Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Chương 15

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Màn đêm buôn xuống, Lam Tố Hinh ở trong phòng lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Tất cả váy vóc, giày dép Anh gia chuẩn bị cho cô lúc đầu, cô đều bỏ lại, chỉ mang theo chiếc túi hành lý lúc mới đến và mặc chiếc áo sơ mi cũ của mình.
Phải rời khỏi nơi này rồi, cho dù cố ý bỏ lại tất cả những thứ có liên quan nhưng trong lòng Lam Tố Hinh vẫn xuất hiện từng sợi tơ nhỏ, dệt hết vòng này đến vòng khác, không ngừng cuốn chặt lấy trái tìm cô.
Lúc lựa chọn ở lại, cô không hề cam tâm tình nguyện, nhưng đến khi phải rời đi, cô lại thấy không nỡ. Có những lúc còn người giống hệt một cái cây, chỉ cần cắm rễ ở một chỗ, trải qua bao năm tháng thích nghi với chỗ mới, đến một ngày phải nhổ rễ đi thì rất khó có thể ra đi một cách nhẹ nhàng thanh thản.
Lúc đầu cô đến Anh gia là một sự ngẩu nhiên đầy bất ngờ. Nếu hôm đó, cô vào tiệm trang sức chậm hơn hai phút thì bà Chu đã rời đi rồi. Nhưng không sớm cũng chẳng muộn, cô vào tiệm trang sức đó trước lúc bà ấy muốn rồi đi. Trong sự ngẩu nhiên có phải luôn hàm chứa sự tất nhiên không? Thế nên, cô đã rời khỏi nhà họ Anh một lần nhưng số phận lại xếp đặt cho cô gặp bà Chu thêm lần nữa, rồi cuối cùng là đồng ý với Anh phu nhân, trở thành hộ lý đặc biệt của Anh Hạo Đông.
Thời gian cô ở Anh gia chỉ vẻn vẹn có hơn ba tháng, nhưng lúc sắp rời đi, Lam Tố Hinh phát hiện ra cô rất lưu luyến nơi này. Dù có lưu luyến cũng muộn rồi, đối với cô, Anh gia chỉ là trạm dừng chân tạm thời, xét cho cùng, cô cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, tĩnh lặng, bao trùm lên vạn vật, xóa mờ mọi biên giới. Ánh trắng bàn bạc chiếu xuống cây phượng già cạnh cửa sổ, đổ bóng lên mặt sàn trước giường Lam Tố Hinh. Cô nhìn đăm đăm vào chiếc bóng mập mờ đó, cảm thấy trái tìm mình cũng khó nắm bắt như vậy.
Sáng sớm hôm sau, A Thái lái xe đưa Lam Tố Hinh đến Diệp gia. Anh phu nhân lịch sự nói từ biệt cô, bà Chu tiễn cô ra cổng, chân thành nói: “Vốn nên nói vài lời khách sáo như sau này có thời gian, hoan nghênh cô đến thăm, nhưng giờ cô đến Diệp gia, e là họ cũng không mong muốn cô có bất cứ quan hệ gì với chúng tôi nữa. Tố Hinh à, sau này không còn nhiều cơ hội gặp lại nhau nữa, cô bảo trọng nhé!”
Lam Tố Hinh khẽ mỉm cười, cô cũng biết vậy, sau này, chắc chắn không còn cơ hội qua lại với Anh gia được nữa rồi. Cuộc sống ở Anh gia lặng lẽ chấm dứt, nếu cuộc đời con người cũng có chương hồi như một vở kịch thì hồi này đã đến lúc hạ màn.
Lúc Lam Tố Hinh xách hành lý lên xe, Anh Hạo Đông bất ngờ đi xuống. Đôi mắt anh chất chứa nỗi niềm mà không ai hiểu được.
“Tôi tiễn cô một đoạn.”
Lam Tố Hinh thẹn thùng cúi đầu, khách khí nói: “Cám ơn Anh thiếu gia, không cần phiền anh đâu!”
Anh Hạo Đông làm như không nghe thấy, bước vào trong xe.
Cùng ngồi ở hàng ghế sau, trong không gian chật hẹp cô ngửi thấy mùi thuốc tay thoang thoảng trên cơ thể anh. Vì phải uống thuốc trong khoảng thời gian khá dài, trên người anh luôn mang mùi thuốc, đó là mùi đặc trưng của anh, Lam Tố Hinh đã quen với nó rồi. Nhưng lần này chắc sẽ là lần cuối cùng cô được ở gần anh đến vậy. Vừa nghĩ đến đây, không hiểu sao cô lại thấy âu sầu.
Lam Tố Hinh hạ cửa kính xe, để làn gió sớm mai mát lành thổi vào. Mùi thuốc trong xe bỗng chốc nhạt hơn, mái tóc của cô cũng bị gió thổi, bay lòa xòa, cô vuốt thẳng lọn tóc bị gió làm rối, gài ra sau tai. Đột nhiên, tay cô bị Anh Hạo Đông nắm chặt lấy. Ngạc nhiên quay đầu lại, cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen láy, sâu thẳm, tịch mịch đang nhìn xoáy vào cô.
Rất nhanh sau đó, anh thả tay cô ra. Cụp hàng mi cong dài che giấu cặp mắt sâu thẳm, tịch mịch đó, anh lẫn tránh ánh mắt dò hỏi của cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi!”
Lam Tố Hinh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Anh Hạo Đông không giải thích, cô cũng không tiện hỏi. Cô không biết động tác vô thức của cô vừa rồi rất giống với thói quen trước đây của Diệp U Đàm. Diệp U Đàm thích để tóc dài, đen thẳng, thỉnh thoảng dùng tay vuốt cái sợi tóc ra sau tai, một cử chỉ vô cùng duyên dáng và nữ tính.
Im lặng hạ cánh tay xuống, Lam Tố Hinh càm thấy chỗ cổ tay vừa bị Anh Hạo Đông nắm nóng bừng. Hai má cô bỗn ửng hồng. Trước đây, bị anh ôm hôn, cô cũng từng thẹn thùng như vậy, nhưng lúc đó, cảm giác bất an và căng thẳng nhiều hơn, còn lúc này, cô chỉ cảm thấy thẹn thùng mà thôi.
Chiếc xe đỗ trước khu nhà của họ Diệp, họ sống ở tầng bảy của khu chung cư này. Anh Hạo Đông xuống xe, ngước lên nhìn, chỉ tay vào ô cửa sổ màu trắng của căn phòng cuối dãy hành lang bên phải, đó chính là Diệp gia.
Lam Tố Hinh bất giác nói: “Anh nhớ rõ như vậy sao? Lúc trước, anh thường xuyên đến đây à?”
Anh Hạo Đông lắc đầu: “Không, tôi chỉ nhớ có một tối, tôi đưa U Đàm về. Có ấy nói ô cửa đó chính là nhà cô ấy. Lúc ấy, trên trời có một vầng trăng lưỡi liềm, từ chỗ này nhìn lên, vừa khéo mảnh trăng treo ngay trên cửa sổ nhà cô ấy. Sau khi lên lầu, cô ấy còn đứng trên ô cửa sổ đó, vẫy tay chào tôi. Ánh trăng ánh lên khuôn mặt cô ấy, rất đẹp!”
Trong lời kể của anh mang theo sự nhớ nhung, rầu rĩ và thương cảm sâu sắc, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất nghiêm túc. Lam Tố Hinh đột nhiên hiểu ra tại sao anh lại kiên quyết muốn đi tiễn cô đến vậy, thực ra anh muốn đến thăm nơi Diệp U Đàm từng sống. Chuyện đêm đó anh vẫn nhớ rõ như vậy, cô có chút kinh ngạc, nói trong vô thức: “Vậy anh còn nhớ tối xảy ra chuyện kia chứ?”
Đột nhiên cơ thể Anh Hạo Đông khẽ chấn động, Lam Tố Hinh biết mình lỡ lời, nhất thời hối hận, chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình. Anh trầm mặc rất lâu mới chậm rãi nói: “Có rất nhiều việc tôi đều đã nhớ lại nhưng riêng chuyện xảy ra tối hôm đó, tôi không thể nhớ ra.”
“Không nhớ được thì đừng nhớ nữa, dù sao mọi việc cũng đã qua rồi, có nhớ lại cũng chẳng ích gì.”
Ánh mắt Anh Hạo Đông ngập tràn vẻ đau khổ: “Nhưng…tôi nhất định phải nhớ lại, tôi luôn cảm thấy…tôi đã quên một chi tiết nào đó rất quan trọng.”
Anh vừa nói vừa ra sức day trán, Lam Tố Hinh biết triệu trứng đau đầu của anh lại tái phát, cô vội chuyển chủ đề câu chuyện: “Anh tiễn đến đây rồi, lên trên cùng tôi nhé!”
Anh Hạo Đông hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn gật đầu, dẫn cô lên nhà họ Diệp. Đây là lần đầu tiên anh đến Diệp gia, trước đây anh mới chỉ đứng ở dưới lầu. Anh nói: “Tôi chỉ tiễn cô đến đây thôi, họ không muốn nhìn thấy tôi đâu!”
Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn lưu luyến nhìn cánh cửa nhà họ Diệp, cô biết anh rất muốn vào trong nhưng cũng hiểu vợ chồng Diệp thị nhất định sẽ không chào đón anh. Cô gật đầu, nói: “Cám ơn anh đã tiên tôi, tạm biệt!”
Anh Hạo Đông quay người rời đi, bước chân chậm chạp, mà ngập ngừng. Nhưng cho dù có đi chậm đến mức nào thì chẳng mấy bước đã tới trước cửa cầu thang máy.
Đúng lúc thang máy dừng lại ở tầng bảy, có người từ bên trong bước ra, nhìn thấy anh, sắc mặt người ấy trắng bệch, đó chí là bà Diệp vừa đi chợ về. Nhìn thấy Anh Hạo Đông, chiếc làn trong tay bà bỗng rơi xuống đất. Sững sốt một lúc rồi bà giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhào về phía anh, giáng cho anh một cái bạt tai: “Hung thủ Gi*t người, mày lại còn dám xuất hiện trước cửa nhà tao à?”
Bà Diệp tuy là một người phụ nữ trung niên với vóc dáng không cao, thân hình gầy yếu nhưng cái tát đó lại rát vô cùng. Anh Hạo Đông loạng choạng lùi về phía sau, dựa lưng vào tường thì mới đứng được vững. Mặt anh trắng bệch, bên má in hằn năm dấu ngón tay tấy đỏ.
Bà Diệp vẫn còn muốn lao đến đánh anh, Lam Tố Hinh kinh hãi, ném túi hành lý xuống, vội chạy đến kéo bà lại, “Bà à, dì đừng như vậy!”
Nhìn thấy Lam Tố Hinh, bà Diệp kinh ngạc. “Tố Hinh, cháu cũng ở đây à?”
“Vâng, Anh thiếu gia đưa cháu đến, dì đừng nổi giận với anh ấy nữa.”
Lam Tố Hinh ngẩng đầu, nhìn Anh Hạo Đông, trong ánh mắt chất chứa sự quan tâm: “Anh không sao chứ?”
Anh Hạo Đông không nói, chỉ khẽ lắc đầu, quay người, loạng choạng bước về phía cầu thang bộ, anh không đợi thang máy nữa. Lam Tố Hinh không yên tâm, định đuổi theo nhưng bị bà Diệp kéo lại. Bà nhìn túi hành lý vứt chỏng chơ, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Tố Hinh, cháu chịu đến nhà dì sống rồi sao?”
“Vâng, dì à, sau này cháu làm phiền dì rồi!”
Lam Tố Hinh trịnh trọng khom người, bắt đầu từ hôm nay, Diệp gia chính là nơi cô trú chân. Tuy cũng là sống nhờ nhưng cô biết, họ nhất định sẽ đối xử tốt với cô.
“Đừng nói những lời khách sáo như vậy, dì rất vui khi cháu chịu đến đây. Đi nào, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc bị bà Diệp kéo đi, Lam Tố Hinh bất giác quay đầu nhìn về phía cầu thang bộ, không còn thấy bóng dáng Anh Hạo Đông đâu nữa. Anh đi rồi, cô đột nhiên cảm thấy mất mát. Sau này, cố có còn cơ hội gặp lại anh nữa không?
Lam Tố Hinh nhận được sự chào đón vô cùng chân thành của Diệp gia, ông bà Diệp rất vui mừng về việc cô quyết định đến đây sống. Ông Diệp lập tức xách làm đi siêu thị mua đồ ăn, bởi những đồ ăn trước đó bà Diệp mua về quá đơn giản, ông cảm thấy không đủ để chiêu đãi Lam Tố Hinh. Bà Diệp bận rộn thu dọn phòng cho cô, cô ở phòng của Diệp U Đàm trước đây, đó là một căn phòng nhỏ vuông vắn, bài trí đơn giản, trang nhã.
Bà Diệp thay cho cô một bộ chăn ga, gối đệm mới, còn sắp xếp gọn gàng đống quần áo trong túi hành lý của cô vào trong tủ, luôn miệng nói quần áo của cô quá ít, phải đưa cô đi mua thêm mấy bộ đồ mới.
Lam Tố Hinh liên tục từ chối: “Không cần đâu, quần áo của cháu đủ mặc rồi!”
“Tố Hinh, cháu không phải khách sáo với dì.” Bà Diệp dừng lại một lát rồi nói: “Cháu yên tâm, dì không phải muốn cháu thay thế U Đàm, cháu là cháu, con bé là con bé, dì hiểu rất rõ điều này. Nhưng dì nhất định sẽ chăm sóc cháu như chăm sóc con gái ruột, cháu cũng coi dì như bố mẹ đẻ của cháu, được không?”
Lam Tố Hinh nhìn bà Diệp, bà có khuôn mặt giống hệt mẹ cô, dung mạo của cô lại giống con gái bà như vậy. Cô mất mẹ, bà Diệp mất con, họ thật giống như hai nửa của hình tròn, cả hai sẽ bổ khuyết cho những mất mát của nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc