Chẳng phải chuyện này do chính anh gây nên sao?Từng lời của Thẩm Mỹ Kỳ như lưỡi dao sắc ngọt, cứa sâu vào xương tủy Quảng Viễn. Cô ta còn chư nói xong, toàn thân anh đã mềm nhũn, anh từ từ gục xuống, cuối cùng ngã khuỵu trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, hai tay bưng mặt, những giọt nước mắt trào ra qua kẽ tay. Anh bật khóc.Tiếng kêu thất thanh của Anh Duy Hạ khiến Anh Hạo Đông thấy vô cùng có lỗi. Nửa đêm nửa hôm, anh không bật đèn, lại đứng giữa cầu thang thế này, hơn nữa, Anh Duy Hạ cũng không biết anh đến đây, cứ nghĩ trong nhà không có người, kết quả bị anh dọa cho giật thót tim rồi.
“Xin lỗi anh cả, em không nói tiếng nào đã quay về, dọa anh giật mình rồi.”
Có vẻ Anh Duy Hạ rất kinh hãi, lát sau mới nói nên lời: “Đúng là em đã dọa anh suýt ngất đấy, sau tự dưng em lại về đây vậy?”
Cô gái đứng sau anh ta có vẻ còn kinh hãi hơn, dưới anh trăng, trên khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ hoảng hốt. Liếc nhanh Anh Hạo Đông một cái rồi cô ta lập tức cúi thấp đầu, hai tay vô thức nắm chặt quai túi xách, vẻ rất bất an.
Nửa đêm nửa hôm, Anh Duy Hạ lặng lẽ đưa một cô gái về nhà, hkông khó để Anh Hạo Đông đoán ra được mối quan hệ giữa họ. Ngoài cảm giác bất ngờ, anh còn cảm thấy ái ngại khi quay về đây mà không báo trước một tiếng, đã thế, nửa đêm còn mò xuống dưới nhà, phá hỏng giây phút lãng mạn của người ta. Giờ thấy Anh Duy Hạ e ngại không muốn giới thiệu cô gái kia, anh liền biết ý, nói lảng sang chuyện khác: “Anh à, em xuống bếp uống cốc nước, hai người lên trên đi!”
Anh Hạo Đông xuống bếp, rót một cốc nước, từ từ uống hết, lúc ra ngoài phòng khách, đèn đã sáng trưng, Anh Duy Hạ đang ngồi ở sô fa, vẻ mặt hết sức bất an. Không thấy cô gái kia đâu nữa, anh nghĩ Anh Duy Hạ đã bảo cô ta tự về rồi.
Thấy Anh Hạo Đông, anh ta lập tức đứng lên, nói: “Hạo Đông….”
Không đợi Anh Duy Hạ nói hết câu, Anh Hạo Đông đã hiểu anh ta muốn nói gì, vội ngắt lời: “Anh cả, anh yên tâm, em sẽ không nói với ai chuyện vừa rồi đâu, đặc biệt là mẹ và Mộ Dung San.”
Biểu cảm trên mặt Anh Duy Hạ vô cùng phức tạp: “Hạo Đông…Cảm ơn em!”
Ngập ngừng một lát, Anh Hạo Đông bước đến gần anh trai, thành khẩn nói: “Anh cả, anh đừng trách em nhiều chuyện. Anh đã đính hôn với Mộ Dung San rồi, lúc này còn đưa cô gái khác về nhà, nếu để Mộ Dung San biết được, làm ầm lên thì phiền phức lắm.”
“Hạo Đông, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Anh Duy Hạ trả lời rất chân thành, Anh Hạo Đông không nói nữa, lời nói cũng như những viên thuốc, dùng nhiều quá sẽ nhờn, đạo lý này anh hiểu. Hai anh em cùng lên lầu, ai về phòng người nấy. Anh Hạo Đông nằm mãi mà không ngủ được, anh không ngờ người anh trai từ trước đến nay vẫn luôn tỏ ra chung thủy này lại biết giấu giếm vị hôn thê để qua lại thân mật với một cô gái khác, diều này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Sáng hôm sau, Anh Duy Hạ lái xe đưa Anh Hạo Đông đến trường. Hai anh em đã giao ước không ai được hé răng nhắc đến chuyện đêm qua, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Lúc đi ngang qua sân trường, Anh Hạo Đông cảm thấy có rất nhiều người chỉ trỏ, xỉ xầm bàn tán về anh. Anh biết bọn họ nói những gì, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, anh tiếp tục đi. Lúc gần đến giảng đường, chưa kịp bước vào cửa, anh đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nói chuyện: “Hóa ra Anh Hạo Đông đã Gi*t người thật, mình vốn không tin đâu nhưng tối qua, mình đọc được một tờ báo từ năm ngoái, trên đó viết vô cùng chi tiết.”
Có người vẫn giữ thái độ phủ định: “Chỉ dựa vào báo chí thì có thể chứng tỏ được điều gì chứ? Trên báo viếc thẳng tên Anh Hạo Đông ra sao? Chắc chắn họ sẽ giấu tên nhân vật, nếu không, đã xâm phạm đến quyền riêng tư của người ta rồi!”
“Tuy đã giấu tên nhưng có người biết chuyện, nói Anh X ở trên báo kia chắc đến nghìn phần trăm chính là Anh Hạo Đông.”
“Người biết chuyện cái gì chứ, lời của người đó đáng tin như vậy sao?”
“Vô cùng đáng tin, nghe nói người biết chuyện này từng quen đương sự nên biết rất rõ.”
Anh Hạo Đông không nghe tiếp nữa, quay người rời đi. Anh chạy đến phòng Hồ sơ ở khu giáo vụ, tìm Thẩm Mỹ Kỳ, phẫn nộ nói: “Thẩm Mỹ Kỳ, là cô làm phải không? Cô cố ý lan truyền chuyện trước kia của tôi phải không?”
Trong phòng Hồ sơ chỉ có một mình Thẩm Mỹ Kỳ, so với sự phẫn nộ gần như mất kiểm soát của Anh Hạo Đông, biểu cảm trên mặt cô ta khá bình tĩnh, khẩu khí vẫn hết sức thản nhiên: “Bạn Anh Hạo Đông, bạn nói gì cơ? Chúng ta vốn không quen nhau, sao tôi biết được chuyện trước kia của bạn, đã từng xảy ra chuyện gì đáng sợ sao?”
Tuy cô ta không chịu thừa nhận nhưng trong từng từ đều toát ra ý muốn báo thù việc trước đây Anh Hạo Đông dứt khoát phủ nhận chuyện quen biết cô ta, sao anh lại không hiểu chứ? Anh Hạo Đông tức đến mức tái mặt, “Thẩm Mỹ Kỳ, tôi chỉ nói không quen biết cô thôi, thế mà cô đã kể mọi chuyện quá khứ của tôi cho mọi người trong trường rồi. Cô không cảm thấy mình làm như vậy là rất quá đáng sao?”
“Tôi quá đáng ư? Anh Hạo Đông, cứ coi như tôi quá đáng thì đó cũng là do anh ép tôi!”
Hôm đó, biết tin Anh Hạo Đông đi học lại, Thẩm Mỹ Kỳ vui mừng bao nhiêu thì lại bị anh xua đuổi thô lỗ bấy nhiêu. Trong lòng cô ta đầy căm phẫn. Được! Anh Hạo Đông, anh vờ như không quen tôi nhưng tôi lại biết anh quá rõ đấy! Anh muốn cố quên đi quá khư nhưng tôi cứ thích đào nó lên, để anh không thể quên được, để chuyện trước kia của anh sẽ lưu tuyền trong từng ngóc ngách của ngôi trường này, mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở anh không bao giờ quên được quá khứ của mình.
Con gái bị tổn thương một khi muốn báo thù thì không từ thủ đoạn nào. Thẩm Mỹ Kỳ không chút do dự, quá khứ của Anh Hạo Đông chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp khuôn viên trường.
“Hôm đó, tôi vui mừng đi tìm anh, chẳng có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm anh một tiếng. Thế mà anh đã đối xử với tôi thế nào? тһô Ьạᴏ, lạnh lùng, vô tình. Bây giờ, tôi có thể hiểu được tại sao Diệp U Đàm lại mang dao tới tìm anh rồi. Lúc anh nói lời chia tay với cô ấy, nhất định cũng đã rất thôi bạo, lạnh lùng và vô tình như thế, đúng không? Anh Hạo Đông, để người con gái yêu anh sâu sắc bỗng hận anh đến tận xương tủy có phải là bản lĩnh thiên bẩm của anh không? Nếu tôi cố chấp hơn một chút thì chưa biết chừng cũng đã đâm cho anh một dao rồi.”
Thẩm Mỹ Kỳ nói một tràng dài không ngừng nghỉ, như khẩu súng tiểu liên đang xả đạn, từng từ ghim sâu vào tâm khảm của Anh Hạo Đông. Khuôn mặt anh trắng bệch, cắt không còn giọt máu, bờ môi cũng tái nhợt, đầu bỗng đau dữ dội, như có ai đang cầm 乃úa gõ xuống vậy. Anh quay người, lảo đảo rời khỏi phòng Hồ sơ. Anh không thể ở đây thêm giây phút nào nữa.
Sáng nay, Lam Tố Hinh ra khỏi nhà hơi muộn, trên đường, lại không dám đạp xe quá nhanh, lúc đến trường thì sắp muộn giờ học. Trong sân chỉ còn lác đác vài sinh viên đang vội vàng băng qua khu ký túc xá để vào khu giảng đường. Cô cũng cố gắng đạp xe nhanh hết mức có thể.
Chi cần đạp qua tòa nhà khu giáo vụ trước mặt, rẽ là tới ngay khu giảng đường số bà Diệp nơi cô học. Vừa đạp lướt qua, cô bỗng quay đầu nhìn, vừa khéo thấy Anh Hạo Đông đang từ tòa nhà giáo vụ ra. Tuy chỉ nhìn lướt qua nhưng cô lập tức cảm nhận được vẻ bất thường của anh. Bước chân anh loạng choạng, vẻ mặt vô hồn, lúc bước xuống bậc tam cấp trước tòa nhà giáo vụ, anh còn bước hụt, suýt ngã.
Lam Tố Hinh giật mình, anh lại làm sao rồi? Cô lập tức quay xe, đạp ngược lại. Vội vàng dựng lại, gạt chân chống nhưng chân chóng lỏng lẻo, mới quay được hai bước, “rầm” một tiếng, chiếc xe đã đổ xuống đất, cô không thèm quay lại dựng nói lên, vội chạy đến chỗ Anh Hạo Đông. Nhưng có người còn nhanh hơn cô, cuống quýt lao từ trong tòa nhà giáo vụ ra, là Thẩm Mỹ Kỳ, vẻ mặt hết sức căng thẳng, cô ta nhìn Anh Hạo Đông, ngập ngừng nói: “Anh,,,không sao chứ?”
Anh Hạo Đông không để ý đến cô ta, từ từ ngồi thụp xuống bậc tam cấp, hai tay ôm lấy đầu. Lam Tố Hinh hiểu rõ biểu hiện này của anh, xem ra anh lại đau đầu rồi, hơn nữa còn khó chịu đến mức bước không nổi nữa. Cô lao nhanh về phía anh, “Anh Hạo Đông, anh sao vậy? Anh lại đau đầu à?”
Anh Hạo Đông chậm rãi ngước khuôn mặt trắng bệch lên nhìn cô, giọng nói trầm thấp, mỏng manh như sợ tơ: “Lam Tố Hinh, em giúp anh liên lạc với A Thái, anh muốn về nhà!”
Lam Tố Hinh nhìn bộ dạng của anh, liền biết không những phải liên lạc với A Thái mà còn phải liên lạc với bái sĩ Uông. Bệnh đau đầu của anh đã rất lâu rồi chưa phát tác kịch liệt thế nyà, tại sao hôm nay lại bị? Cô bất giác nhìn sang Thẩm Mỹ Kỳ, cô ta đang rất căng thẳng và bất an, còn có vẻ hối hận nữa. Chắc chắn cô ta đã làm chuyện gì đó nên mới có biểu hiện này. Chỉ trong chớp mắt, Lam Tố Hinh liền nghĩ ngay đến chuyện Anh Hạo Đông lỡ tay Gi*t ૮ɦếƭ bạn gái bị lan truyền khắp trường vài ngày gần đây, cô bỗng hiểu, hóa ra người tung tin đồn nhảm đó chính là cô gái trước mặt này.
Lam Tố Hinh không để ý đến Thẩm Mỹ Kỳ nữa, nhanh chóng tìm điện thoại của Anh Hạo Đông trong túi áo khoác của anh, gọi cho A Thái. Nhưng cô chợt nghĩ lại, nói: “Từ vịnh Ngân Sa đến đây phải mất ít nhất nửa tiếng, chi bằng em gọi cho anh cả anh nhé? Từ chỗ anh ấy đến đây sẽ nhanh hơn một chút.”
Anh Duy Hạ từng đưa Lam Tố Hinh về nhà, vì thế cô biết anh ta cũng sống trong nội thành, hơn nữa, trụ sở của Anh thị cách tường này cũng không xa lắm.
Anh Hạo Đông không phản đối, Lam Tố Hinh liền gọi cho Anh Duy Hạ, chẳng mấy chốc anh ta đã nhanh chóng lái xe đến, mặt đầy vẻ kinh ngạc và lo lắng: “Hạo Đông sao rồi? Sáng nay tôi đưa nó đến trường, nó vẫn rất khỏe kia mà.”
Lam Tố Hinh bất giác nhìn sang Thẩm Mỹ Kỳ, Anh Duy Hạ cũng nhìn theo ánh mắt cô, thấy cô ta thì hơi ngạc nhiên: “Thẩm tiểu thư, cô làm việc trong trường này à?”
Anh ta cũng quen Thẩm Mỹ Kỳ? Đúng rồi, Lam Tố Hinh nhớ lại, Thẩm Mỹ Kỳ từng nói, khi Anh Hạo Đông vừa xảy ra chuyện, cô ta là bạn gái của anh, vì cô ta mà anh mới muốn chia tay với Diệp U Đàm, thế nên, Anh phu nhân từng đón cô ta đến Anh gia để cô ta thử an ủi anh. Chắc Anh Duy Hạ đã gặp cô ta lúc đó.
Anh Duy Hạ hết nhìn Thẩm Mỹ Kỳ lại nhìn sang cậu em trai lúc sáng vẫn còn khỏe mạnh, lúc này bỗng tiều tụy, vô hồn, rồi liếc nhìn ánh mắt sắc bén, đầy suy đoán của Lam Tố Hinh. Anh ta không nói thêm câu nào, chào cô rồi dìu Anh Duy Hạ vào ghế sau xe, nhanh chóng phóng đi.
Lam Tố Hinh và Thẩm Mỹ Kỳ cùng nhìn chiếc xe xa dần. Sau dó, cô quay sang nhìn cô ta, cất tiếng chất vấn, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa: “Tại sao cô phải làm thế? Làm anh ấy tổn thương khiến cô vui lắm sao?”
Sắc mặt Thẩm Mỹ Kỳ trầm xuống, “Cô nói gì cơ? Tôi không hiểu.”
Cô ta không chịu thường nhận chuyện mình đã làm trước mặt Lam Tố Hinh, quay người, nhanh chóng rời đi. Ngồi trong phòng Hồ sơ, cô ta chẳng còn tâm trí để làm việc, nhưng chẳng mấy chốc, cô ta phát hiện mình không cần phải làm việc nữa. Chiều nay, cô ta nhận được quyết định chấm dứt hợp đồng bên phía nhà trường, ban giám hiệu căn cứ theo quy định trong hợp đồng, trả thêm cho cô ta ba tháng lương rồi cho cô ta lập tức nghỉ việc.”
Đồng nghiệp của cô ta không hiểu, nói: “Đang êm đẹp, vì sao đột nhiên nhà trường lại muốn đuổi việc cô nhỉ? Cô làm sai việc gì sao? Họ phải có lý do cụ thể chứ!”
Vò tờ quyết định cho thôi việc trong tay, Thẩm Mỹ Kỳ cười khổ, không cần lý do nào hết, hơn ai hết, cô ta hiểu rất rõ quyết định này ủa ban giám hiệu là do bị Anh gia ép.
Cô ta đã khiến Anh Hạo Đông tổn thương, Anh phu nhân yêu con như vàng, chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng, không khó để có thể đoán ra chính cô ta đã làm loạn, đương nhiên bà ấy không dễ dàng bỏ qua rồi. Thật đúng là gắp lửa bỏ tay người, lửa tuy làm cháy quần áo của người ta nhưng bản thân mình cũng dính đầy muội than.
Từ trước đến nay, báo thù luôn là con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác đồng nghĩa với việc chính mình cũng bị tổn thương.
Thẩm Mỹ Kỳ thu dọn đồ đạc, không đến gặp ban giám hiệu nhà trường để hỏi lý do mà chi yên lặng rời đi.