi tội lỗi mà hắn gây ra.
Tối đó, hắn nhất thời kích động, chạy đến tòa cao ốc Tử Kinh, đâm Anh Hạo Đông một dao và đẩy Diệp U Đàm rơi từ tầng mười tám xuống. Hắn cho rằng hai ngưòi họ đều ૮ɦếƭ, liền cố gắng giữ bình tình, chạy ra khỏi tòa cao ốc Tử Kinh, đến thẳng nhà ga, lên tàu bỏ trốn khỏi thành phố này. Đó chi là hành động quá khích trong lúc tức giận, hắn không phải kẻ côn đồ, quen thói hành hung, Gi*t người. Sau khi sự việc xảy ra, hắn cũng không không chế được sự sợ hãi. Hắn chạy trốn đến một nơi thật xa, trong thời gian đó, hắn cũng thử liên lạc với Tần Tú Nhuận nhưng cô ta đã chuyển nhà, đổi số điện thoại, hắn đành bất lực.
Sự việc trôi qua được gần một năm, Tiểu Vũ lấy lại can đảm, quay về chốn cũ, nghe ngóng được sự việc mình gây ra trước đây đã được cảnh sát kết luận là vụ án Gi*t người vì tình, hắn thở phào. Hắn bắt đầu tìm kiếm Tần Tú Nhuận, hăn không nỡ buông cô ta ra, vẫn hy vọng cô ta có thể đi cùng hắn.
Tần Tú Nhuận đương nhiên không chịu đi cùng hắn, sự xuất hiện của hắn khiến cô ta kinh hãi và lúng túng. Nếu có thể, cô ta thực sự muốn báo cảnh sát để họ bắt hắn, bởi từ lâu cô ta đã coi hắn như loài ma quỷ.
Tiểu Vũ cũng nhận ra nỗi sợ hãi của cô ta, thắc mắc: "Tú Nhuận, tuy anh chưa nói với em nhưng em biết rất rõ anh đã làm việc gi. Em không tố cáo anh với cánh sát, có phàì em vẫn lưu luyên mối tình xưa cũ của chúng ta không?"
Tần Tú Nhuận khổ sở nói: "Tiểu Vũ, anh đi đi, đừng đến tìm tôi nữa! Chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ rồi.”
Tiểu Vũ cảm thấy mình thực sự không hiểu nỗ phụ nữ, Tần Tú Nhuận giấu nhẹm chuyện hắn Gi*t ngưòì với phía cảnh sát, có nghĩa là cô ta vẫn nhớ đến tình cũ, nhưng sao cô ta lại lạnh nhạt và cảnh giác với hắn đến vậy? Hắn nghe tin người đàn ông họ Anh kia đã được cứu sống, bất giác hỏi: "Có phải em vẫn tiếc cái gã họ Anh kia không? Anh biết hắn vẫn chưa ૮ɦếƭ."
"Tiểu Vũ, anh đã biết anh ấy chưa ૮ɦếƭ, chắc cũng biết anh ấy đã mất trí nhớ đúng không? Nếu không, trong bản khẩu cung của anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ sót anh. Nhưng cuộc đời ai biết trước được chữ ngờ, có thể mất đi thì cũng có thể tìm lại, anh nên mau đi đi, đi càng xa càng tốt. Nếu không, ngộ nhỡ ngày nào đó, anh ấy mà nhớ ra, e rằng anh không đi nổi đâu."
Tiểu Vũ cũng hiểu những lời này của Tần Tú Nhuận rất có lý, hắn cũng muốn bỏ đi nhưng trước khi đi, hắn vẫn còn một số chuyện phải làm. Từ khi quay về thành phố này, hắn thường xuyên nằm mơ thấy cô gái bị hắn đẩy xuống lầu mà mất mạng kia, những cơn ác mộng khiến hắn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, sau đó không thể nào ngủ lại được nữa. Tính ra thì còn mấy ngày nữa là đến ngày giỗ đầu của cô ấy, hắn muốn đến nơi cô ấy ૮ɦếƭ để tế lễ, để cô ấy không đến quấy rầy hắn nữa. Kết quả...
Cuối cùng, Tiểu Vũ nói với cảnh sát Tôn: "Nếu tôi không đến đó thì sẽ không gặp người họ Anh kia, cũng sẻ không bị anh ta nhận ra. Tôi nghĩ chính cô gái dưới âm phủ kia đã dẫn dụ tôi tới đó để báo thù, chính là cô ta.”
Một lần nữa, vụ án đêm ngày Mười bảy tháng Ba một năm trước được tòa xứ án lại, việc xét xử tiến hành vô cùng
Thuận lợi, Tiểu Vũ cúi đầu nhận tội, nhận hình phạt tù chung thân.
Kết thúc buổi xét xử, lúc Lam Tố Hinh cùng ông bà Diệp chầm chậm buớt ra khỏi cừa tòa án. Anh phu nhân và Anh Hạo Đông đứng ở cửa đợi họ. Anh phu nhân dịu dàng cất tiếng: "Ông bà Diệp, để Hạo Đông đưa mọi ngưòi về nhé?"
Sau khi biết toàn bộ chân tướng sự việc, Anh phu nhân vô cùng cảm kích Diệp U Đàm, vì cô đã đánh đổi sinh mệnh của mình cho Anh Hạo Đông. Bây giờ, không có cách nào để báo đáp cô, bà rất muốn quan tâm tới bố mẹ cô.
Ông bà Diệp không từ chối, ngồi xe của Anh Hạo Đông về nhà. Khi xe dừng lại dưới tòa nhà, bà Diệp còn hỏi anh: “Cháu có rảnh thì lên trên ngồi một lát? Bác có chút chuyện muôn nói với cháu."
Anh Hạo Đông gật đầu. "Được ạ!"
Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ, không biết bà Diệp có chuyện gì muốn nói với Anh Hạo Đông, cô vừa định mở miệng thì bà Diệp đã nói: "Anh Hạo Đông, mấy ngày trưóc bác mới biết, hóa ra cháu và Tố Hinh vẫn lặng lẽ qua lại với nhau. Chậu hoa tố hinh mà con bé coi như bảo bổi ấy chính là do cháu tặng."
Hóa ra ông Diệp đã nói việc này cho bà Diệp biết, Anh Hạo Đông cung kính gật đầu, nói: “Vâng ạ!”
"Vậy cháu nói cho bác biết có phải cháu đã thích Tố Hinh nhà chúng ta rồi không?”
Lam Tố Hinh nghe thấy thế, khuôn mặt bỗng nóng bừng, Anh Hạo Đông cũng có phần lúng túng, khó xử, quay đầu nhìn Lam Tố Hinh, anh thận trọng gật đầu. "Vâng!"
Một chữ "vâng" đơn giản đã phá tan mọi vướng mắc trong lòng họ. Cuối cùng, tình cảm này cũng được công khai, Lam Tố Hinh không kìm được, liếc mắt nhìn sang anh, sóng mắt lay động như làn nước mùa xuân.
Bà Diệp chăm chú nhìn cô, nói từng từ: "Nếu cháu thích con bé thì phải đối xử với nó thật tốt, không thế giống như trước đây..."
Bà không nói hết câu nhưng ai nghe cũng hiểu ý của bà. Anh Hạo Đông hiểu, bà đang ngầm nhắc nhở anh, không thể đối xử với Lam Tố Hinh như trước đây đã từng đối với Diệp U Đàm, chán rồi gạt đi, như vứt một chiếc guốc rách nát
.
Anh Hạo Đông thận trọng trả lời: “Bác gái, bác trai, hai người hãy yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không như trước đây nữa. Cháu thực lòng thích Tố Hinh, hy vọng hai bác đồng ý cho chúng cháu qua lại."
Bà Diệp nhìn xoáy vào đôi mắt sâu thẳm của anh, anh thẳng thắn, chân thành đón nhận ánh mắt dò xét của bà, cuối cùng bà cũng khẽ gật đầu, nói: "Được, bác đồng ý, sau này cháu phải đổi xử thật tốt với Tố Hinh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc