Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong balo của An Nhiên vang lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra định nhấn phím từ chối cuộc gọi, thì thấy tên hiển thị là nhóc Bảo. Cô đứng dậy nói nhanh:
- Cháu xin phép nghe điện thoại một lát.
Đoạn An Nhiên đi như chạy ra bên ngoài.
Tiếng nhóc Bảo bên kia có vẻ căng thẳng:
- Út ơi, Út gặp chưa?
An Nhiên cau mày sau câu hỏi không đầu không đuôi của thằng cháu:
- Gặp? Gặp cái gì?
- À, sáng nay lúc Út với chú đẹp trai vừa rời khỏi, thì có một cô với một chú tới tìm.
- Hai người sao?
- Dạ, họ nói là bạn của chú đẹp trai, muốn biết chú đi đâu rồi. Con nói là con không biết, chỉ biết là chú đi với Út thôi.
Ngừng một lát, thằng nhóc lại tiếp:
- Con định gọi cho Út để hỏi giùm thì cô đó nói là cổ biết chỗ rồi.Con tưởng là hai cô chú đó đi tìm Út chứ.
An Nhiên mím môi, trong đầu cô cũng đã đoán được hai người mà cháu cô vừa nói là ai:
- Vậy sao? Út biết rồi, giờ Út đang bận chút việc, nếu không có chuyện gì thì tối Út về nói tiếp nha.
- Dạ.
Thằng nhóc ngoan ngoãn trả lời rồi cúp máy. An Nhiên quay lưng bước vào trong. Lúc này, từ trong nhà vọng ra tiếng kêu thất thanh của thím Sáu:
- Cậu chủ!
An Nhiên chạy vội vào, trước mắt cô là hình ảnh Gia Hào đang đau đớn ôm lấy đầu của mình, sự đau đớn thể hiện trên gương mặt đang tái đi của anh, mồ hồi ướt đẫm hai bên thái dương. An Nhiên lao đến bên cạnh giọng run lên vì căng thẳng:
- Gia Hào, anh sao vậy? Anh đau ở đâu sao?
- Thuốc...trong.. balo của tôi.- Gia Hào cố nén đau gằn từng tiếng một.
An Nhiên luống cuống chồm lấy chiếc balo của Gia Hào đang nằm yên trên ghế, cô kéo khoá lục lọi, tìm kiếm, cuối cùng cô cũng lôi ra chai thuốc màu trắng, cô vội vàng mở nắp chai thuốc:
- Mấy viên? Phải uống mấy viên?
- Hai..- Gia Hào thều thào.
An Nhiên nhanh tay dốc hai viên thuốc, rót đầy ly nước trên bàn, một tay đưa thuốc vào miệng Gia Hào, một tay nâng cốc nước ghé sát vào miệng anh, động tác của cô nhanh đến nỗi chú thím Sáu đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy mình thật”thừa thãi”. Sau một lúc, cơn đau của Gia Hào dường như đã dịu bớt, An Nhiên bất động ngồi bên cạnh để đầu anh tựa vào vai cô,tay cô cứ cầm chặt lấy tay anh như sợ nếu buông ra anh sẽ biến mất, chẳng hiểu sao cô không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình cứ lăn dài trên má.
- Hay để tôi đưa cậu chủ vào trong nằm nghỉ một lát.
Lúc này, chú Sáu nhẹ nhàng lên tiếng. An Nhiên như sực tỉnh, cô vội vàng lau nhanh nước mắt gật nhẹ đầu:
- Dạ, vậy nhờ chú giúp cháu...
***
Thím Sáu đến bên cạnh đặt tay lên vai An Nhiên- lúc này đang lo lắng ngồi bên cạnh giường nhìn Gia Hào chìm sâu vào giấc ngủ:
- Cậu chủ không sao đâu- Giọng thím Sáu như an ủi
An Nhiên quay sang thím Sáu:
- Trước đó ảnh còn bình thường mà thím, sao đột nhiên lại...
Thím Sáu nhẹ giọng:
- Tôi cũng không biết nữa, cậu chủ cứ gặng hỏi cô là ai. Sau đó tôi nói tôi cũng không rõ, chỉ biết trước đây thường xuyên dọn phòng cho cậu chủ thì có thấy cậu ấy treo hình cô ở trong phòng. Nhưng..
- Nhưng sao thím?- An Nhiên hỏi vội
- Nhưng sau khi cậu bị tai nạn thì một thời gian sau cô Quyên về đã dọn đi hết rồi, cổ nói đem qua cho cậu chủ.
Ngưng một lát, thím Sáu chợt nhìn An Nhiên:
- Xin lỗi tôi hơi tò mò... nhưng cô mới thật sự là bạn gái của cậu chủ đúng không?
An Nhiên hơi lúng túng trước câu hỏi của người phụ nữ đối diện, vì thật sự hiện tại cô cũng không biết mình nên giải thích thế nào về mối quan hệ giữa cô và Gia Hào. Tiếng cựa mình của Gia Hào khiến An Nhiên khẽ giật mình, cô đưa tay lên miệng ra hiệu cho thím Sáu tạm dừng câu chuyện. Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn đắp ngang người cho Gia Hào, An Nhiên khẽ chân cùng thím Sáu bước ra bên ngoài.
Giọng thím Sáu lại vang lên đều đều tiếp tục câu chuyện còn dang dở:
- Vì bà chủ thường xuyên vắng nhà, nên tôi và ông nhà chăm sóc cậu chủ từ nhỏ đến lớn, mặc dù cậu là người ít nói, nhưng tôi hiểu tính của cậu ấy, yêu ghét rõ ràng lắm. Cậu ấy treo hình của cô trong phòng thì chắc chắn cô là người rất đặc biệt đối với cậu ấy. Còn về cô Quyên thì...
An Nhiên ngước ánh mắt chờ đợi, thím Sáu thở dài:
- Tình cảnh của cổ cũng rất đáng thương, cô không biết chứ cô Quyên coi cậu chủ như là sinh mạng của mình vậy đó, nhưng cậu chủ đối với cổ thì không phải là thứ tình cảm đó, tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại cố tình nói dối cậu chủ.
- Nói dối? Về điều gì chứ?- An Nhiên nhíu mày khó hiểu.
- Theo như lúc nãy cậu chủ nói thì hình như cổ nói dối cậu chủ cổ là vợ sắp cưới của cậu ấy, khi hai người sắp kết hôn thì cậu chủ xảy ra tai nạn.... sau đó chứng đau đầu của cậu chủ tái phát....
An Nhiên nắm chặt tay, cô không biết hiện tại bản thân mình nên thương hại hay là phẫn nộ đối với Thục Quyên. Nhưng sau những gì vừa xảy ra với Gia Hào, An Nhiên lại thấy tim mình đau nhói khi nghĩ đến khoảng thời gian anh đã chịu đựng sự đau đớn giày vò một mình mà cô không hề hay biết, cô vừa giận bản thân và giận vì sự ích kỷ của người khác mà khiến cô bây giờ không cách nào đối diện được với Gia Hào.
- Mà..tại sao cô không nói với cậu chủ cô là ai?- Thím Sáu nhìn An Nhiên không giấu sự hiếu kỳ- Xin lỗi, tôi chỉ đoán thôi, vì nếu cô nói rồi thì cậu ấy đã không bất ngờ như vậy..
An Nhiên buồn bã nhìn người phụ nữ trước mặt, tuy bề ngoài có vẻ chân chất mộc mạc nhưng lại không kém phần tinh ý và nhạy bén, cô khẽ giọng như tự nói với mình:
- Vì ảnh không nhớ gì hết, mắt ảnh cũng không thể nhìn thấy, nếu cháu nói ra ảnh có tin cháu không? Có lẽ anh ấy đã quá mệt mỏi với những ký ức của bản thân mà chỉ toàn nghe người khác kể lại, cháu không muốn anh ấy hoang mang thêm nữa.
Thím Sáu nhìn An Nhiên với ánh mắt đầy cảm thông, dường như bà cũng không biết nói gì để an ủi cô, trong phút chốc cả căn phòng bao trùm một bầu không khí thật yên lặng.
Tiếng chân chú Sáu từ nhà sau đi vào:
- Bà nó đi nấu cơm trưa đi, tôi mới ra vườn hái mớ rau rồi nè. Tranh thủ làm để cậu chủ tỉnh dậy còn có cơm ăn.
Thím Sáu ngồi bật dậy:
- Suýt nữa thì quên mất, cô ngồi đây nghỉ ngơi đi, tui xuống bếp chuẩn bị bữa trưa.
- Vậy để cháu phụ thím- An Nhiên cũng đứng dậy toan cùng người phụ nữ đi xuống bếp.
- Thôi, không cần đâu, tôi làm nhanh lắm,nhờ cô chăm cậu chủ giùm tôi.
Nói xong, không đợi An Nhiên phản ứng, người phụ nữ nhanh chân đón lấy mớ rau từ tay chồng đi nhanh ra sau bếp.
Lúc này, giọng chú Sáu ngập ngừng:
- Lúc nãy cô Quyên có gọi tới, tôi cũng tiện thể nói cho cổ biết tình hình của cậu chủ. Cổ nói chỉ cần uống thuốc là không sao, vì thỉnh thoảng cậu ấy lại bị đau đầu như vậy, cô đừng lo lắng quá.
- Dạ.- An Nhiên khẽ giọng.
- Còn nữa, hình như cổ đang trên đường tới đây.- Chú Sáu nói như cần phải “báo cáo” cho An Nhiên biết chuyện này vậy.
An Nhiên mỉm cười như trấn an:
- Dạ, cháu biết rồi.
- Vậy cô cứ tự nhiên như ở nhà nha, tôi ra ngoài vườn xem người ta cắt hoa một lát, đúng ngày hôm nay phải giao hàng rồi.
Sau khi chú Sáu rời đi, An Nhiên định vào trong phòng xem tình hình của Gia Hào thì tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa chính:
- Gia Hào đâu rồi?
Thục Quyên đứng trước cửa, nét mặt không giấu được sự khó chịu cùng giọng nói như tra hỏi. An Nhiên lười biếng nhìn bộ dạng đó của cô gái trước mặt:
- Vui lòng đừng to tiếng như vậy, anh ấy đang nghỉ ngơi.
- Tôi đến để đưa anh ấy về.- Thục Quyên vừa nói bước chân vừa hướng về phía phòng ngủ của Gia Hào.
An Nhiên đứng chận ngang mặt Thục Quyên, ánh mắt nghiêm túc:
- Cô không nghe tôi nói anh ấy đang nghỉ ngơi sao?
Thục Quyên cười khẩy:
- Nếu vậy thì tôi nghĩ chị cũng không còn việc gì để ở đây nữa, từ bây giờ tôi sẽ chăm sóc anh ấy.
Không hiểu sao An Nhiên lại thấy thật nực cười cho cô gái trước mặt, cô cười nhạt:
- Vậy phải xem thử Gia Hào muốn ở bên cạnh ai.
Gương mặt Thục Quyên có chút biến sắc, cô quắt mắt nhìn An Nhiên:
- Ý cô là sao hả? Chị đừng quên tôi mới là vợ của anh ấy.
Nghe đến câu này dường như máu trong người An Nhiên như muốn sôi lên, cô gằn giọng:
- Nếu còn chút tự trọng thì làm ơn đừng lúc nào cũng mở miệng nói câu đó.
- Sao hả? Chị không chấp nhận được sự thật này sao?- Thục Quyên cười khiêu khích.
An Nhiên thật sự không thể nào nhận được cô gái trước mặt mình là Thục Quyên, vì ấn tượng mà Thục Quyên để lại cho An Nhiên trước đây là một cô gái xinh đẹp dịu dàng và đầy khí chất, nhưng hiện tại thì giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau.
- Trước khi tôi mất kiên nhẫn thì hãy tránh xa Gia Hào ra, nếu chị không muốn biến thành người tồi tệ đối với anh ấy.- Thục Quyên vẫn không ngừng đe doạ.
An Nhiên nhếch miệng cười:
- Rốt cuộc thì cô có nhầm lẫn không vậy?
- Nhầm lẫn?- Giọng Thục Quyên có chút hoài nghi.
- Gia Hào anh ấy mất trí chứ không phải là tên ngốc,cô nghĩ mình có thể điều khiển được suy nghĩ và cảm xúc của anh ấy sao?
- Chị..
An Nhiên gằn giọng:
- Đừng bao giờ đem mấy suy nghĩ nực cười đó ra uy Hi*p tôi, còn nữa, hãy dừng ngay suy nghĩ làm nhiễu loạn ký ức của Gia Hào đi, để cho anh ấy được yên. Còn việc tôi ở lại hay rời xa anh ấy, đó là chuyện của tôi và quyết định của anh ấy, cô không có quyền và tư cách ra lệnh cho tôi, cô hiểu chứ.