Ngày hôm sau, một nhà tạo mẫu tóc đã đến cắt sửa mái tóc của Lam Tố Hinh. Mái tóc vốn dày và dài đến thắt lưng của cô được tỉa ngắn đến ngang vai, rất mỏng và nhiều tầng, tóc mái cắt bằng, che đi vầng trán cao, trắng trẻo của ôc, nhưng với kiểu đầu này, nhìn cô xinh đẹp và đáng yêu hơn nhiều.
Bà Chu mua cho cô rất nhiều quần áo mới, đều là những bộ váy áo yểu điệu, thục nữ, rất vừa vặn, chất liệu vải và đường may vô cùng tinh tế, mặc rất thoải mái.
Đổi kiểu tóc và trang phục khiến Lam Tố Hinh dường như hoàn toàn biến thành một người khác. Anh phu nhân nhìn cô hồi lâu, khẽ gật đầu: “Trang điểm vào nữa thì cũng giống Diệp U Đàm.”
Lam Tôó Hinh thực sự muốn nhìn thấy dáng vẻ của Diệp U Đàm nhưng bà Chu lại nói, bà không có ảnh của cô ấy. Thật kỳ quái, Anh Hạo Đông yêu thương cô ấy đến nỗi sinh tâm bệnh, ngày đêm nhung nhớ, tại sao đến một tấm ảnh mà Anh gia cũng không có?
Anh phu nhân đưa Lam Tô Hinh lên tầng ba để gặp Anh Hạo Đông. Phòng của anh ta ở tận cuối hành lang, lúc Anh phu nhân đẩy cửa gỗ, Lam Tố Hinh vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay bất giác đầm đìa mồ hôi lạnh.
Anh Hạo Đông là người như thế nào? Cô chợt nhớ đến Anh Duy Hạ, chàng trai có tướng mạo và phong độ xuất chúng, thu hút sự chú ý của người khác giống hệt minh tinh điện ảnh. Dù gì Anh Hạo Đông cũng là em trai của anh ta, chắc sẽ không khác nhau quá nhiều đâu nhỉ?
Cánh cửa vừa mở ra, Lam Tố Hinh bất giác sững người. Cửa mở cũng chẳng khác nào không mở, trong phòng vẫn tối om, không chút ánh sáng. Chẳng lẽ ngày nào Anh Hạo Đông cũng ở trong bóng tối thế này sao? Cô nghi hoặc liếc nhìn Anh phu nhân, thấy hai hàng lông mày của bà nhíu chặt khẽ thở dài một tiếng rồi bước vào phòng.
Lam Tố Hinh chỉ biết đi theo bà vào trong. Anh phu nhân nhanh chóng bật đèn tường, chút ánh sáng màu vàng cam yếu ớt chiếu sáng cả căn phòng.
Nhìn khắp căn phòng một lượt, Lam Tố Hinh phát hiện mấy chiếc rèm cửa nhung đen xếp thành tầng tầng lớop lớp phủ kín cả một mảng tường, chẳng trách không một tia sáng nào có thể lọt được vào phòng. Giữa căn phòng kê một bộ sofa đắt tiền, bên cạnh là tủ rượu và quầy bar loại nhỏ. Cô bất giác liếc mắt nhìn sang cánh cửa phía bên trái căn phòng, không phải anh ta đang ở trong đó chứ?
Anh phu nhân đến trước cánh cửa đó, nhẹ nhàng gõ hai tiếng: “Hạo Đông, mẹ vào trong nhé!”
Bên trong rất lâu không nghe thấy tiếng trả lời. Anh phu nhân lại buông tiếng thở dài, sau đó mới chậm rãi đẩy cảnh cửa mở ra. Trong căn phòng chỉ có một tia sáng yếu ớt, ánh sáng chập chờn lúc mờ lúc tỏ, rõ ràng đó là ánh nến. Lam Tố Hinh đứng phía sau Anh phu nhân, vừa căng thẳng vừa hiếu kỳ thò đầu vào nhìn. Đây chắc hẳn là phòng ngủ, cũng giống phòng khách ngoài kia, cả một mảng tường bị phủ kín bởi chiếc rèm cửa nhung đen dày cộp. Trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường ngủ bằng đồng, một ngọn nến đang bập bồng chảy sáng. Ánh nến kéo dài cái bóng người đang ngồi bó gối nơi đầu giường.
“Hạo Đông!” Anh phu nhân tiến đến, dịu dàng vuốt tóc anh ta, hiền hậu nói: “Con nhìn xem ai đến này?”
Lam Tố Hinh không thể không bội phục Anh phu nhân, bà không nói thẳng cho Anh Hạo Đông biết cô chính là “Diệp U Đàm”, mà bảo anh ta tự nhìn xem.
Anh Hạo Đông từ từ ngẩng đầu. Ánh nến yếu ớt, không mờ cũng chẳng tỏ, nhìn không rõ gương mặt anh, chỉ thấy một đôi mắt đen láy, sâu thẳm hiện lên trong ánh nến mê ly, giống như một hòn than yêu ớt đang phát sáng. Nhìn vào cặp mắt đó, Lam Tố Hinh bất giác ngẩn người. Rõ ràng là ánh mắt vô hồn nhưng đột nhiên lại như có hồn, trong giây lát thôi cũng đủ để người ta nhớ mãi không quên.
Cô chăm chú nhìn anh ta bằng cả sự tập trung của đôi mắt và trái tim. Rất lâu sau, b đột nhiên giơ tay về phía cô, cánh tay đó hơi run rẩy, giọng nói khan khàn, trầm thấp: “U Đàm, là em phải không?”
Anh phu nhân quay lại nhìn cô, cảm thấy hơi kích động, trên khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên lẫn vui mừng. Bà vẫy tay, khẽ gọi: “Cô mau lại đây!”
Lam Tố Hinh đi đến bên giường, chần chừ một lát rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của b. Lòng bàn tay anh rất lạnh, cảm giác như sờ vào một tảng băng vậy, có vẻ sức khỏe của anh không tốt chút nào. Hơn nữa khi nhìn gần, dưới ánh nến mờ ảo, cô cũng nhìn rõ bộ dạng của anh, không kìm nén nổi, thầm ngạc nhiên. Cô chưa từng thấy có người lại xanh xao, gầy héo thế này, nhìn anh chẳng khác nào một hình nhân bằng giấy, gầy đến mức không ra hình người. Khuôn mặt còn rất trẻ nhưng trắng đến mức khôong chút sắc máu, hai má hõm sâu, bờ môi nhợt nhạt, may mà đôi mắt vẫn sắc bén, có hồn, khiến anh vẫn còn sinh khí của một người đang sống.
Anh Hạo Đông kéo a đến trước mặt, nhìn ngắm rất lâu, cuối cùng kéo cô vào lòng, ôm lấy một cách yếu ớt: “U Đàm, đúng là em rồi. Em đi đâu vậy? Anh tìm mãi mà chẳng thẩy em.”
Lam Tố Hinh cẩn trọng đỡ lấy cơ thể gầy gò của Anh Hạo Đông, cách lớp áo ngủ mỏng manh cô có thể cảm nhận rõ ràng từng chiếc xương sường lồi lõm của anh. Tại sao anh lại gầy đến mức này?
Không biết phải trả lời câu hỏi của anh thế nào, cô đưa mắt nhìn Anh phu nhân. Bà vội giải vây giúp cô: “Hạo Đông, U Đàm cũng bị bệnh. Bệnh vừa khỏi, cô ấy liền đến thăm con.”
“Em bị bệnh gì?”
Anh Hạo Đông vừa sợ hãi vừa không biết phải làm sao, ánh mắt lay động như đang suy nghĩ gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên trở nên đau đớn. Anh đẩy Lam Tố Hinh ra rồi ôm lấy đầu, đau khổ ՐêՈ Րỉ.
Mặt Anh phu nhân biến sắc: “Hạo Đông, con lại đau đầu à?”
Bà vừa nói vừa dang đôi tay, muốn ôm đứa con trai bé bỏng vào lòng, nhưng Anh Hạo Đông lại gạt tay bà ra, tóm chặt lấy cổ tay của Lam Tố Hinh, không chịu buông. Ngước khuôn mặt xanh xao, gầy gò lên, trong đôi mắt đen lấy của anh chất chứa nỗi bi ai, đau đớn và tự trách: “U Đàm, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh…”
Lam Tố Hinh chỉ cảm thấy cổ tay mình như sắp lìa ra dưới sức nắm của anh. Nhìn thì có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng không ngờ Anh Hạo Đông lại khỏe đến thế, biểu cảm trên gương mặt không ngừng biến đổi, đau đớn và tuyệt vọng.
Lam Tố Hinh hoàn toàn không biết gì về chuyện giữa Anh Hạo Đông và Diệp U Đàm, cô chỉ thuận theo lời của anh mà đáp: “Em tha thứ cho anh, anh không cần kích động như thế, em tha thứ cho anh mà.”
Cô vừa dứt lời, hai tay Anh Hạo Đông liền buông lỏng, mềm nhũn. Cơ thể anh thực sự quá suy nhược, cảm giác mãnh liệt vừa rồi đã vượt quá sức chịu đựng của anh, lúc nhận được câu tha thứ của “Diệp U Đàm” cũng là lúc anh không chống cự nổi nữa, rơi vào trạng thái hôn mê.
Lam Tố Hinh đóng giả Diệp U Đàm, may mắn được Anh Hạo Đông “nhận lầm”, Anh phu nhân chính thức thỉnh cầu Lam Tố Hinh ở lại Anh gia.
“Vì sự cố không may đó mà Hạo Đông bị tổn thương não bộ dẫn đến di chứng, thường xuyên đau đầu kịch liệt. Căn bệnh này trước mắt không có phương pháp trị liệu chuyên biệt, bác sĩ chỉ dặn dò người nhà một số biện pháp dự phòng. Ví dụ, trong cuộc sống, phải để mọi thứ như lúc bình thường, ổn định tâm lý cho người bệnh, tránh để người bệnh bị kích động nhiều. Nhưng Hạo Đông thường xuyên nhớ đến Diệp U Đàm, khiến nó luôn trong trạng thái bị kích động, chứng đau đầu liên tục tái phát, ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của nó. Cho nên, Lam tiểu thư, tôi thật sự rất cần cô. Tôi chân thành khẩn cầu cô ở lại, đóng giả Diệp U Đàm để chăm sóc cho Hạo Đông.”
“Nhưng ban nãy anh ấy nhìn thấy tôi cũng bị đau đầu mà?”
“Nhưng không giống những cơn đau đầu thông thường, nó nhớ nhung Diệp U Đàm lâu như vậy, đến lúc gặp được, tâm trạng kích động, bột phát chứng đau đầu là việc khó tránh khỏi. Sau này, nếu cô thường xuyên ở bên nó, nó sẽ không còn buồn phiền nữa, tần suất tái bệnh cũng giảm đi nhiều.”
Lam Tố Hinh vẫn còn do dự, lời khẩn cầu níu giữ cô lại của Anh phu nhân thực chất chỉ là một vụ giao dịch. Cô có thể chấp nhận cuộc giao dịch này không? Việc này thực sự quá khó để hạ quyết tâm đối với một cô gái mới mười tám tuổi như cô.
Dường như Anh phu nhân đã đoán được sự đắn đo trong lòng cô, bà thẳng thắn nói: “Lam tiểu thư, mặc dù đây chỉ là một cuộc giao dịch, cuộc đời con người tuy dài thật đấy nhưng chỉ có vài thời điểm quan trọng thôi. Toàn bộ tiền đồ của cô đều phụ thuộc vào việc học đại học. Nếu không học đại học, không có bằng cấp, với thân phận mồ côi, lại tay trắng như cô thì cả đời chỉ có thể làm những công việc vặt vãnh, vĩnh viễn không có ngày mở mày mở mặt với đời. Lần trước cô rời đi, phải vất vả lâu như vậy mà vẫn không có một nơi ở ổn định. Chắc cô cũng hiểu rõ, một cô gái trẻ không có gia đình hậu thuẫn, không có năng lực thì sẽ khó sinh tồn trong xã hội ngày nay thế nào rồi chứ? Lam tiểu thư, đừng lan gthang một thân một mình bên ngoài nữa. Ở lại đây đi, tin tưởng tôi, ở lại Anh gia chúng tôi mấy năm, cô sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu.”
Anh phu nhân nói một tràng dài, câu nào cũng rất đúng rất có lý. Lam Tố Hinh cắn chặt răng, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt xấu xa của bố dượng, khuôn mặt giả vờ quan tâm của bà chủ quán ăn nhanh, khuôn mặt ngại ngùng, cố ý giữ khoảng cách của bố mẹ Tôn Chí Cao, khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng, yêu cầu cô lập tức chuyển đi của A May và hàm răng vàng xỉn của Vương Quảng Sinh…Hồi lâu sau, Lam Tố Hinh từ từ gật đầu.
Quỹ đạo của vận mệnh đã lặng lẽ thay đổi vào thời khắc cô gật đầu đồng ý.
Anh phu nhân nhanh chóng gọi mời vị luật sư riêng của nhà Anh gia thảo ra một bản hợp đồng rồi đưa cho Lam Tố Hinh ký. Trong bản hợp đồng ghi rõ Lam Tố Hinh được Anh thị thuê làm hộ lý đặc biệt, ở lại Anh gia phục vụ và chăm sóc cho Anh Hạo Đông, kỳ hạn công việc là bốn năm. Tiền thù lao tính vào khoản học phí bốn năm đại học của cô, mỗi tháng còn được thêm một khoản tiền tiêu vặt nhất định. Nếu cô đơn phương chấm dứt hợp đồng thì phải bồi thường cho Anh thị một khoản tiền lớn.
Lam Tố Hinh hạ quyết tâm, đọc xong hợp đồng, liền ký tên, không chút do dự. Vừa hạ 乃út ký xong, cô đã không còn là người tự do nữa rồi. Trong bốn năm tới, cô thuộc về Anh Hạo Đông. Bất giác nhớ đến người thanh niên gầy gò trắng xanh như hình nhân kia, cô hy vọng chung sống với anh ta sẽ không phải là một việc quá khó.
Lam Tố Hinh chính thức đi đăng ký ở Học viện Kinh doanh, làm hết các thủ tục liên quan của một tân sinh viên.
Ngày đầu tiên nhập học, cô gặp lại Tôn Chí Cao trong trường. Vừa nhìn thấy cô, cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên, vui mừng chạy đến: “Lam Tố Hinh, cậu cũng được đi học rồi à? Tốt quá, ai trả tiền học phí cho cậu vậy?”
Lam Tố Hinh lịch sự mỉm cười, trả lời qua loa: “Có người đã đồng ý trợ cấp cho mình.”
“Tại sao hôm đó mới sáng sớm, cậu đã lặng lẽ rời khỏi nhà mình vậy? Mình ngủ dậy, chẳng tìm thấy cậu đâu, mình còn chạy qua mấy con đường gần đó tìm nhưng cũng không thấy. Mình vẫn luôn lo lắng cho cậu, bây giờ thấy cậu không sao, còn có thể tiếp tục đi học, thật là tốt quá rồi!”
Lời nói của Tôn Chí Cao rất chân thành, Lam Tố Hinh nhớ lại đêm đó, nhờ có cậu ta cầu xin, cô mới được ở lại Tôn gia một đêm, trong lòng cũng vô cùng cảm kích tình cảm của cậu ta. Nhưng nghĩ tới ông bà Tôn không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với cậu ra, lòng tự tôn của một đứa con gái đã khiến cô giữ phép lịch sự, khách khí nói: “Không thâm thích mà cứ ở mãi nhà cậu thì không tiện lắm nên mình chỉ ở nhờ một đêm thôi.”
“Vậy bây giờ cậu sống ở đâu?”
Lam Tố Hinh không muốn trả lời, nói thẳng: “Xin lỗi Tôn Chí Cao, mình có chút việc phải đi trước đây. Tạm biệt!”
Tôn Chí Cao là người thật thà, nhưng không có nghĩa là cậu ta ngốc nghếch, nhận ra sự khách sáo, xa lánh của Lam Tố Hinh, cậu ta có vẻ đờ đẫn nhưng cũng chỉ biết dõi mắt nhìn theo bóng cô đang dần xa.
Đang ngẩn ngơ, đột nhiên bị ai đó vỗ vai, Tôn Chí Cao quay đầu nhìn, là một nam sinh cùng lớp.
“Chí Cao, cậu quen cô ấy à?”
“Ừ, cô ấy là bạn học cấp ba của mình.”
“Vậy sao? Vậy gia cảnh của cô ấy như thế nào, cậu có biết không?”
Gia cảnh ư? Tôn Chí Cao ngơ ngác, Lam Tố Hinh là một cô gái mồ côi, gia cảnh đâu có gì đặc biệt. Tại sao cậu bạn này lại hỏi vậy?
“Hôm đăng ký, tôi thấy cô ấy đến bằng một chiếc xe Mercedes sang trọng, cùng một bà quản gia hào phóng, tháo vát đến làm thủ tục nhập học, vừa nhìn đã biết cô ấy là một thiên kim tiểu thư rồi!”
Tôn Chí Cao sững sờ, tối hôm đó Lam Tố Hinh còn không có chỗ ăn ở, tại sao bây giờ, lắc mình một cái đã biến thành một thiên kim tiểu thư rồi? Rốt cuộc cô ấy gặp được quý nhân phù trợ nào đây?