Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 44

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Sau khi Anh Hạo Đông xả thân cứu bà Diệp, ông bà Diệp không thể đối xử với anh như trước đây, hễ nhắc đến là nghiến răng nghiến lợi chửi mắng nữa. Cùng là một người, vừa có thù vừa có ơn, việc này khiến họ cảm thấy vô cùng khó xử khi phải đối mặt với anh sau này.
Chắc vì điều khó xử này nên lần trước, ông Diệp yêu cầu Lam Tố Hinh không được qua lại với Anh Hạo Đông, còn bảo cô suy nghĩ rồi mấy ngày nữa trả lời ông, nhưng đã hơn một tuần trôi qua, vẫn không thấy ông nhắc gì về vấn đề này. Cô nghĩ chắc ông sẽ không đả động đến chuyện này nữa. Bản thân họ lúc này cũng không thể coi anh là kẻ thù được nữa, huốn chi là cô.
Sau khi Quảng Viễn biết được chuyện này, anh im lặng rất lâu rồi thật lòng nói: “Nếu anh ta muốn chuộc tội thì qua sự việc vừa rồi, anh ta đã thành công rồi đấy.”
“Thực ra, Anh Hạo Đông vẫn luôn cảm thấy áy náy với cái ૮ɦếƭ của chị U Đàm, tuy chị U Đàm đã đâm anh ấy trước nhưng anh ấy chưa từng hận chị ấy về điều này, trái lại chỉ luôn trăn trở về việc mình đã lỡ tay đẩy chị ấy ngã xuống lầu. Bản tính của anh ấy thực sự rất lương thiện nhưng mọi người dều không chịu thừa nhận điểm này, luôn coi anh ấy là kẻ xấu xa, gian ác.”
Quảng Viễn thở dài, mặc nhận lời nói của Lam Tố Hinh.
Trưa nay, vẫn như thường lệ, Lam Tố Hinh lấy quýt múi đóng hộp trong tủ đựng đồ của Anh Hạo Đông, tính đến ngày hôm nay thì chỉ còn bốn lọ. Cô bỗng cảm thấy không nỡ chút nào, lấy hết rồi thì cô sẽ không còn được đến đây nữa. Nhưng sau khi mở cánh cửa tủ, cô sững sờ. Trong tủ chất chồng quýt múi đóng hộp, mười chiếc kẹo quả mấy hôm trước cô để lại cũng không thấy đâu nữa.
Sững sờ hồi lâu, khóe miệng Lam Tố Hinh bất giác nhếch lên, nụ cười như gợn sóng lăn tăn, dần lan ra hai gò má và đôi mắt sáng lấp lánh của cô.
Anh Hạo Đông kể lại một số chuyện giữa anh và Diệp U Đàm trước đây cho Lam Tố Hinh nghe. Chuyện giữa họ không nhiều, trong khoảng thời gian hơn ba tháng qua lại ngắn ngủi của anh và cô ấ, ngoài tháng đầu tiên anh có cảm giác mới mẻ ra thì thời gian còn lại, anh đều lẩn tránh, không muốn tiếp xúc nhiều với cô ấy. Tuy rất nhiều lần cô ấy đã chủ động tìm đến anh, nhưng anh luôn tỏ ra thờ ơ với cô ấy.
Khoảng thời gian tươi đẹp của họ rất ngắn ngủi, cũng chẳng có gì ngoài việc anh đưa cô đến chỗ này, chỗ kia vui chơi, như đi rạp hát, vũ hội, rạp chiếu phim và các điểm vui chơi giải trí khác. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhưng cô ấy đã nhanh chóng bắt kịp mọi sở thích của anh. Anh thích uống rượu Ginger Brandy; ăn cơm xong bắt buộc phải uống một cốc cà phê Blue Mountain đặc; thích ăn các loại hoa quả khô sấy giòn như hạt dẻ, hạnh nhân, hồ đào… đặc biệt là hồ đào. Cô ấy thường mua hồ đào, dùng 乃úa đập vỡ vỏ, tách nhân bồ đào cho anh ăn. Anh vui vẻ nhận lấy, ngậm hạt bồ đào giữa hai bờ môi, ra hiệu cho cô cùng ăn. Cô đỏ mặt đáp ứng yêu cầu của anh, kể từ đó, họ thường bón cho nhau ăn nhân hồ đào như thế, đến tận lúc anh không muốn qua lại với cô nữa…
Lam Tố Hinh nghe đến chi tiết nhỏ này thì ngẩn ra, bất giác nhớ lại trước đây, khi cô đóng giả làm Diệp U Đàm, Anh Hạo Đông cũng từng bóc vỏ hồ đào cho cô ăn. Cô cứ nghĩ rằng điều đó thể hiện tình yêu sâu sắc của anh đối với Diệp U Đàm nhưng hóa ra, sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Sau khi cô ấy ૮ɦếƭ, trong tiềm ý thức của anh vẫn còn lưu giữ tất cả những điều tốt đẹp mà cô ấy dành cho anh trước kia. Trong cảm giác tội lỗi, anh đã làm mọi việc tương tự để báo đáp tình yêu cô ấy dành cho anh.
Chậu hoa quỳnh khổng tước đó cùng vậy. Lúc đầu, khi Anh Hạo Đông quen Diệp U Đàm, biết được tên cô có nghĩa là đóa hoa quỳnh, anh từng cười, nói với cô chuyện mẹ anh trồng một cây hoa quỳnh rất đẹp. Khi đó, cô tỏ ra rất vui, những lúc gặp nhau còn khéo léo nhắc đến chuyện cô muốn tới nhà anh ngắm hoa quỳnh khổng tước, nhưng anh đương nhiên không có ý định đưa cô về nên lần nào cũng ậm ờ cho qua. Thế mà sau này, vì một Diệp U Đàm giả mạo, anh lại đặt mua hẳn một chậu hoa quỳnh khổng tước mới về, để bù đắp cho nguyện vọng xưa của “cô”.
Lam Tố Hinh nghe những lời anh kể cũng có thể dể dàng nhận ra Anh Hạo Đông trước nay chưa từng yêu Diệp U Đàm. Cô ấy mang thai đứa con của anh, nhưng anh lại muốn dứt bỏ sợi dây kết nối ấy, hết lần này đến lần khác lạnh lùng, vô cảm đuổi cô đi. Anh đã thú nhận điều này chứng tỏ anh không hề muốn biện hộ cho bản thân mình. Bởi sự thẳng thắn của anh nên Lam Tố Hinh cũng không muốn buông lời trách cứ, chỉ hỏi anh những vướng mắc trong lòng mình: “Hạo Đông, anh có biết sai lầm lớn nhất trong chuyện này là gì không? Chính là anh đã không yêu chị U Đàm thì không nên…quan hệ quá thân mật với chị ấy. Nếu anh biết điểm dừng thì khi anh nói chia tay, hai người đã không bị tổn thương nặng nề đến thế.”
Anh Hạo Đông hơi sững sờ, muốn biện minh cho mình nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng. Người đã mất, hà tất phải nhắc tới những sai lầm của cô ấy nữa. Cắn chặt môi, cảm giác bi thương, đau đớn và bất lực trong mắt anh sâu thẳm như đại dương. Lam Tố Hinh vừa nhìn thấy vậy, bất giác hoảng hốt. Ngập ngừng hồi lâu, cô khẽ hỏi: “Có phải…có hiểu lầm gì mà anh chưa nói ra không?”
Anh Hạo Đông chấn động, kinh ngạc nhìn Lam Tố Hinh, anh không ngờ cô lại nhạy cảm đến thế!
Biểu cảm của anh khiến Lam Tố Hinh xác định được suy nghĩ mơ hồ của mình là đúng. Xem ra, trong sự việc này còn có ẩn tình khác.
Đột nhiên cô nhớ lại ban đầu, khi Anh phu nhân bảo cô đóng giả làm Diệp U Đàm để chăm sóc anh, bà từng yêu cầu cô không được cự tuyệt bất cứ hành động thân mật nào của anh. Hóa ra trước đó, Anh phu nhân cũng không hề quen biết Diệp U Đàm, sau khi mọi chuyện xảy ra, bà mới biết Anh Hạo Đông từng qua lại với cô gái này. Bà hoàn toàn không biết gì về mọi chuyện trước đây giữa họ, có thể trong lúc khám nghiệm tử thi, người ta phát hiện ra Diệp U Đàm mang thai con của Anh Hạo Đông nên bà mới nghĩ họ đã từng có quan hệ thân mật. Vậy nên bà không ngần ngại khi đưa ra yêu cầu đó đối với cô. Nhưng thực tế, những lúc phải chăm sóc Anh Hạo Đông, ngoài ôm và hôn, anh không có thêm bất cứ cử chỉ thân mật nào nữa.
Trong mắt Lam Tố Hinh hiện lên sự nghi hoặc sâu sắc, cô nhìn xoáy vào Anh Hạo Đông, đợi anh tiếp tục lên tiếng. Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, nói: “Không có hiểu lầm gì hết, là do anh không tốt.”
Trưc giác mách bảo Lam Tố Hinh, Anh Hạo Đông vẫn chưa dám đối mặt với sự thật. Đó có lẽ là một sự thật không mấy tốt đẹp đối với Diệp U Đàm nên anh muốn giữ kín cho cô ấy, còn mình sẵn sàng gánh vác mọi trách miệng, cho dù bị người ta trách nhầm và đổ tội.
Cuối cùng, cũng đến ngày Mười bảy tháng Ba.
Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời như dát vàng lên cảnh vật, nhưng vẻ mặt ông bà Diệp lại ủ dột như trời sắp đổ mưa. Lam Tố Hinh xin nghỉ học nửa ngày, Quảng Viễn cũng đến, cùng Diệp gia đi tảo mộ cho Diệp U Đàm. bà Diệp vẫn đeo cánh tay bó bột trước иgự¢, họ khuyên bà nên ở nhà tĩnh dưỡng như bà vẫn nằng nặc đòi đi.
Họ đến từ rất sớm nhưng đã thấy trước mộ phủ kín một vòng hoa hồng trắng, rõ ràng Anh Hạo Đông đã đến sớm hơn.
Lần này, ông bà Diệp không vứt hoa của anh đi nữa, sau khi hai người trầm mặt hồi lâu, tựa như không nhìn thấy vòng hoa đó, họ đặt những cành hoa cúc trắng xung quanh ngôi mộ. Quảng Viễn cũng lẳng lặng bày nến thơm, hoa quả rồi đốt những đồng tiền giấy.
Dưới ánh lửa lập lòe, tiền giấy dần hóa thành tro đen. Một cơn gió thổi qua, những mảnh tro bay lên như vô số những con bướm đen giật mình vỗ cánh.
Bà Diệp đột nhiên rơi nước mắt: “U Đàm, U Đàm…”
Từ khu mộ quay về, bà Diệp liền nằm xuống giường. Bà vô cùng buồn bã, chẳng buồn ăn cơm trưa, ông Diệp cũng nuốt không trôi, ở lì trong phòng cùng bà.
Chỉ còn Lam Tố Hinh và Quảng Viễn ngồi bên bàn ăn, hai người cũng không thấy ngon miệng, sau khi ăn qua loa một ít đồ, cô đột nhiên nhớ ra. “Đúng rồi, vừa rồi em thấy trong túi anh còn hai tập tiền giấy, sao anh không đốt hết ở chỗ khu mộ?”
Quảng Viễn ngập ngừng giây lát rồi nói: “Chỗ đó anh để lại, tối nay định đến dưới tòa cao ốc Tử Kinh đốt.”
Lam Tố Hinh sững sờ: “Còn phải đến đó đốt nữa sao?”
“Đúng vậy, vì cái ૮ɦếƭ của U Đàm không bình thường chút nào nên trong ngày giỗ, tốt nhất cũng nên đến nơi xảy ra chuyện, thắp hương, đốt chút tiền giấy cho cô ấy,”
Lam Tố Hinh không biết nghi thức này, đến ngày giỗ của mẹ, có lẽ cô cũng sẽ đến địa điểm xảy ra tại nạn để cúng lễ cho bà.
“Vậy tối nay em sẽ đi cùng anh. Dì thế này thì không thể đi được rồi, chú cũng phải ở nhà với dì.”
Quảng Viễn không từ chối: “Được!”
Buổi chiều đến trường, Lam Tố Hinh tìm gặp Anh Hạo Đông, nhưng bạn cùng lớp nói anh xin nghỉ cả ngày, cô đã đoán được rằng hôm nay anh sẽ không đi học nhưng vẫn ôm chút hy vọng đến tìm anh. Không gặp được anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng căng thẳng và lo lắng. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc