Sức khỏe của Anh Hạo Đông tốt lên từng ngày, khuôn mặt gầy gò với hai má hõm sâu bây giờ đã dần đầy đặn, chỉ có điều xanh xao, trắng bệch, vì cả ngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời.
Anh kiên quyết không chịu mở cửa sổ, Lam Tố Hinh đành nghĩ cách khuyên anh đi ra khỏi phòng một lát.
“Hạo Đông, chúng ra ra vườn hoa tản bộ, được không? Ngày nào anh cũng ở trong phòng thì buồn lắm.”
Anh Hạo Đông ban đầu còn nghe lời, để cô dắt đi, nhưng cửa phòng vừa mở, anh không đi nữa, đờ đẫn đứng trước cửa như hóa đá. Lam Tố Hinh nhìn theo ánh mắt anh về phía dãy hành lang có bức tường kính dài sát mặt sàn.
Cô cố gắng dịu giọng hỏi: “Anh sao vậy?”
Anh Hạo Đông đưa mắt nhìn sang cô, dáng vẻ vô cùng hoang mang và lung túng, dường như có chuyện gì đó khiến anh lo sợ.
“Chúng ta đi thôi, anh xem, vườn hoa đẹp thế kia cơ mà.” Lam Tố Hinh dắt tay anh, đưa anh đi đến bên bức tường kính, từ chỗ này có thể thưởng thức khung cảnh của vườn hoa.
Anh Hạo Đông sợ hãi, kéo Lam Tố Hinh loạng choạng lùi về phía sau. Hai người lùi đến bên kia tường, sau đó, anh mới buông ra, đưa lên lên ôm đầu, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt.
“Hạo Đông, anh sao vậy? Có phải lại bị đau đầu không?”
Anh Hạo Đông không nói gì, cơ thể anh mềm nhũn, anh dựa vào tường, trượt dần xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, hai vai co giật, phát ra tiếng thút thít. Anh đang khóc ?
Lam Tố Hinh bất giác sững sờ, không biết cô đã vô ý làm điều gì mà khiến anh bị kích động. Cô đang đờ đẫn thì Anh Hạo Đông đột nhiên ngẩng lên, mặt đầy nước mắt, nhìn cô chăm chú, ánh mắt như tuyệt vọng lại như hy vọng, “U Đàm, em là U Đàm phải không?”
Giọng nói của anh tràn đầy vẻ nghi hoặc, trong lúc bối rối, Lam Tố Hinh không kịp nghĩ nhiều, chỉ kiên định gật đầu. “Đúng vậy, là em đây.”
Cô biết, bất luận thếnào cũng không thể đế anh chịu kích động thêm nữa.
Hai tay của Anh Hạo Đông run rẩy, anh giữ chặt khuôn mặt cô, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng hôn cô ngấu nghiến. Nụ hôn này của anh có cả mùi vị của nước mắt, mặn chát.
Người Lam Tố Hinh cứng đờ, để mặt anh hôn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang gấp gáp lên lầu. Sóng mắt vừa lay chuyển, cô đã thấy Anh Duy Hạ xuất hiện ở đầu cầu thang, đang ngạc nhiên nhìn họ. Nhất thời cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đẩy Anh Hạo Đông ra theo phản xạ rồi bật dậy, lùi lại, mặt đỏ ửng.
Anh Hạo Đông bị cô đẩy ra, nhất thời ngẩn người. Anh nhìn cô bằng ánh mắt vừa băn khoăn vừa không hiểu, biểu hiện đó rất đáng thương, rõ ràng anh không hiểu vì sao “Diệp U Đàm” lại đẩy anh ra. Nhưng dường như anh lại nghĩ đến điều gì đó, cơ thể run lên, sắc mặt xanh xao như tàu lá, dáng vẻ lúc run rẩy của anh càng giống một tờ giấy mong manh, hễ chạm vào là rách.
Anh Duy Hạ bước nhanh về phía anh, sắc mặt tái mét, lườm Lam Tố Hinh một cái, sự trách cứ sắc bén trong đôi mắt khiến cô bất giác co rúm lại. Cô cúi đầu, biết mình đã sai khi không tuân thủ điều kiện mà Anh phu nhân đã giao hẹn trước với cô.
Cô chưa kịp lên tiếng giải thích, Anh Duy Hạ đã ngồi xuống, ngọt nhạt an ủi em trai: “Hạo Đông, có phải em lại bị đau đầu không? Nào, anh đưa em quay về phòng nghỉ ngơi.”
Anh Hạo Đông làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn Lam Tố Hinh, cơ thể càng lúc càng run rẩy dữ dội. Ánh mắt anh đau đớn, bất an khác thường: “U Đàm, tha thứ cho anh, hãy tha thứ cho anh!”
Anh Duy Hạ quay đầu, nhìn Lam Tố Hinh, dùng khẩu hình nói với cô hai từ: “Đến đây!”
Cô không dám do dự, liền đi đến. Cô ngồi xuống trước mặt Anh Hạo Đông, cố gắng để mình có thể diễn tốt vai của Diệp U Đàm: “Hạo Đông, em tha thứ cho anh mà.”
Anh Hạo Đông ՐêՈ Րỉ, ôm siết cô, cô không động đậy, để mặt anh ôm. Tuy bên cạnh có Anh Duy Hạ đang đứng nhìn khiến cô vô cùng mất tự nhiên nhưng cô đã sai một lần, bất luận thế nào cũng không dám sai lần thứ hai.
Sau đó, cô cùng Anh Duy Hạ đưa Anh Hạo Đông về phòng, có thể là do sự kích động vừa rồi mà cơ thể suy nhược của anh kiệt sức, vừa nằm xuống giường, anh đã thi*p đi.
Đắp chăn cho anh xong, Lam Tố Hinh rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, bỗng thấy Anh Duy Hạ vẫn đang ngồi ở phòng khách phía bên ngoài. Sau khi ngơ ngác, cô cũng hiểu ra một trận trách mắng đang đợi mình.
Anh Duy Hạ khách khí lên tiếng: “Lam tiểu thư, chắc cô hiểu rõ mẹ tôi mời cô đến đây để làm gì rồi nhỉ?”
Lam Tố Hinh cúi đầu, không biết phải nói gì.
“Thậnphận của cô bây giờ là Diệp U Đàm, cô bạn giá mà Hạo Đông yêu thương, nó có bất cứ cử chỉ hành động thân mật nào với cô cũng là điều hiển nhiên, nếu cô có biểu hiện chống đối, thì sẽ lại kích động nó. Hy vọng cô không tái diễn hành động ban nãy thêm lần nào nữa, cô hiểu ý tôi chứ?”
Lam Tố Hinh cúi đầu hồi lâu mới khẽ trả lời: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Anh Duy Hạ không nói nữa, đứng lên, mở cửa, rời đi. Ngoài chuyện của Anh Hạo Đông, anh ta không có gì khác để nói với cô. Rõ ràng anh ta là một người anh rất quan tâm đến em trai, yêu thương, bảo vệ Anh Hạo Đông như Anh phu nhân vậy. Một mình Lam Tố Hinh đờ đẫn đứng đó, lòng đầy chua xót. Bởi cô chỉ có một thân một mình trên thế giới này, cô phải tự yêu mình, không còn bất cứ ai yêu thương bảo vệ cô nữa.
Rất lâu sau, Lam Tố Hinh mới rời khỏi phòng. Cô thả bộ một vòng quanh vườn hoa, lòng rối như tơ vò. Nhìn mặt biện màu xanh phía xa xa, cô bất giác đi về phía đó.
Nước biển xanh ngắt một màu, từng đợt sóng nhấp nhô vội vã xô bờ. Những làm gió mát lành thổi tới, làm căng phồng chiếc váy cô đang mặc và thổi tung mái tóc của cô. Lam Tố Hinh nhắm mắt, mặc cho gió phả vào mặt, mọi nỗi muộn phiền đã vơi đi, nhưng hận nỗi cơn gió này không thể thổi sạch tất cả cảm giác đau khổ trong lòng cô.
Trên bãi cát có tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên trong gió, một nhóm thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi đang chơi bóng chuyền. Mắt chúng trong sáng, môi hồng căng mọng, làm da mịn màng như tơ lụa phản chiếu dưới ánh mặt trời. Lam Tố Hinh rất ngưỡng mộ sự tự do tự tại, vô lo vô nghĩ của chúng, cô đứng xem chúng chơi bóng hồi lâu. Có hai lần quả bóng bay đến trước mặt cô, cô chỉ mỉm cười, ném trả lại. Khi quả bóng bay đến trước mặt cô lần thứ ba, một đứa con gái có mái đầu hỷ nhi chạy đến, cười hi hi, hỏi: “Chị có muốn chơi cùng bọn em không?”
Lam Tố Hinh khẽ cười rồi lắc đầu. “Chị không biết chơi, xem bọn em chơi là được rồi.”
Sau khi ném quả bóng về cho các bạn, đứa bé đó liền hỏi: “Chị ơi, chị cũng sống ở gần đây sao?”
Lam Tố Hinh khẽ gật đầu, đứa bé đó chỉ tay vào một ngôi biệt thự ở lưng chừng núi, nói: “Nhà em ở đó, chị sống ở đâu ạ?”
Lam Tố Hinh miễn cưỡng chỉ cho đứa trẻ. “Chị sống trong tòa biệt thự màu trắng kia.”
Đứa bé đó nhìn theo hướng ngón tay cô, vẻ mặt có chút khác thường. “Chị sống ở đó à?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Em nghe nói…” Đứa bé thoáng do dự. “Nhà chị có một người điên, thật vậy không?”
Lam Tố Hinh sững lại, rất nhanh sau đó cô đã hiểu “người điên” mà đứa bé này nói chính là Anh Hạo Đông. Ngẫm nghĩ một lát, cô trả lời một cách nghiêm túc: “Không, anh ấy không phải là người điên. Anh ấy chỉ bị bệnh về tâm lý vì phải chịu một sự kích động quá lớn mà thôi.”
Đứ bé chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ: “Nhưng ai cũng nói anh ta bị điên, còn nói anh ta….”
Nó chưa kịp nói xong, bọn bạn đã lớn tiếng gọi nó mau quay lại chơi bóng. Hình như nó cũng không muốn nói tiếp, nhún vai, thè lưỡi nói: “Chị ơi, thật ngại quá, mong chị đừng để ý những gì em vừa nói. Em đi chơi bóng tiếp đây!”
Lam Tố Hinh thấy mình phải quay về Anh gia, cô đã ra ngoài khá lâu rồi. Vừa đi cô vừa không ngừng suy nghĩ về câu nói bỏ lửng của đứa bé kia. “Ai cũng nói anh ta bị điên, còn nói anh ta…”
Còn nói anh ấy sao nữa? Lam Tố Hinh thực sự chẳng biết hỏi ai.
Bước ra từ tòa nhà giảng đường, Lam Tố Hinh vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp Quảng Viễn, con người này giống như âm hồn bất tán vậy. Cô giả vờ như không nhìn thấy, đang định đi về hướng thư viện thì từ sau lưng Quảng Viễn lại xuất hiện một người phụ nữ trung niên. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đó, mắt cô như hoa đi, nhất thời đờ đẫn. Khuôn mặt kia, tại sao lại giống người mẹ đã khuất của cô đến vậy?
Quảng Viễn nói với vẻ hối lỗi: “Lam Tố Hinh, xin lỗi bạn. Vì bác Diệp rất nhớ cô con gái đã mất nên khi nghe tôi nói bạn rất giống cô ấy, bác đã bảo tôi đưa đến gặp bạn dù chỉ một lần.”
Hóa ra đây là mẹ của Diệp U Đàm, Lam Tố Hinh sửng sốt đến đờ đẫn. Tại sao có thể như vậy được? Cô rất giống con gái của bà Diệp, còn bà Diệp lại giống mẹ cô đến vậy, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế sao?
Bà Diệp vẫn nhìn Lam Tố Hinh không rời, mắt rung rưng, nghẹn ngào nói: “Rất giống, cháu trông rất giống U Đàm!”
Lam Tố Hinh cũng nhìn bà Diệp chằm chằm, bà ấy thật sự rất giống mẹ cô. Chỉ là trông bà trẻ hơn một chút, làm da trắng trẻo, cơ thể đầy đặn, có thể thấy cuộc sống của bà tương đối thoải mái, không phải chịu khổ vì kế sinh nhai.
“Cháu tên là Lam Tố Hinh phải không? Quảng Viễn nói mẹ cháu đã qua đời hai tháng trước. Ta mất con giá, cháu thì mất mẹ, nếu cháu đồng ý, để ta thay mẹ cháu chăm sóc cháu, được không?” Bà Diệp nói rất chân thành, rõ ràng bà đang rất mong muốn tìm được một người để gửi gắm trọn tình mẫu tử.
Lam Tố Hinh sực tỉnh, nhất thời cảm khái vô hạn. Tại sao lúc cô lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, không nơi nương tựa lại không gặp được người muốn nhận cô về làm con gái để yêu thương, để đến khi đã ký hợp đồng như một khế ước bán thân với Anh gia rồi cô mới gặp được bà? Cô đành cười khổ. “Bác Diệp, cháu rất cảm ơn ý tốt của bác. Nhưng dù sao cháu cũng không phải là con gái bác, xét cho cùng, bác cũng không phải là mẹ cháu.”
“Nhưng cháu và con gái bác có ngoại hình rất giống nhau, hơn nữa, ông trời đã an bài cho bác gặp được cháu, giữa chúng ta nhất định là có duyên!”
Đâu chỉ có một chút duyên này, dáng vẻ của Lam Tố Hinh giống Diệp U Đàm, trong bà Diệp cũng nhang nhác bà Lam, Lam Tố Hinh cảm thấy sự trùng hợp này hơi thái quá, bất giác cảm thấy nghi hoặc: “Bác Diệp, bác có chị em sinh đôi không?”
Bà Diệp ngơ ngác. “Không có, sao cháu lại hỏi vậy?”
Lam Tố Hinh hơi đắn đo, không biết có nên nói cho Diệp phu nhân biết chuyện bà trông rất giống mẹ cô không. Nhưng Quảng Viễn vô cùng nhạy bén, anh ta nhớ lại biểu cảm kinh ngạc, đờ đẫn của Lam Tố Hinh lúc vừa nhìn thấy bà Diệp, lập tức hỏi: “Có phải bác Diệp rất giống người mẹ đã qua đời của bạn không?”
Lam Tố Hinh không ngờ Quảng Viễn lại đoán được ra điểm này, nhất thờ ngơ ngác, không thốt nên lời.
“Thật sao? Trùng hợp như vậy sao?” Bà Diệp cũng rất ngạc nhiên. “Trông bác rất giống mẹ cháu sao?”
Lam Tố Hinh đành gật đầu, lấy bức ánh chụp chung của cô và mẹ ở trong ví ra, đưa cho bà Diệp xem. Quảng Viễn cũng sán đến nhìn, sau đó anh ta bỗng ngộ ra điều gì đó, vỗ tay một cái, nói: “Chẳng trách nhìn Lam Tố Hinh lại động U Đàm đến vậy, hóa ra là vì bác Lam với bác Diệp trông giống nhau như hai giọt nước. Mà hai người con gái lại rất giống mẹ, cho nên dung mạo của hai bạn giống nhau đến sáu, bảy phần. Bác Diệp, bác và bác Lam nhất định là có họ hàng, nếu không thì không có lý nào hai người lại giống nhau đến vậy.”
Bà Diệp nhìn bức ảnh, sững sỡ hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Lẽ nào bác có chị em sinh đôi thật? Nhưng bố mẹ bác chưa từng nhắc đến điều này.”
“Bác Diệp, có lẽ bác nên đi hỏi hai vị trưởng bối xem sao.”
Lời của Quảng Viễn rất có lý, bà Diệp quyết định đi tìm bố mẹ đến giải đáp thắc mắc này. Lúc tạm biệt, bà nói đi nói lại với Lam Tố Hinh: “Bác sẽ đến tìm cháu, bất luận là mẹ cháu và bác có họ hàng với nhau hay không. Nhưng bác vẫn có cảm giác giữa bác và mẹ cháu có một mối lương duyên nào đó. Nếu không thì chẳng có lý nào chúng ta lại giống nhau đến vậy.”
Lam Tố Hinh cũng có quan điểm này, không thể trùng hợp một cách ngẫu nhiên như thế chứ? Rất có thể cô và Diệp gia có mối quan hệ mật thiết nào đó mà từ trước đến nay cô chưa hề biết đến.
Sau khi về đến Anh gia, Lam Tố Hinh đi thẳng lên phòng của Anh Hạo Đông như mọi ngày. Phát hiện Anh Duy Hạ cũng đang ở trong phòng, đúng là anh ta rất quan tâm đến người em trai duy nhất này.
Đứng cạnh Anh Duy Hạ còn có một cô gái xinh đẹp, sành điệu, chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, thân hình cao ráo, mặc bộ đồ Chanel đắt tiền, mái tóc 乃úi cao trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp có chút cao ngạo, vừa nhìn là biết gia cảnh của cô ta rất khá giả, Anh Duy Hạ liền giới thiệu: “Đây là vợ sắp cưới của tôi, Mộ Dung San.”
Lam Tố Hinh hơi khom lưng. “Chào cô!”
Mộ Dung San hiếu kỳ nhìn Lam Tố Hinh một lượt, sau đó hờ hững gật đầu. “Chào cô!” Khi quay lại nhìn Anh Hạo Đông, vẻ mặt cô ta mới nhiệt tình hơn. “Hạo Đông, bạn gái cậu rất xinh đẹp!”
Anh Hạo Đông vẫn giữ bộ dạng vừa hoang mang vừa mơ màng nhìn Lam Tố Hinh, hồi lâu sau mới vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống. Sau đó, anh nắm tay cô, không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chăm chú. Nếu chỉ có hai người với nhau thì cô cũng kệ anh nhìn thế nào cũng được, nhưng có Anh Duy Hạ và Mộ Dung San ở đây, khuôn mặt cô bất giác ửng hồng.
“Duy Hạ, chúng ta đi thôi, không làm kỳ đà cản mũi họ nữa.”
May mà Mộ Dung San suy nghĩ thấu đáo, mỉm cười rồi kéo Anh Duy Hạ đi ra ngoài, để lại Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông ngồi đó nhìn nhau. Anh chăm chú nhìn cô, cái nhìn sâu thẳm như màn mây mờ bao phủ khiến người ta nhìn không rõ.
Lam Tố Hinh bất giác nhớ đến câu nói “nhà chị có một người điên” của đứa bé kia, hít một hơi thật sâu, cô nhìn thằng vào Anh Hạo Đông. Không, cô không muốn coi anh như người điên. Tuy lần đầu tiên đến Anh gia, chỉ nghe thấy tiếng anh gào thét trong phòng mà không nhìn thấy bóng dáng anh, đã từng khiến cô xem anh như người bệnh thần kinh. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh một thời gian, cô không còn nhìn anh như vậy nữa. Dáng vẻ mơ màng, hoảng hốt của anh giống hệt một đứa trẻ, một đứa trẻ đã phải chịu cảnh mất mát và lạc lối.
“U Đàm…” Cuối cùng Anh Hạo Đông lên tiếng, vẻ do dự.
Lam Tố Hinh dịu giọng nói: “Gì vậy anh?”
“Con…chúng ta đâu?”
Câu hỏi này của Anh Hạo Đông đã khiến Lam Tố Hinh đột nhiên ngây ngốc. Con ư? Diệp U Đàm và anh còn có con sao? Tại sao Anh phu nhân chưa từng nhắc đến? Cô không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ biết ngơ ngác, đờ đẫn.
“Có phải em…giận anh…đã…đi bệnh viện phá thai rồi không?” Anh Hạo Đông do dự hỏi.
Dựa vào thông tin trong lời nói của nah, Lam Tố Hinh nhanh chóng nghĩ ra đối sách, cuối cùng cô ngập ngừng nói: “Không phải, thực ra em vốn không mang thai, lần đó em nói với anh, chỉ là nhầm lẫn thôi.”
Anh Hạo Đông trợn mắt, nghi ngờ nói: “Nhầm lẫn, em không có thai ư? Nhưng hôm đó em đã khóc, nói với anh…”
Anh đột nhiên dừng lại, cắn chặt môi, không nói tiếp, vẻ mặt trở nên mơ màng, tựa như đột nhiên không biết mình muốn nói gì. Sau khi ngơ ngác hồi lâu, anh ôm đầu ՐêՈ Րỉ, xem ra anh đã chạm đến một số ký ức đau buồn nào đó nên lại đau đầu rồi.
Lam Tố Hinh dỗ dành anh nằm xuống giường ngủ, anh giống như một đứa trẻ, giữa chặt lấy tay cô, không để cô đi. Cô ở bên cạnh đến lúc anh đã ngủ say rồi mới rón rén rời khỏi phòng.
Lam Tố Hinh đến tìm Anh phu nhân, nói sự việc vừa rồi. Bà ấy nghe xong liền sững sờ: “Hạo Đông nhớ lại chuyện Diệp U Đàm từng mang thai rồi sao?”
“Anh phu nhân, tại sao bà biết chuyện này mà không nói với tôi? Vừa rồi tôi đã rất bối rối, không biết phải ứng phó thế nào. Bà bảo tôi diễn đạt vai Diệp U Đàm nhưng bà khôgn nói cho tôi biết mọi chuyện củ họ trước đây, như thế rất khó cho tôi.”
Anh phu nhân muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thở dài, nói với vẻ hối lỗi: “Không phải tôi không muốn nói cho cô biết mà thực sự tôi cũng biết rất ít về chuyện của chúng nó. Chuyện Diệp U Đàm mang thai mại sau này tôi mới biết, sau khi tỉnh lại, Hạo Đông chưa từng nhắc đến chuyện này, tôi còn tưởng nó quên rồi. Cô ứng phó rất tốt, cứ tạm thời như thế đã.”
Những lời thoái thác của bà khiến Lam Tố Hinh cảm thấy cô như bị nhét trong một chiếc hồ lô vậy.