Mắt đang dán vào màn hình vi tính, hai tay lướt nhanh trên bàn phím chăm chú gõ báo cáo của đợt dẫn tour Đà Nẵng vừa rồi, một cái vỗ vai khiến An Nhiên giật mình quay đầu lại:
- Vân, con bé này làm chị hết hồn.
Thu Vân, cô bé đồng nghiệp nhìn An Nhiên cười tít mắt:
- Bộ chị đang làm chuyện ác hay sao mà giật mình?
Dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước иgự¢, An Nhiên xoay qua nheo mắt khẽ lườm Thu Vân một cái, không trả lời câu hỏi của cô bé, giọng An Nhiên đầy nghi hoặc:
- Cái điệu cười này của em chị nghi lắm nha, đừng nói là có chuyện muốn nhờ chị đó.
- Ôi, đúng là không có gì có thể qua mắt được chị.
Thu Vân kêu lên đầy "ngưỡng mộ", chưa kịp để cô bé mở lời tiếp, An Nhiên làm mặt nghiêm:
- Chị từ chối!
- Kìa chị, em chưa nói là sẽ nhờ chị việc gì mà.
- Việc gì thì chị cũng không nhận, vì chị không muốn thêm một lần "trầy da tróc vảy" nữa đâu.
Mặt Thu Vân xìu xuống, hàng mi dài cụp xuống chớp chớp ra vẻ "sầu não", vì An Nhiên nói là sự thật. Chẳng là, cách đây không lâu Thu Vân nhờ An Nhiên dẫn đoàn giúp vì trong tour đó có một anh chàng si mê Thu Vân. Sau khi biết hướng dẫn viên không phải là Thu Vân, chàng ta đã vô cùng "ác cảm" với cô và trong suốt lịch trình của tour ấy cô đã "lãnh đủ" tất cả các loại "hành" mà anh chàng kia cố tình tung ra. Mặc dù trong lòng ủng hộ vì Thu Vân không ưa gì tên đó, nhưng đáng ra cô bé phải nói trước cho cô biết, đằng này lại im re để cô "thân tàn ma dại" trở về thì mới thú tội >_<||.
Giọng Thu Vân chuyển sang năn nỉ:
- Lần này thì không khó thiệt mà chị, chuyện này nằm trong khả năng của chị 100% luôn, chị giúp em lần này đi mà, một lần này nữa thôi.
Thấy thái độ dửng dưng của An Nhiên, Thu Vân vẫn không bỏ cuộc:
- Tour lần này đi Đà Lạt, về quê của chị luôn, mà quê chị thì chị quá rành rồi còn gì nữa. Chị giúp em đi, đợt này em muốn dẫn tour đi Hàn Quốc, em chưa được đi Hàn bao giờ, đây là cơ hội để em được có được trải nghiệm mới, em mà bỏ qua cơ hội này là ân hận cả đời mất.
Thu Vân nói một lèo, không kịp thở cũng không cho An Nhiên cơ hội từ chối, vì cô biết An Nhiên là người dễ bị thuyết phục nếu như đối phương có lý do "chính đáng", và cô đã thành công:
- Gửi cho chị lịch trình tour của em đi. Nhưng nói trước đây là lần cuối nha, vì thời gian tới chị sẽ không tham gia dẫn tour nữa, chị sắp chuyển lên bộ phận kinh doanh rồi.
Thu Vân mừng rơn ôm chầm lấy An Nhiên:
- Cảm ơn chị, thiên thần của em.
- Bớt nịnh đi, không có tác dụng gì với chị đâu cưng.
An Nhiên mỉm cười đẩy nhẹ cô nhóc đồng nghiệp ra:
- Đi Hàn về có quà cho chị là được rồi.
- Yes, Madam.
Nhìn dáng vẻ hớn hở của Thu Vân khiến An Nhiên bật cười, nhờ trong văn phòng có những cô bé năng động đáng yêu như vậy nên công việc cũng đỡ phần nào áp lực và căng thẳng.
An Nhiên đọc sơ lịch trình tour Đà Lạt trên tay, ngày khởi hành 19/11. Cô khẽ nhíu mày, chẳng phải là trùng với lịch mình về tham dự ngày thành lập trường sao. Đang băn khoăn với những suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, tiếng chuông điện thoại reo lên bài hát quen thuộc, An Nhiên với tay nhấn nút nhận cuộc gọi:
- Nghe nè bà.
Đầu bên kia là giọng của Hà Minh:
- Tui gọi để nhắc bà tuần sau là về cùng tui đó nha, cái tật bà hay quên lắm, tới đó để tui đặt vé luôn cho.
- Không cần đâu, khỏi cần đặt vé cho tui.
Giọng Hà Minh ngạc nhiên:
- Cái gì? Định hủy kèo nữa hả?
An Nhiên phì cười:
- Làm gì có, vì hôm đó đúng lúc phải dẫn tour lên Đà Lạt, nên tui tính là tiện thể ghé qua trường luôn.
- Trời, bà dẫn tour thì làm sao có thời gian qua trường được? - Hà Minh thắc mắc:
An Nhiên ra vẻ bí hiểm:
- Tui tự khác có cách.
****
Lần này, lịch trình tour đi Đà Lạt không giống với những lần trước, có một địa điểm mà An Nhiên chưa đặt chân đến bao giờ: Cánh đồng hoa Thủy Vu. Cũng may Thu Vân đã đặc biệt list ra những đặc điểm quan trọng cần chú ý cho cô, nên cô cũng không bỡ ngỡ lắm trong vấn đề giới thiệu về điểm tham quan mới lạ này. Anh tài xế nói nhỏ với cô:
- Em tới đây lần nào chưa Nhiên?
- Đây là lần đầu tiên đó anh.- An Nhiên khẽ trả lời.
Anh tài xế nhìn cô cười ghẹo:
- Vậy mà nói như thật vậy đó.
Sau câu nói đó hai anh em nhìn nhau cười khúc khích. Chiếc xe dừng lại trên một bãi đất trống, nhìn sơ cũng biết đây không phải là nơi thường xuyên có khách du lịch tới. An Nhiên bước xuống xe, cô không giấu được cảm xúc hân hoan khi nhìn cảnh vật trước mắt:
- Đẹp quá! Cô bất giác thốt lên.
Cánh đồng hoa Thủy Vu dịu dàng hiện ra với đủ màu sắc nổi bật trên nền xanh của những chiếc lá to bản. Có một bộ phận đã được dùng lưới bao phủ xung quanh, trong bảng list của Thu Vân có nhắc đến đó là khu vực cấm không được đi vào, như sực nhớ ra điều gì, An Nhiên quay sang nói với đoàn du lịch:
- Mọi người sẽ có 30 phút để tham quan và chụp ảnh lưu niệm, đúng 30 phút sau hẹn gặp mọi người ở đây. Có một điều cần lưu ý là chúng ta sẽ không được đi vào khu vực cấm bên kia đâu ạ. Vì công ty du lịch của mình đã thỏa thuận với chủ nhân ở đây, nếu vi phạm sẽ không có cơ hội được ngắm nhìn cảnh đẹp này nữa đâu nha.
Giọng nói của An Nhiên vừa dí dỏm vừa khéo léo nhắc nhở mọi người phối hợp tuân thủ quy tắc, cả đoàn đồng thanh gật đầu và tản ra.
An Nhiên cũng không bỏ lỡ cơ hội tiến đến gần những bông hoa Thủy Vu đang khoe sắc trước mắt. An Nhiên là người thích ngắm hoa, nhưng cô chưa bao giờ trồng được một loài hoa nào, vì có lẽ cô không "mát tay" đối với sự sống của cây cỏ cho lắm =.=". Và cô ngắm chỉ là ngắm thôi, chứ nói về ý nghĩa của các loài hoa thì cô như mù tịt, có biết đi chăng nữa cũng chỉ là học thuộc lòng vì đôi khi công việc dẫn đoàn yêu cầu, còn sau đó cô sẽ quên sạch.
Tay cầm chiếc điện thoại chụp lại vẻ đẹp thanh thoát từng màu sắc của hoa, bất giác cô tự hỏi nhỏ:
- Sao không thấy màu trắng nhỉ?
Đứng thẳng người, cô nhìn xung quanh, giờ mới phát hiện mình đã đi quá sâu vào cánh đồng. Cách vài bước là "Khu vực cấm" được ngăn ra bởi hàng rào lưới đen bao phủ xung quanh. An Nhiên định quay lưng đi thì phát hiện có một lối vào đã được mở sẵn, cô tò mò tiến thêm vài bước. Bên trong, thế giới của hoa Thủy Vu trắng hiện lên trước mắt cô, những bông hoa trắng tinh đang còn e ấp nấp mình trong bản lá lớn chưa chịu nở. Giữa vườn hoa là lối đi nhỏ dẫn đến chiếc bàn làm việc được kê ngay ngắn trước hành lang của một căn phòng làm việc nhỏ, những vật dụng trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng. Điểm đáng lưu ý nhất là giá sách với đủ loại sách tựa đề tiếng Anh, tiếng Việt, nhìn sơ qua đều liên quan đến sinh vật học và các loài hoa. Ánh mắt của An Nhiên ngây ngốc dừng lại trên một cuốn sách sinh vật học, cảm giác quen thuộc đến nỗi khiến mắt cô nhòa đi, sống mũi bỗng nhiên cay cay, cô vô thức đưa tay muốn chạm vào.. bỗng tiếng nói của người đàn ông sau lưng khiến cô giật mình:
- Nè cô, cô là ai? Sao lại vào đây?
Tay lau vội những giọt nước mắt chực trào trên khóe mắt, An Nhiên lúng túng quay đầu lại, một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi đang nhìn cô lo lắng:
- Cô không biết nơi này là khu vực cấm sao? Cậu chủ mà thấy người lạ vào đây là rắc rối to.
- Cháu... xin lỗi, vì cháu thấy có lối vào nên...
- Cô ra ngoài nhanh lên đi, giờ này cậu chủ sắp tới rồi đó.
- Dạ, xin lỗi chú.
Miệng vừa xin lỗi rối rít, An Nhiên vừa vội vàng chạy ra khỏi khu vườn. Qua lời nói và thái độ căng thẳng của người đàn ông vừa rồi, cô chắc chắn rằng nếu bị người chủ nhân phát hiện cô vi phạm quy tắc thì không chỉ cô mà cả công ty cô cũng gặp rắc rối.
Đang bước vội ra khu vực tập trung của đoàn, An Nhiên vô tình va phải một cô gái:
- Á.
Cả người cô gái trẻ ngã nhoài xuống đám hoa bên cạnh lối đi, An Nhiên hoảng hốt:
- Xin lỗi chị, chị có sao không?
Cô vội cuối xuống đưa tay đỡ cô gái đứng dậy:
- Chị đi đứng kỳ cục vậy? Quần áo của tôi bị chị làm dơ hết rồi nè.
Giọng nói gay gắt với ánh mắt đầy giận dữ nhìn An Nhiên:
- Xin lỗi chị, vì tôi có việc vội quá nên...
Đang chưa biết phải xử lý tình huống thế nào thì giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên:
- Thục Quyên.
- Chú Sáu, sao mới sáng lại có người lạ tới đây rồi vậy chú?
Giọng cô gái phụng phịu có vẻ không hài lòng, người đàn ông mỉm cười hiền lành:
- À, có đoàn du lịch tới tham quan một lát rồi đi liền đó mà. Mà sao hôm nay cháu tới sớm vậy?
- Cháu tới định đi ăn sáng với anh Sil, mà giờ quần áo như vậy đúng là mất hứng quá đi.
Ánh mắt của Thục Quyên không quên quay qua nhìn An Nhiên đầy trách móc. An Nhiên chỉ biết "ngậm ngùi" im lặng, vì lỗi là do cô mà, một lúc sau cô ngập ngừng:
- Nếu chị không phiền thì trên xe tôi có quần áo, để tôi lấy xuống cho chị thay tạm nha.
- Thôi, không cần đâu. Coi như hôm nay tôi xui xẻo vậy.
Quay qua người đàn ông trung niên, Thục Quyên nũng nịu:
- Chú Sáu nói anh Sil cho con mượn đồ của ảnh mặc nha.
Rồi kéo tay người đàn ông quay đi hướng về phía "khu vực cấm"
An Nhiên khẽ thở ra, lòng không khỏi tự trách, hôm nay không biết là ngày gì mà mới sáng sớm đã gây rắc rối rồi. Cô lững thững hướng về phía chiếc xe đang đậu trên bãi đất trống.