An Nhiên đứng tần ngần trước cửa phòng Gia Hào, hơn chục lần cô đưa tay lên định gõ cửa nhưng lại buông tay xuống. Trong hoàn cảnh hiện tại, cô thật sự không biết phải nói gì khi đối diện với Gia Hào, Gia Hào bây giờ, không chỉ mắt anh không thể nhìn thấy mà dường như anh không hề nhận ra cô là ai. An Nhiên vô cùng nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh, càng nghĩ cô càng căm ghét và giận bản thân mình, đáng ra lúc ấy dù vì bất cứ lý do gì cô cũng nên đi tìm anh, tận mắt nhìn thấy anh dù chỉ...là nắm tro tàn. Đáng ra cô không nên chạy trốn cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến anh đã rời xa thế giới này, An Nhiên cắn chặt môi cảm nhận Ⱡồ₦g иgự¢ mình đang quặn thắt lại, đau nhói.
Cửa phòng bật mở khiến An Nhiên giật bắn người vội vàng lùi về sau, bóng dáng cao lớn của Gia Hào phút chốc đứng đối diện cô, ánh mắt anh vô thức nhìn về phía trước, như nhận ra được điều gì anh nhíu mày:
- Ai vậy?
Người ta nói “mất cái này thì được cái khác” quả không sai, mặc dù Gia Hào không nhìn thấy được gì, nhưng dường thính giác của anh rất “nhạy” thì phải, An Nhiên bối rối giọng lắp bắp:
- À, tôi... là tôi.
- Cô chủ nhà?-Gia Hào khẽ thở nhẹ- Có chuyện gì sao?
Vốn dĩ An Nhiên là người chủ động đến tìm Gia Hào, nhưng khi nghe anh hỏi câu này thì cô lại không biết nên trả lời thế nào, cô vội vàng viện đại một lý do không thể “thông dụng” hơn:
- Chỉ là.. tôi định hỏi anh có cần giúp đỡ gì không?
- Hình như là... tôi không có nhấn nút yêu cầu phục vụ thì phải.
Giọng Gia Hào thắc mắc pha lẫn hoài nghi, An Nhiên cứng họng chưa biết nên nói gì thì anh đã tiếp tục lên tiếng, giọng nhẹ tênh:
- Tôi đói bụng.
An Nhiên tròn mắt nhìn Gia Hào rồi cô khẽ tủm tỉm cười nhìn gương mặt tỉnh rụi của anh sau câu nói đó, dường như thấy cô im lặng hơi lâu, Gia Hào tiếp:
- Chẳng phải cô muốn giúp tôi sao?
- Vậy... để tôi nấu gì đó cho anh ăn nha.- An Nhiên mừng rỡ vội vàng trả lời.
**********
Khác với ngày trước khi Gia Hào nói anh đói bụng, An Nhiên chỉ có thể nấu cho anh tô mì tôm “cứu đói”, giờ đây cô đã biết nấu những món “cao cấp” hơn, đủ tiêu chuẩn của một bữa ăn gia đình. Sau khi bày biện tất cả những món ăn trên bàn, An Nhiên nhẹ nhàng đến bên cạnh Gia Hào lúc này đang ngồi im lặng trước bàn ăn, ánh mắt anh vô thức hướng về phía trước nhưng tai anh thì có vẻ chăm chú nghe nhưng âm thanh xung quanh. Giọng An Nhiên dịu dàng:
- Đũa nằm bên phải, chén cơm ở bên trái. Phía trước chén cơm cách một gang tay của anh là tô canh, bên trái tô canh là đĩa rau cải xào, bên phải tô canh là đĩa cá kho. Anh nhớ hết không?
Gia Hào gật đầu cười nhẹ:
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Gia Hào bắt đầu theo sự hướng dẫn vừa rồi của An Nhiên, anh khoan thai đưa tay cầm đũa và bắt đầu dùng bữa. An Nhiên đứng im lặng chăm chú nhìn anh, mặc dù không nhìn thấy nhưng động tác của anh rất nhịp nhàng và chính xác, không biết là do cô chỉ dẫn giỏi hay là trí nhớ của anh quá tốt, nhìn anh không khác gì người bình thường. An Nhiên bỗng thấy sống mũi cay cay “Anh chắc hẳn đã trải qua một thời gian rất khó khăn, vậy mà cô chẳng biết gì cả”, cô thấy thương anh đến quặn lòng.
- Cô không ngồi xuống cùng ăn với tôi sao?- Già Hào bỗng dừng đũa nhướng mắt lên tiếng.
An Nhiên vội vàng cố lấy lại giọng bình thản:
- À, được.
An Nhiên ngồi xuống phía đối diện với Gia Hào, vừa ăn cô vừa cố gắng tự nhiên bắt chuyện với anh:
- Vì tôi ít ăn thịt nên không có dự trữ sẵn, nếu anh muốn ăn thì ngày mai tôi sẽ mua về.
- Không cần đâu, tôi cũng không thích ăn thịt lắm. Với lại chỉ phiền cô hôm nay, ngày mai trợ lý của tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho tôi.
Một chút hụt hẫng thoáng hiện trên khuôn mặt của An Nhiên, cô khẽ giọng.
- Vậy sao? Thật ra không phiền gì đâu, nếu anh có cần gì thì cứ nói với tôi cũng được mà.
- An Nhiên.
Sự thay đổi cách gọi của Gia Hào khiến An Nhiên khẽ giật mình, cô nuốt vội miếng cơm đang nghẹn ở cổ.
- Cô có quen biết tôi không?
An Nhiên sững người nhìn đăm đăm vào anh, đôi môi cô mấp máy chưa kịp mở miệng muốn nói ra tất cả những nghi vấn trong lòng thì giọng nói của Gia Hào lại đều đều vang lên:
- Xin lỗi, chắc cô ngạc nhiên lắm. Vì... thật buồn cười là không hiểu sao đối với cô tôi lại có cảm giác rất quen thuộc.
Mắt An Nhiên cay xè nhìn Gia Hào không chớp:
- Gia Hào... anh thật sự là không....
- Silas, thì ra là anh ở đây.
Giọng nói vang lên từ phía cửa phòng ăn vang lên cắt ngang câu nói của An Nhiên, hiện tại đứng trước mặt An Nhiên là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài uốn lọn,dáng người thon thả trong chiếc váy đỏ ôm body thật quyến rũ. An Nhiên đừng bật dậy, khẽ thốt lên trong cổ họng: “Thục Quyên!”, cô gái liếc nhìn An Nhiên rồi quay sang Gia Hào mỉm cười dịu dàng:
- Anh muốn về sao không nói với em, để em về cùng anh.
- Vì anh nghĩ em bận, với lại anh cũng có thể tự xử lý được.
Gia Hào lãnh đạm trả lời, dừng một lúc anh lại lên tiếng:
- Ai nói cho em biết anh ở đây?
Thục Quyên cười nhẹ bước đến choàng tay qua cổ Gia Hào từ đằng sau giọng nụng nịu:
- Có chuyện gì về anh mà em không thể biết được chứ.
Qua thái độ của Gia Hào, anh dường như không thiết tha lắm với sự xuất hiện của Thục Quyên, anh chỉ ậm ừ điềm nhiên tiếp tục bữa ăn của mình, như sực nhớ ra điều gì anh nhướng đôi mày hướng về An Nhiên:
- Vừa rồi cô định nói gì đúng không?
An Nhiên còn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện đột ngột của Thục Quyên cùng với cảnh tượng trước mắt, cô quay sang Gia Hào chưa kịp trả lời thì Thục Quyên đã vội vàng lên tiếng:
- Cô là chủ ở đây đúng không? Tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?
Rồi không đợi An Nhiên phản ứng gì, Thục Quyên vội vàng kéo tay cô ra bên ngoài, bỏ lại Gia Hào ngồi đó với vầng trán đăm chiêu khó hiểu.
*****
Ở khoảng sân rộng của khu Homestay, An Nhiên đứng đối diện nhìn cô gái trước mặt, trong lòng cô hiện giờ là một cảm xúc khó tả, đây là lần đầu tiên cô và Thục Quyên có cuộc “gặp mặt” chính thức như vậy. Thục Quyên ngày trước trong mắt cô là một cô gái xinh đẹp, nhìn bề ngoài như một tiểu thư có vẻ yếu đuối và cần người khác bảo vệ. Sau ba năm gặp lại, cô gái ấy vẫn xinh đẹp chỉ có điều là vẻ đẹp ấy có phần góc cạnh và sắc sảo hơn.Thục Quyên quay nhìn xung quanh dường như để chắc chắn không có ai nghe được cuộc nói chuyện này, không đợi Thục Quyên lên tiếng, An Nhiên đanh giọng:
- Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?
Lúc này Thục Quyên đã lấy lại tâm trạng bình thản hơn, cô nhìn An Nhiên hờ hững:
- Như chị đã thấy rồi đó.
- Tại sao lại nói dối tôi chuyện Gia Hào?- An Nhiên mím chặt môi cố ngăn không cho bản thân mình nổi giận, vì cô không ngốc đến nỗi không nhận ra chuyện Đình Tuấn lấy sinh mạng của Gia Hào ra lừa dối cô tất cả là vì Thục Quyên.
- Không phải chị đã có câu trả lời rồi sao? Có nhất thiết cần tôi nói ra nữa không?
Thái độ thản nhiên của Thục Quyên thật sự khiến máu trong người An Nhiên như muốn sôi lên, cô gái trước mặt dường như không nhận ra sự giận dữ trong mắt An Nhiên:
- Ba năm trước có lẽ tôi không thể giữ được Gia Hào bên cạnh tôi, nhưng bây giờ thì khác rồi, trong ký ức của anh ấy, ngoài tôi ra, chị chẳng là ai hết. Và chị biết gì không, mẹ anh ấy, Đình Tuấn và tất cả mọi người đều đứng về phía tôi, nếu chị có ý định kể cho anh ấy tất cả sự thật thì chị nghĩ xem, anh ấy sẽ tin sao? Cho dù có đi chăng nữa thì chị cũng chỉ là người bỏ rơi anh ấy khi biết rằng anh ấy sắp trở thành người tàn phế mãi mãi mà thôi.
- Ý cô... là sao? An Nhiên nghiến răng gằn giọng.
- Không, tôi chẳng có ý gì cả, chỉ là dù với bất cứ lý do gì, tôi nghĩ chị nên dừng lại ở đây đi, vì hiện tại tôi đã là vợ của Gia Hào rồi.
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Thục Quyên, cổ họng An Nhiên đắng ngắt, trong lòng cô giờ đây ngoài sự căm phẫn còn là cảm giác chới với hụt hẫng khi nghe xong câu nói vừa mới thốt ra từ miệng Thục Quyên. Sau khi bóng lưng của Thục Quyên khuất sau cánh cửa gian nhà bếp, An Nhiên cố gắng không cho hai chân mình khuỵu xuống, nhưng những giọt nước từ hai khoé mắt cô lại không chịu nghe lời cứ thế chảy dài xuống hai gò má rồi thấm lên đôi môi cô mặn chát.