Lấy số, khám bệnh, chụp phim, nắn xương…. Đều do Tiểu Chương chạy trước chạy sau lo liệu, Lam Tố Hinh chẳng phải làm gì, chỉ ở bên cạnh bà Diệp. Vết thương của Anh Hạo Đông được sát trùng, bôi thuốc rồi dùng băng cuốn lại là xong. Còn phần xương gãy của bà Diệp thì phiền phức hơn nhiều. Trước tiên phải đi chụp phim, đợi các bác sĩ xem xét tấm phim, nắm rõ tình trạng xương gãy rồi mới đưa ra biện pháp chỉnh nắn chính xác, cuối cùng là giai đoạn bó bột, cuốn băng. Cả công đoạn đó mất gần hai tiếng đồng hồ.
Anh Hạo Đông vốn có thể rời đi trước nhưng anh vẫn ở bên cạnh, im lặng chờ đợi. Bà Diệp coi anh như người vô hình, ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng dù sao cũng tốt hơn trước, ít nhất bà không còn nhìn thấy anh là đánh chửi nửa.
Cánh tay trái của bà Diệp đã được băng bó xong, Lam Tố Hinh đỡ bà Diệp ra khỏi viện, Tiểu Chương đi ngay sau, luôn miệng nói: “Cẩn thận, từ từ thôi!” Anh Hạo Đông lẳng lặng đi sau cùng.
Lúc ra đến cửa, một cô y tá trẻ trung bưng khay thuốc đi ngang qua trước mặt họ. Vừa nhìn thấy cô ta, bà Diệp liền nhận ra ngay, gọi với theo: “Tần tiểu thư!”
Lam Tố Hinh cũng nhận ra cô y tá Tần Tú Nhuận này, liền mỉm cười, gật đầu chào: “Tần tiểu thư, chào cô!”
Tần Tú Nhuận không nhớ ra họ là ai, dù gì cô ta cũng là y tá, đã từng chăm sóc rất nhiều bệnh nhân, không thể nhớ mặt từng người. Nhưng cô ta vẫn lịch sự nở nụ cười. “Chào mọi người! Ấy, cánh ta của bà bị gãy ư?”
“Đúng vậy, tôi không cẩn thận nên cánh tay này bị…”
Bà Diệp vẫn chưa nói hết câu, Tần Tú Nhuận vô tình liếc mắt về phía Anh Hạo Đông vừa đi tới, khuôn mặt mỉm cười đột nhiên cứng ngắc. Chiếc khay trên tay cô rơi xuống đất, thuốc tiêm, ống tiêm và bông băng trong khay lăn lóc khắp mặt sàn.
Anh Hạo Đông đang cúi đầu, không mấy để tâm đến chuyện hàn huyên của bà Diệp với một cô y tá, nhưng tiếng chiếc khay rơi xuống mặt sàn khiến anh ngẩng đầu nhìn. Thấy Tần Tú Nhuận mặc bộ đồ y tá trắng tinh, anh hơi sửng sờ. Khuôn mặt anh đã từng gặp ở căn nhà trên đường Triển Dương đêm hôm đó. Hóa ra cô là y tá ở bệnh viện này. Anh đột nhiên nhớ ra, mùa đông năm ngoái, Anh Duy Hạ từng vào bệnh viện này mổ viêm ruột thừa cấp tính, phải nằm viện một tuần. Có lẽ họ quen nhau từ lúc đó.
Tần Tú Nhuận bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Anh Hạo Đông thì vẻ mặt liền cứng đơ, vội ngồi xuống lẩy bẩy nhặt những thứ rơi vãi.
Anh Hạo Đông nhận ra sự hoảng hốt, bất an của cô ta. Đêm đó, Anh Duy Hạ lặng lẽ đưa cô ta về nhà, lúc bị anh bắt gặp, cô ta cũng hoảng hốt, bất an như thế này. Xem ra, ấn tượng của cô ta về anh khá sâu sắc. Có lẽ vì anh phải hiện ra mối quan hệ của cô ta với Anh Duy Hạ nên cô ta lo sợ anh sẽ nói gì đó không hay trước mặt Mộ Dung San.
Anh Hạo Đông bỗng nhớ lại vừa rồi, Anh Duy Hạ nói có chuyện phải rời đi trước, lúc này anh mới hiểu rõ nguyên nhân. Chắc anh ta cố ý kiếm cớ để không vào bệnh viện này cùng anh, bởi anh ta biết quá rõ cô ta làm việc ở đây. Thái độ này chứng tỏ điều gì đây? Có phải anh ta đã dứt khoát chia tay cô ta rồi không? Nhưng nếu đã chia tay rồi thì Anh Duy Hạ cần gì phải để tâm đến thái độ của cô ta như vậy. Anh ta cố ý lẩn tránh cô ta là có mục đích gì?
Tần Tú Nhuận đột nhiên lỡ tay làm đổ chiếc khay, bà Diệp vội nói với Lam Tố Hinh: “Tố Hinh à, cháu mau giúp Tần tiểu thư nhặt đồ đi.”
“Vâng!” Lam Tố Hinh cũng ngồi xuống, giúp cô ta một tay, vừa nhặt vừa vô thức liếc nhìn cô ta thêm vài lần.
Sắc mặt Tần Tú Nhuận đột nhiên biến đổi, cử chỉ cũng không được tự nhiên, Lam Tố Hinh ngạc nhiên rồi cảm thấy việc này dường như liên quan đến Anh Hạo Đông. Kỳ lạ thật, cô ta quen anh sao? Lẽ nào cô ta cũng là bạn gái cũ của anh? Cô ngẩng đầu nhìn Anh Hạo Đông, anh như đang suy tư điều gì đó, chân mày hơi chau lại. Dường như cô đã thấy vẻ biểu cảm này của anh ở đâu đó rồi.
Lam Tố Hinh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhớ ra. Cuối cùng, cô cũng hiểu rõ vì sao lúc đầu khi nhìn thấy Tần Tú Nhuận, cô lại có cảm giác cô ta quen đến vậy, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Đúng là cô đã từng gặp, dù đó chỉ là cái nhìn lướt qua ô cửa sô. Hôm đó, cô cùng Anh Hạo Đông ngồi bên cửa sổ của một nhà hàng Tây và nhìn thấy Tần Tú Nhuận lên xe của Anh Duy Hạ. Cô lập tức liên tưởng đến đoan đối thoại vô tình nghe thấy trên xe buýt kia. Tần Tú Nhuận muốn chia tay với một anh chàng tên là Tiểu Vũ, anh ta đã dò hỏi có phải nguyên nhân là do “người đàn ông kia” không. Xem ra quan hệ giữa cô ta và Anh Duy Hạ khá phức tạp, anh ta đã có vợ chưa cưới, mà cô ta cũng đã có bạn trai ở cùng bốn năm rồi. Chuyện tình tay tư, có phải hơi quá đà rồi không?
Sau khi nhặt đồ xong, Tần Tú Nhuận gượng nở một nụ cười, nói với bà Diệp: “Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi làm. Tạm biệt!”
Nói xong, cô ta vội vã rời đi. Anh Hạo Đông nhìn theo bóng lưng của cô ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lúc ông Diệp về đến nhà, vừa nhìn thấy cánh tay bà Diệp được băng bó liền giật thót mình: “Có chuyện gì vậy? Sao tay em lại thế này?”
Bà Diệp buông tiếng thở dài, kẻ mọi chuyện đã xảy ra hồi chiều cho chồng nghe, cuối cùng, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Hạo Đông đã nhanh chóng cứu em, nếu không… Anh nói xem, trong lòng em khó xử biết bao!”
Ông Diệp nghe thấy vậy thì im lặng hồi lâu, nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào. Vẫn là Anh Hạo Đông, tháng Ba năm ngoái hắn lỡ tay đẩy con gái ông rơi từ tầng mười tám xuống ૮ɦếƭ thảm, tháng Ba năm nay hắn lại không màng đến thân mình, cứu sống vợ ông dưới bánh xe tử thần. Thù cũng có mà ơn cũng có, phải làm thế nào mới thỏa đáng đây?
Ông cảm thấy thực sự khó xử. Nếu dược lựa chọn, bà Diệp chỉ hận nỗi chiếc xe đó không đâm bà ૮ɦếƭ quách đi cho xong, bà không muốn nhận ân huệ của kẻ thù chút nào. Nhưng ông Diệp vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Em nói linh tinh gì vậy? Nếu em bị xe đâm…có mệnh hệ gì, một mình anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Sự việc ngày hôm nay… anh vẫn muốn nhận ân tình này của Anh Hạo Đông.”
Tay bà Diệp bị gãy, Lam Tố Hinh phải tự thân vào bếp. Cô vừa nấu canh trứng rong biển vừa vểnh tai nghe cuộc nói chuyện của ông bà Diệp ở ngoài phòng khách. Khi nghe thấy ông Diệp nói vậy, trên khóe môi cô khẽ nở nụ cười.
Hôm sau đến trường, Lam Tố Hinh tìm gặp Anh Hạo Đông, nói cho anh biết: “Chú em rất cảm ơn anh vì đã kịp thời cứu dì, em nghĩ sau này họ sẽ không có ý thù địch gay gắt với anh nữa.”
Anh Hạo Đông lại chẳng vui mừng chút nào, anh đáp lời, giọng buồn buồn: “Thật không?”
Lam Tố Hinh nhạy cảm hỏi: “Anh sao thế?”
Anh Hạo Đông dõi mắt về phía chân trời xa xa, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Còn mười ngày nữa là tròn một năm ngày xảy ra chuyện giữa anh và U Đàm.”
Anh nhớ rõ như vậ, chứng tỏ trong anh vẫn luôn nghĩ đến nó. Lam Tố Hinh dịu giọng khuyên nhủ: “Việc đã qua thì để nó qua đi.”
“Nhưng anh không thể quên được, điểm mấu chốt, anh lại không thể nhớ ra.” Anh Hạo Đông không kìm được, thổ lộ với cô: “Em biết không? Anh luôn cảm thấy có một việc gì đó rất quan trọng mà anh đã quên mất.”
Việc rất quan trọng ư? Là chuyện gì? Lam Tố Hinh nghi hoặc nhìn anh chăm chú, đợi anh nói tiếp. Anh nhíu mày, vẻ mặt hết sức đau khổ, cuối cùng ôm lấy trán, nghẹn ngào nói: “Anh không nhớ được, suy nghĩ rất nhiều cũng không thể nghĩ ra được. Chỉ là anh luôn cảm thấy có lỗi với U Đàm, vô cùng có lỗi, hôm đó, anh nhất định đã làm những chuyện khiến cô ấy bị tổn thương, nếu không cô ấy sẽ không đâm anh đau như vậy. Cô ấy vẫn luôn đối xử với anh rất đỗi dịu dàng và trìu mến. Sau khi anh nói muốn chia tay cô ấy, hết lần này đến lần khác lạnh lùng đổi cô ấy đi, cô ấy chưa từng nói một câu oán thán với anh.”
Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên, Anh Hạo Đông mà cô quen, từ trước đến nay chưa từng lạnh lùng, nghiêm giọng với cô. Cô cũng không nghĩ anh lại ó thể trưng bộ mặt lạnh nhạt như thế để đối xử với Diệp U Đàm. Xem ra, anh của trước đây…
Dường như thấu hiểu cô đang suy nghĩ điều gì, Anh Hạo Đông ngước mắt, chăm chú nhìn cô, nói rõ từng từ: “Tố Hinh, trước đây anh là người rất xấu.”
Câu nói không chút giấu giếm và che đậy của anh khiến Lam Tố Hinh nhất thời không thể nghĩ được gì. Những việc trước đây thì liên quan gì đến cô? Người cô quen là Anh Hạo Đông của bây giờ. Cô chân thành nói: “Hạo Đông, trước đây là trước đây. Anh, người mà em quen bây giờ, không hề xấu chút nào.”