Nừa đêm, đột nhiên nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bà Diệp giật mình thon thót, mau chóng cùng ông Diệp bắt taxi đến đó.
Sự việc ầm ĩ đến tai cảnh sát là nằm ngoài ý muốn của Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông. Lúc xảy ra xô xát với Thân Đông Lương, có một cặp tình nhân tình cờ đi ngang qua đầu ngõ. Họ không dám vào trong xem xảy ra chuyện gì mà lập tức gọi điện báo cảnh sát. Lúc cảnh sát ập đến, Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông đành ái ngại nhìn nhau rồi cùng theo họ về cục cảnh sát.
Khi Anh Hạo Đông biết được người đàn ông trung niên có ý đồ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Lam Tố Hinh này chính là Thân Đông Lương - bố dượng cô, anh lại cảm thấy để cảnh sát ra mặt xử lý việc này cũng tốt.
“Lão hết lần này đến lần khác có ý đồ bất chính với em, lão đáng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Tố Hinh, em kể toàn bộ sự việc từ trước đến nay cho các anh cảnh sát nghe đi. Nếu bỏ qua cơ hội này thì lão sẽ càng được nước mà làm già đấy!"
Lam Tố Hinh viết một bản tường trình rất dài, nói rõ cô và Thận Đông Lương từng có quan hệ con gái - bố dượng nhưng ông ta luôn tìm cách đế ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô.
Anh Hạo Đông cũng phải viết tường trình. Lúc đó, anh nghe thấy tiếng kêu cứu rồi chạy đến đó, phát hiện Thân Đông Lương đang ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Lam Tố Hinh, sau đó anh đã đánh nhau với ông ta.
Viên cảnh sát trẻ có chút ngạc nhiên. "Theo như những gì anh viết thì khi sự việc xảy ra, anh đang đứng trước tòa cao ốc Tử Kinh ở đường đối diện, chỗ đó cách con ngõ nhỏ khá xa, sao anh có thể nghe thây tiếng kêu cứu của Lam Tố Hinh được?"
Anh Hạo Đông ngơ ngác, đáp: "Tôi... tôi cũng không biết, khi đó tôi có cảm giác... có người đang gọi tên tôi."
"Cảm giác?" Viên cảnh sát trẻ nhìn anh vẻ hứng thú, nói: "Anh cảm giác có người đang gọi anh, sau đó liền chạy qua đường, đi đứng đến con ngõ nhỏ ở phố đối diện để xem ư?"
Ánh mắt của Anh Hạo Đông hơi hoảng hốt. "Đúng, cảm giác của tôi dẫn tôi đi đến đó. Bất luận anh có tin hay không thì sự thật chính là như vậy."
Viên cảnh sát trẻ nhìn anh hồi lâu, không nói gì thêm.
Lấy xong khẩu cung, phía cảnh sát tiên hành xác nhận những vết thương trên người họ rồi ghi vào hồ sơ. Thân Đông Lương cũng đã bị thẩm vấn xong, một viên cảnh sát áp giải ông ta đi qua cửa. Trên đầu ông ta cuốn một lớp băng trắng, sắc mặt tái nhợt, ông ta đã tỉnh táo hơn, sự bạo ngược và hơi rượu đã nhạt đi quá nửa. Ông ta cất giọng thảm thương: "Ngài cảnh sát ngài nói tôi sẽ bị phạt tù ư? Không nghiêm trọng đên vậy chứ? Chẳng qua tôi chỉ uống nhiều hơn mọi hôm mấy cốc rượu nên nhất thời hồ đồ, tôi biết tôi sai rổi. Có thể tha cho tôi một lần được không? Sau này tôi đảm bảo sẽ không tái phạm nữa."
Vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, ông ta liền kêu la không ngớt: "Tố Hinh, con đừng tố cáo bố, bố bảo đảm sau này sẽ không đến làm phiền con nữa, con tha thứ cho bố một lần đi!"
Lam Tô Hinh khinh ghét, quay đầu đi hướng khác. Trước đó, cô đã bỏ qua một lần rồi, ông ta vẫn chứng nào tật nấy. Anh Hạo Đông nói rất đúng, với loại người này, không thể cho thêm cơ hội nữa.
Một lát sau, vợ chồng ông bà Diệp đến, vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, bà Diệp liền truy vấn ngay: "Tố Hinh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao quần áo của cháu lại rách tươm thế này?"
Viên cảnh sát họ Tôn giải quyết vụ việc đứng bên cạnh đáp: "Bà là bà Diệp phải không? Vừa rổi cháu gái bà suýt bị kẻ khác cưõng Hi*p trong một con ngõ nhỏ. Chúng tôi đã kịp thời bắt giữ đối tượng rồi, chúng tôi sẽ khởi tố hắn ta theo đúng pháp luật."
Bà Diệp nghe thấy thế thì thất kinh, "Tố Hinh, tên khốn nạn nào đã cưỡng Hi*p cháu?"
Ánh mắt bà dáo dác nhìn khắp phòng cảnh sát, bất chợt liếc thấy Anh Hạo Đông đang ngồi im lặng ở một góc. Sau khi sững sờ giây lát, bà liên hùng hố xông đến, "bộp", một cái tát nặng nề giáng xuống mặt anh, bà gầm lên: "Anh Hạo Đông, hóa ra lại là tên khốn nạn mày đây. Mày cứ đợi đó, lần này, tao nhất định sẽ kiện cho mày ngồi tù!"
"Dì..." Lam Tố Hinh vội vã kéọ bà lại. "Dì hiểu lầm rồi, không phải Anh Hạo Đông đâu."
Viên cảnh sát họ Tôn cũng ngạc nhiên lên tiếng: "Bà Diệp sao bà lại đánh cậu ấy? Chính cậu ấy đã cứu Lam Tố Hinh đó!"
Bà Diệp sững sờ. "Anh nói gì?"
"Bà cứ hỏi cháu gái bà thì biết, tối nay nếu không có Anh Hạo Đông kịp thời cứu giúp thì e rằng Lam Tố Hinh đã bị lão già kia cưỡng Hi*p rồi."
Bà Diệp nhất thời choáng váng, biết mình đã hiểu lầm nhưng không hề có ý xin lỗi Anh Hạo Đông. Lúc này, Anh phu nhân cũng đã đến, thấy vợ chồng nhà họ Diệp và Lam Tố Hinh cũng ở đây, trên má Anh Hạo Đông còn in dấu tay, bà vừa sợ vừa giận nói: "Hạo Đông, mặt con sao thê? Đã xảy ra chuyện gì?"
Anh Hạo Đông trả lời qua loa: "Mẹ, không sao đâu, hiểu lầm thôi ạ!"
Viên cảnh sát họ Tôn đành ra mặt, kể lại tường tận câu chuyện cho hai bên gia đình nghe. Anh phu nhân nghe xong, thở phào một tiêng. Bà tưởng Anh Hạo Đông lại xảy ra xô xát gì đó với Diệp gia, đến nỗi hai vợ chồng họ phải báo cảnh sát, hóa ra là vậy. Rõ ràng con trai bà có lòng tốt cứu người nhưng lại bị người ta giáng cho một cái tát, bà không kìm được, gay gắt nói: "Cảnh sát Tôn, nói như vậy thì tối nay, Hạo Đông nhà tôi đã làm chuyện trượng nghĩa cứu người, nhưng tại sao không nhận được một lòi cảm ơn mà còn bị người tá đánh trả chứ?"
Cảnh sát Tôn cười trừ, nhìn bà Diệp, nói: "Là bà Diệp đã hiểu lẩm thôi. Bà Diệp, giờ bà đã rõ mọi chuyện rồi, cũng nên nói lời cảm ơn cậu thanh niên này chứ nhi?"
Bà Diệp không có ý hợp tác, mà đanh mặt, nói với Anh Hạo Đông: "Cái tát vừa rồi coi như tôi đánh thay U Đàm. Cậu không cảm thấy oan uổng đó chứ?"
Rốt cuộc bà vẫn không chịu xin lỗi, Lam Tố Hinh đành nhìn Anh Hạo Đông với ánh mắt đầy vẻ xin lỗi và ái ngại. Anh nhìn cô, khẽ lắc đầu như muốn nói anh không sao. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau đó, cô và anh đều thấu hiểu tâm sự của nhau.
Sau khi về đến nhà, bà Diệp cẩn thận xem xét những vết bầm tím trên người Lam Tố Hinh, đau xót nói: "Tố Hinh, hóa ra cháu còn một người bố dượng không bằng loài cầm thú như vậy, vì sao trước đây cháu không nói cho dì biết?"
"Dì, không phải cháu cố ý muốn giấu dì, chỉ là cháu thực sự không muốn nhắc tới ông ta."
Bà Diệp thở dài. "Cũng phải, cái đồ xấu xa, khốn nạn đó! Được rồi, sau này, hắn không thể đến làm phiền cháu được nữa đâu. Dì nhất định sẽ kiện đến cùng để hắn phải ngồi tù."
"Dì..." Lam Tố Hinh khẽ nói. "Tối nay may mà có Anh Hạo Đông cứu cháu, thế mà dì chưa phân rõ phải trái, trắng đen đã đánh anh ấy rồi."
"Dì đã nói rồi, cái tát đó coi như dì đánh thay U Đàm. Nó đã hại ૮ɦếƭ ư Đàm, dì tát nó bao nhiêu cái cũng không có gì là quá đáng."
"Nhưng mà dì à, việc gì ra việc đó chứ!"
Bà Diệp nói lảng sang chuyện khác; "Muộn lắm rồi, dì đi chuẩn bị nước cho cháu tắm. Tắm rửa sạch sẽ bằng nuớc ấm rồi đi ngủ đi nhé!"
Lam Tố Hinh cũng biết bà Diệp sẽ không dễ dàng bò qua mọi chuyện, nhưng cô vẫn muốn nói giúp Anh Hạo Đông mấy câu. Bất luận thế nào, cô cũng sẽ gắng sức giúp anh trong chuyện này.
Trên đường về nhà, Anh phu nhân quan sát sắc mặt Anh Hạo Đông rồi cẩn trọng hỏi: "Hạo Đông, cảnh sát Tôn nói nơi hai đứa xảy ra chuyện là trên đường Tùng Lĩnh. Sao con lại có mặt ở đường Tùng Lĩnh? Lẽ nào con đến tòa cao ốc Tử Kinh ư?"
Anh Hạo Đông im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Vâng, con định lên trên xem một chút nhưng chưa kịp lên thì đã nghe thây tiêng kêu cứu cùa Lam Tố Hinh."
Anh phu nhân nhẹ nhàng xoa cổ con trai, vừa nãy, khi ở đồn cảnh sát, bà đã tinh mắt phát hiện ra vệt bầm tím trên cổ anh, vừa nhìn liền biết đó chính là dấu tay. Bà xót xa nói: "Hạo Đông, con không được khỏe, sao lại mạo hiểm xông vào đó cứu người chứ? Ngộ nhỡ..."
Anh Hạo Đông ngắt lời mẹ: "Mẹ, chẳng phải con không sao rồi ư? Mẹ còn nói ngộ nhỡ làm gì chứ!"
Anh phu nhân thở dài, không nói về chủ đề này nữa. "Hạo Đông, sao con lại muôn đến tòa cao ốc Tử Kinh?"
"Con muốn đi xem một chút."
"Có gì đáng xem chứ! Con làm vậy chẳng phải là tự tìm đến sự khó chịu sao? Đừng đến đó nữa, mẹ đã niêm phong căn hộ đó rồi, con có tới cũng không vào được đâu."
Anh Hạo Đông trừng mắt nhìn bà, nói: "Mẹ, mẹ niêm phong căn hộ đó rồi sao?”
"Đúng, con suýt mất mạng ở đó, mẹ thấy căn hộ ấy không tốt lành gì nên niêm phong rồi. Chìa khóa cũ cùa con không mở được đâu. Hạo Đông, con nghe lời mẹ, đừng đến đó nữa nhé!"
Anh phu nhân đã thay chìa khóa, Anh Hạo Đông biết bà sẽ không bao giờ đưa chìa khóa mới cho anh. Anh đành thở dài, không nói, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, trong đôi mắt ánh lên vẻ bốì rối vô hạn. Tối nay, dường như anh đã nhớ ra được chút ký ức mà bản thân anh đã quên mất, nhưng nó không rõ ràng lắm, anh vẫn chưa thể nhớ ra rốt cuộc tố hôm đó giữa anh và Diệp U Đàm đã xảy ra chuyện gì.