Quảng Viễn đang dắt xe, vừa nhìn thấy Anh Hạo Đông thì toàn thân chấn động, sau đó anh đứng thẳng người, liếc đôi mắt sắc như lưỡi lê về phía Anh Hạo Đông. “Anh Hạo Đông, tại sao mày lại ở đây?”
Anh Hạo Đông không trả lời, quay người sải bước ra khỏi bãi đổ xe, Quảng Viễn nghi hoặc nhìn Lam Tố Hinh, truy vấn: “Tố Hinh, tại sao hắn ta lại ở đây?”
Lam Tố Hinh nghĩ việc này không thể giấu được nữa, liền nói sự thật: “Quảng Viễn, Anh Hạo Đông cùng học ở trường này. Anh phu nhân đã xin cho anh ấy vào đây học tiếp đại học.”
“Cái gì? Hắn ta cũng học ở đây sao?” Quảng Viễn sững sờ hồi lâu, đột nhiên buôn chiếc xe, đuổi theo Anh Hạo Đông, nghiêm giọng quát: ”Anh Hạo Đông, mày đứng lại cho tao!”
Lam Tố Hinh không đế ý chiếc xe đang chỏng chơ trên mặt đất, hoảng hốt đuổi theo anh ta, “Quảng Viễn, anh muốn làm gì? Anh không được kích động như trước đây đâu đấy!”
Quảng Viễn chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Anh Hạo Đông. Anh thở hồng hộc, chặn Anh Hạo Đông lại, liếc ánh mắt sắc lẹm, nói: “Mày lại đang có ý đồ gì phải không? Mày biết Lam Tố Hinh học ở trường này nên cố tình chuyển đến đây. Mày đang nghĩ cách để tiếp cận cô ấy phải không?”
Anh Hạo Đông thấp giọng giải thích: “Tôi không có ý đó.”
“Sự thật rõ rành rành, mày còn không chịu thừa nhận. Anh Hạo Đông, nếu mày không có ý đồ giò thì hãy lập tức chuyển trường đi, đừng tiếp cận Lam Tố Hinh nữa! Nể tình cô ấy là em họ của Diệp U Đàm mà buông tha cho cô ấy đi, được không? Diệp gia đã có một cô con gái ૮ɦếƭ dưới tay mày rồi, mày đừng làm gia đình người ta tan nát thêm nữa!”
Quảng Viễn nói rất gay gắt khiến sắc mặt Anh Hạo Đông bỗng trắng bệch. Lúc này, Lam Tố Hinh mới thở hồng hộc chạy đến: “Quảng Viễn, anh bình tĩnh đi, chuyển của chị U Đàm chỉ là ngoài ý muốn thôi. Anh Hạo Đông cũng không muốn như vậy.”
Ánh mắt Quảng Viễn đầy vẻ chấn động và đau khổ, anh nhìn Lam Tố Hinh chằm chằm: “Tố Hinh, em còn nói đỡ cho hắn ta sao? Uổng công anh khuyên nhủ em nhiều như vậy, em không chịu nghe anh. Đúng rồi…” Anh ta đột nhiên nhớ ra, “Tấm thiệp kia có phải là hắn ta tặng không?”
Lam Tố Hinh hơi sững sờ, không thể phủ nhận. Vẻ thất vọng trong mắt Quảng Viễn càng rõ, “Anh đã bảo em đừng qua lại với tên Hạo Đông khốn khi*p này nhưng em vẫn âm thầm gặp hắn. Em thực sự…khiến anh quá thất vọng!”
“Quảng Viễn, em rất biết ơn anh đã nhắc nhở nhưng đó chỉ là quan điểm của riêng anh, em không thể hoàn toàn làm theo ý muốn của anh được, nếu điều đó khiến anh thất vọng thì em xin lỗi. Anh thử nghĩ xem, giờ bác Quảng cũng vì muốn tốt cho anh, bắt anh quen biết với bạn gái mới, anh đã làm được chưa? Anh cũng khiến bác ấy thất vọng như em khiến anh thất vọng vậy!”
Lam Tố Hinh khéo léo phải bác Quảng Viễn nhất thời á khẩu, sau đó nhìn về phía Anh Hạo Đông, dõng dạc nói: “Anh Hạo Đông, nếu mày còn chút lòng tự trọng thì xin mày đừng tìm gặp Lam Tố Hinh nữa. Mày hại ૮ɦếƭ một mình U Đàm là đủ rồi, đừng…”
Lam Tố Hinh ngắt lời anh, quát: “Quảng Viễn, anh nói như vậy không công bằng chút nào. Cái ૮ɦếƭ của chị U Đàm không thể trách một mình Hạo Đông được, chính chị ấy đã làm thương anh ấy trước nên mới…”
Quảng Viễn ngắt lời: “Tại sao U Đàm phải đâm hắn ta? Nếu không phải hắn ta vô trách nhiệm, muốn vứt bỏ cô ấy…”
Quảng Viễn chưa kịp nói hết câu, một giọng nói khác đã chen vào: “Quảng Viễn, chẳng phải anh cũng góp phần vào việc giúp Anh Hạo Đông vứt bỏ Diệp U Đàm sao? Bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ấy, lương tâm của anh để cho chó gặm rồi à?”
Câu nói này khiến Quảng Viễn sững người. Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông cũng ngẩn ra. Họ quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Từ sau một thân cây, Thẩm Mỹ Kỳ chầm chậm bước ra, rõ ràng cô ta đã đứng đó, nghe hết câu chuyện giữa bọn họ.
Lam Tố Hinh hết sức ngạc nhiên, không hiểu mọi chuyện rốt cuộc ra sao, bất giác hỏi: “Thẩm tiểu thư, cô vừa nói gì vậy?”
Thẩm Mỹ Kỳ nhìn Quảng Viễn đứng như khúc gỗ, thở dài một tiếng, quay đầu nói với Anh Hạo Đông: “Thực ra, lúc đầu em quen biết anh là vì Quảng Viễn. Em và anh ta là bạn đại học cùng khóa nhưng không cùng khoa, quen nhau khi cùng công tác trong hội sinh viên. Anh biết biết anh thích qua lại với những nữ sinh xinh đẹp, còn em được mệnh danh là hoa khôi khoa, thích làm quen với các bạn trai nhà giàu. Anh ta kể cho em nghe về anh rồi tìm cách giúp em làm quen với anh. Anh ta hy vọng em sẽ khiến anh rời bỏ Diệp U Đàm. Em cũng rất vui mừng và cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của anh. Trong việc này, em và anh ta đều có lợi. Mục đích của anh ta chính là làm sao để anh không qua lại với Diệp U Đàm nữa, như vậy cô ấy mới có thể quay vê bên cạnh anh ta. Nhưng bọn em không ngờ Diệp U Đàm lại nghĩ quẩn như vậy.”
Từng lời của Thẩm Mỹ Kỳ như lưỡi dao sắc ngọt, cứa sâu vào xương tủy Quảng Viễn. Cô ta còn chưa nói xong, toàn thân anh đã mềm nhũn, anh từ từ gụt đầu xuống, cuối cùng ngã khuỵu trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, hai tay bưng mặt, những giọt nước mắt trào ra qua kẽ tay. Anh bật khóc.
Lúc này, Lam Tố Hinh mới hiểu, tại sao mỗi lần Quảng Viễn nhìn thấy Thẩm Mỹ Kỳ đều có bộ dạng tránh né như vậy. Hóa ra chính anh đã sắp xếp để Thẩm Mỹ Kỳ xem vào giữa Anh Hạo Đông và Diệp U Đàm. Anh vốn chỉ muốn Anh Hạo Đông rời bỏ Diệp U Đàm, để anh có cơ hội gần gũi với cô ấy như xưa, nhưng ai ngờ cô ấy lại phản ứng kịch liệt đến vậy. Chắc chắn anh cảm thấy hối hận lắm….
Nhìn những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra kẽ tay Quảng Viễn, Lam Tố Hinh khẽ thở dài, đang muốn khuyên nhủ anh vài câu thì bỗng nghe thấy Anh Hạo Đông lên tiếng trước: “Quảng Viễn, anh đừng tự trách mình như vậy. Lúc đó, tôi đã dự định không qua lại với Diệp U Đàm nữa rồi, dù anh không sắp xếp để Thẩm Mỹ Kỳ gặp gỡ tôi thì việc tôi chia tay Diệp U Đàm cũng không thể tránh được. Cho nên, anh không làm gì sai, đừng tự trách mình nữa.”
Quảng Viễn đột nhiên ngẩng lên, anh không ngờ Anh Hạo Đông – người đáng lẽ sẽ đả kích anh nhiều nhất, lại có thể nói được những lời khiến cảm giác áy náy tích tụ trong lòng anh bấy lâu nhẹ bớt. Anh luôn day nghiến, chỉ trích anh ta, anh ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh nhưng anh ta lại không làm vậy.
Anh Hạo Đông nói hết những suy nghĩ cùa mình rồi quay người rời đi, xe của A Thái đang đợi anh trước cổng trường. Chỉ còn lại ba người đứng đó, nhìn theo anh lên xe rời đi, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Tối nay, Anh Hạo Đông bất giác nhớ lại lễ Valentine năm ngoái. Hôm đó, anh đã đặt tiệm hoa, nhờ chuyển đến cho Diệp U Đàm một bó hồng vàng, ngầm ý nói rõ ý định muốn chia tay.
Quen biết Diệp U Đàm được một thời gian, Anh Hạo Đông phát hiện cô không phải đối tượng thích hợp của anh. Cô quá nghiêm túc, còn anh lại quá ham chơi. Sự nghiêm túc của cô khiến anh dần cảm thấy gò bó, anh không thích đi đâu cũng bị cô bám theo như hình với bóng. Anh nghĩ không nên tiếp tục qua lại với cô thì hơn.
Tối hômđó, anh bao trọn quán rượu để mở tiệc Valentine, mời tất cả bạn bè cùng đến, còn cố ý không mời Diệp U Đàm, nhưng không hiểu sao cô lại biết mà tìm đến. Hôm ấy, cô trang điểm rất đẹp, trên môi luôn nở một nụ cười rạng rỡ, gặp anh cũng không nhắc gì đến bó hồng vàng kia, chỉ ở bên anh, không rời. Anh nghĩ có lẽ một bó hồng vàng không đủ để cô hiểu ra. Cô gái cứng đầu này, xem ra phải nói mọi chuyện rõ ràng mới được.
Đêm đó, Anh Hạo Đông cùng các bạn vui chơi tới tận khuya, uống đến say mèm, nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Diệp U Đàm không về nhà mà ở lại chăm sóc anh, trà đặc rồi nước gừng được bưng đến giúp anh tỉnh rượu. Anh mơ hồ uống mấy ngụm rồi nằm vật xuống giường, ngủ mê mệt.
Sáng hôm sau tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên chiếc giường cỡ lớn của mình ở căn hộ kiểu kép trên tầng mười tám, khu chung cư Tử Kinh. Nhất định người bạn tốt bụng nào đó đã đưa anh về. Anh lật người, lười nhác vươn vai, bỗng chạm phải một làn da mịn màng, ấm áp ở bên cạnh, quay đầu nhìn, anh kĩnh hãi nhảy dựng lên, trên giường còn một người nữa đang nằm. Dưới tấm chăn trắng như tuyết là một khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu đang say ngủ, nửa phần vai trắng hồng, mịn màng ẩn hiện vô cùng quyến rũ, đó chính là Diệp U Đàm.
Cô dụi mắt tỉnh giấc, khuôn mặt ửng hồng, cuốn chăn ngồi dậy: “Hạo Đông, anh tỉnh rồi à? Có cần em pha thêm bát nữa gừng nữa cho anh không?”