Chương 52: Sinh nhật mười tám tuổi của Cố Kiều và mái tóc xinh đẹp của côThời gian trôi qua rất nhanh, đặc biệt là những ngày tháng vui vẻ sẽ càng cảm thấy qua đi nhanh chóng.
Kỳ hai của năm học lớp mười một, Cố Kiều vẫn như vậy, bám dính lấy Trình Chu cùng đi học cùng tan học, hết giờ tự học buổi tối sẽ dạo quanh gần trường một lúc mới về nhà.
Gia đình Trình Chu đã sớm biết mối quan hệ của hai người họ, chỉ nói trong lúc ở bên nhau chú ý chừng mực và đừng để ảnh hưởng tới việc học tập, còn lại không nói thêm gì nữa. Người phản đối duy nhất là Trình Tranh, khi biết anh trai mình hẹn hò với cô gái có mái tóc chó gặm, cô ấy đã suýt chút nữa tức mà ૮ɦếƭ. Bây giờ thì hết hẳn rồi, cuộc chiến tranh sủng đã hoàn toàn bị áp đảo.
Cũng vì việc này cô ấy đã nhốt mình trong phòng hai bữa không ăn. Chỉ dựa vào đồ ăn vặt để qua cơn đói, đến khi ra ngoài còn tăng lên một kilogam. Và cũng vì việc này mà Trình Chu đã xin nghỉ học nửa buổi để ở nhà với em gái.
Trình Tranh giận đùng đùng hỏi Trình Chu: “Yêu em hay yêu chị ấy?”
Trình Chu đáp: “Cô ấy.”
Trình Tranh nghe xong lập tức muốn khóc.
Trình Chu an ủi cô bé: “Tuy rằng tình yêu và tình thân không giống nhau, nhưng cả hai tình cảm này đều rất quan trọng và không thể tách rời.”
Trình Tranh lau nước mắt, tâm trạng đã tốt hơn một chút: “Vậy sau này mỗi cuối tuần anh đều phải về nhà ở.” Cô ấy nói đến là ở đây, nhà của ba mẹ hai người.
Trình Chu gật đầu nói: “Được, để anh về hỏi ý kiến Kiều Kiều xem sao.”
Trình Tranh lập tức đóng sầm cửa lại.
Trình Chu cũng không khuyên nhủ quá nhiều, đợi đến khi nào con bé có người yêu, có lẽ sẽ lúc đó sẽ hiểu nỗi lòng anh.
Trình Chu xuống nhà cùng dì giúp việc làm một ít bánh quy, là loại mà Trình Tranh và Cố Kiều đều thích ăn. Đây là kỹ năng mà một người anh trai, một người bạn trai nên biết.
Quả nhiên, khi Trình Tranh nhận được bánh quy mà Trình Chu mang lên, cô ấy đã không còn tức giận như vậy nữa, nếu nghĩ kỹ lại, thì cô ấy và anh là người có quan hệ huyết thống ruột thịt, còn Cố Kiều thì không. Vậy nên vẫn là cô ấy thân thiết với anh trai mình hơn.
Buổi chiều, khi Trình Chu rời đi, trên tay xách theo một tiếc túi giấy, khá lớn.
Trình Tranh đi đến hỏi: “Anh, anh để gì bên trong thế?”
Trình Chu mỉm cười: “Không có gì.” Nói xong liền thay giày, đi ra ngoài.
Trình Tranh vào bếp hỏi dì giúp việc, dì giúp việc nói đó là bánh quy chiều nay anh cùng dì làm. Bánh quy, cả một túi đầy bánh quy, chắc chắn là mang về cho Cố Kiều rồi. Cô ấy chỉ được chia một hộp nhỏ, vậy mà Cố Kiều lại được hẳn một túi lớn! Trình Tranh tức tới mức bỏ luôn bữa tối, chỉ ăn một gói Snack khoai tây Gia Đình [1], một bịch hạt dưa, một túi quả óc chó, một gói bánh quy, hai gói đậu phộng Kỳ Vị [2], một gói rong biển và một hộp sữa.
Cuộc sống của Cố Kiều vẫn giống như trước đây, ngay cả khi Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp biết cô và Trình Chu đang hẹn hò thì hai người họ cũng không can thiệp quá nhiều, vì đối phương là Trình Chu, nên chẳng có gì để nói.
Cố Kiều cũng hiểu rất rõ giới hạn của Giang Cầm, không để có thai và nghiêm túc tham gia kỳ thi đại học. Việc mang thai hay gì đó về cơ bản là không có khả năng. Cô và Trình Chu chưa từng phát sinh quan hệ, hơn nữa anh cũng đã nói, nếu muốn phá bỏ lớp phòng thủ cuối cùng, nhất định phải đợi đến sau kỳ thi đại học, đến khi nào cô tình nguyện sẵn sàng thì anh mới làm. Cho dù ngày nào anh cũng muốn chiếm hữu cô, thậm chí là cả khi nhìn thấy cô nói chuyện với những người con trai khác, rồi khi cô nở nụ cười rạng rỡ với người ta.
Tần Dịch vẫn rất chăm chỉ nỗ lực, mỗi kỳ thi đều thấp hơn Trình Chu một chút, mục tiêu của cậu là hy vọng trước kỳ thi đại học, bao gồm cả bài thi đại học, sẽ có thể vượt qua Trình Chu một lần, cho dù là nửa điểm cũng được.
Dưới sự tác động của Cố Kiều, tính cách của cậu ấy đã tốt hơn rất nhiều, không còn thường xuyên cô đơn một mình nữa, bên cạnh bắt đầu có bạn bè, trong giờ Thể dục cũng sẽ chơi bóng rổ cùng mọi người.
Trần Điềm cũng vẫn vậy, luôn bị Tần Dịch từ chối, mỗi lần đều sẽ im lặng hai ngày rồi lại tiếp tục “đứng dậy”, nói rằng tình yêu đích thực thì cần trả qua thử thách.
Trình Chu đã lên kế hoạch và sắp xếp ổn thỏa cho bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cố Kiều.
Lúc này, là kỳ nghỉ hè chuẩn bị lên lớp mười hai. Vào ngày sinh nhật, Cố Kiều thức dậy rất sớm, ba mẹ đều đã đi làm, có lẽ đã quên ngày sinh nhật của cô, nên chẳng có biểu hiện gì cả. Việc này không có gì phải thất vọng, vì cô cũng sớm quen với nó rồi.
Khi đang trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, cô nhìn thấy ba chiếc cốc đánh răng xếp cùng nhau trên bồn rửa mặt. Cốc của ba và mẹ là cốc sứ, mua đã nhiều năm rồi, dường như chưa từng thay đổi, còn của cô là chiếc cốc nhựa bán với giá năm tệ mua trong siêu thị.
Cố Kiều đánh răng xong thì điện thoại đổ chuông, là tin nhắn của ba gửi tới, ba cô gửi cho cô một phong bao lì xì hai trăm tệ qua Wechat, nhưng không nói gì cả. Vì biết hôm nay là sinh nhật cô, nên mới gửi đến nhỉ. Cố Kiều nhận bao lì xì, sau đó nhắn tin lại: “Cảm ơn ba.”
Cố Kiến Nghiệp không trả lời, có lẽ là đang bận.
Cố Kiều đã xóa tên “mẹ” trong điện thoại, Giang Cầm không nhớ ngày sinh nhật cô càng tốt. Nếu nhớ ra, bà ta sẽ lại nhớ đến năm đó khi mình sinh ra cô, vì vậy mà bỏ lỡ kỳ thi đại học và cùng vì nó mà bỏ lỡ cuộc sống huy hoàng rực rỡ của bà.
Cố Kiều trở lại phòng, thay một chiếc váy liền thân màu hồng, nhìn kiểu dáng và cách cắt may, trông có chút giống với lễ phục. Chiếc váy này là Trình Chu tặng cho cô, khi tặng anh còn giặt sạch và phơi khô luôn rồi, nói đến ngày sinh nhặt hãy mặc nó cho anh xem.
Cố Kiều đứng trước gương ngắm nghía, cổ áo rất rộng, có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh tế, phần eo thật vừa vặn, ôm ௱ôЛƓ, độ dài đến đầu gối. Cô quay đầu sờ sờ lên ௱ôЛƓ mình một cái, thật tròn trịa. Trước giờ cô chưa từng thấy mình đẹp như vậy, cũng chưa từng mặc chiếc váy nào như thế, trông giống một cô công chúa nhỏ. Cố Kiều đứng trước gương nhìn ngắm một hồi mà vẫn không thể dời mắt. Chỉ là, kiểu tóc ác nghiệt này đã phá hỏng tất cả.
Để cứu vãn nhan sắc của mình, Cố Kiều đã lấy chiếc kẹp tóc được Hứa Mạn tặng ra, kẹp một bên tóc lên, sau đó vén phần tóc mai ra sau tai. Trông có vẻ không quá rõ là bị chó gặm nữa rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có lẽ là Trình Chu tới. Cố Kiều chỉnh xong tóc, mặc chiếc váy xinh đẹp, bước trên đôi dép lê bằng nhựa màu đỏ ra ngoài mở cửa.
“Sinh nhật vui vẻ.” Trình Chu mỉm cười bước vào.
Cô gái trước mặt đang mặc trên người chiếc váy anh tặng, làn da trắng như tuyết, vòng eo thon thả đầy đặn, trong sự dịu dàng phảng phất đôi nét gợi cảm.
Anh đóng cửa lại, hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói: “Em thật đẹp.”
Cố Kiều đã quen bị anh chê bai, đột nhiên lại được khen như vậy, khuôn mặt dần dần trở nên ửng hồng.
Anh cầm trên tay một đôi giày cao gót, đưa cho Cố kiều: “Thay đôi này đi.”
Cố Kiều mang giày vào, đứng trước gương soi, sau đó không kìm được phải lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Trình Chu đi tới, ôm cô từ phía sau, cọ cọ chóp mũi vào cổ cô. Hương hoa cam tràn vào khoang mũi, thấm vào ruột gan.
Cố Kiều quay đầu lại hỏi: “Đẹp không?”
Anh không trả lời, đôi môi hôn lên tai cô. Cố Kiều bị anh làm cho ngứa ngáy, liền kéo tay anh ra, bỏ chạy.
Trình Chu vào phòng tắm nhà Cố Kiều lấy một chậu nước ấm, mang ra hoa viên, sau đó lại cầm thêm khăn khô, dầu gội đầu, máy sấy tóc và cây kéo cắt tóc. Tư thế này là muốn cắt tóc cho cô sao?
Cố Kiều sợ chiếc váy trên người mình bị ướt, nên đã thay sang áo phông và quần short bò, sau đó ngoan ngoãn bước ra hoa viên, đợi Trình Chu gội đầu cho mình.
Nhiệt độ nước vừa vặn, lực tay anh cũng vậy, ngón tay xoa Ϧóþ trên da dầu, từng chút từng chút một. Từ da đầu truyền đến cảm giác nơi đầu ngón tay anh, như đem theo luồng điện, chạy dọc từ da đầu, khiến toàn thân tê dại.
“Xong, xong chưa?” Giọng cô hơi run run.
“Đừng cử động.” Trình Chu ấn đầu Cố Kiều và tiếp tục xoa Ϧóþ da đầu cho cô: “Lực có vừa không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Cố kiều cúi thấp đầu, đáp: “Vừa rồi. Có điều, có thể gội nhanh một chút được không?”
Anh cứ xoa Ϧóþ như vậy, cô có chút chịu không nổi nữa rồi.
Trình Chu đổi chậu nước sạch khác, giúp cô xối sạch bọt xà phòng, lấy khăn lau rồi sấy khô một nửa.
Cố Kiều đưa kéo cắt tóc cho Trình Chu, mà không nói lời nào. Cô chưa từng hy vọng vào “tay nghề” cắt tóc của anh, thế nên đành chấp nhận số phận vậy. Chỉ có điều thật đáng tiếc khi chiếc váy hồng xinh đẹp kia lại phải kết hợp với kiểu tóc chó gặm này. Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Trình Chu cầm cây kéo cắt tóc, đang định “ra tay”, thì Cố Kiều nghiến răng nghiến lợi quay lại nói: “Anh tiểu Chu, cái đó, em có thể ước một điều ước trong ngày sinh nhật được không?”
“Đợi đến khi cắt bánh sinh nhật hãy ước.” Trình Chu vừa nói vừa giúp cô sửa mái tóc.
Cố Kiều đành nuốt điều ước muốn đến tiệm làm tóc xuống bụng. Lại nghĩ đến câu anh từng nói, trừ phi anh ૮ɦếƭ, nếu không cả đời này cô đừng hi vọng đặt chân vào tiệm cắt tóc dù chỉ là nửa bước.
Cố Kiều đặt chiếc gương nhỏ đang cầm trong tay sang bên cạnh, nhắm mắt lại, chấp nhận số phận, nói: “Cắt đi.”
Cô do một tay anh chăm sóc, vậy nên có thở một hơi anh cũng biết cô đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chỉ mỉm cười, mà không vạch trần cô.
Tay Trình Chu chuyển động linh hoạt, từng lọn tóc nhỏ rơi trên mặt đất. Anh không cắt quá nhiều, chỉ sửa lại cho cô một chút.
Cố Kiều ngồi trên ghế, nhắm mắt, nghe theo “ý trời”, nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được động tác của anh rất nhẹ nhàng, thời gian cắt cũng lâu, không như trước đây, chỉ xoẹt xoẹt vài đường là xong.
“Xong rồi.” Trình Chu cầm chiếc gương bên cạnh Cố Kiều lên, đưa đến trước mặt cô.
Không phải cái đầu bị chó nhai nực cười nữa, thậm chí còn đẹp hơn cả đến tiệm làm tóc bên ngoài. Mái tóc ngắn vừa vặn đến tai, toàn bộ đường vòng đều toát ra vẻ sang trọng, dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc màu đen bóng khỏe ánh lên như phát sáng, đẹp đến động lòng người.
Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, là kiểu dáng mặt trái xoan chuẩn mực, mái tóc buông xõa xuống hai bên tai lại càng khiến khuôn mặt trở nên thanh tú, cộng thêm đường nét vốn đã xinh đẹp, lúc này trông như biến thành một người khác vậy. Không thể không nói, sức ảnh hưởng của kiểu tóc đối với ngoại hình thực sự là quá lớn.
Cố Kiều vui mừng nhảy lên khỏi ghế, hôn chụt chụt lên má Trình Chu. Sau đó, lại lấy điện thoại ra, mở app chụp ảnh, chụp cả nửa tiếng đồng hồ.
Không phải chỉ là cắt tóc thôi sao, tại sao cô lại hạnh phúc đến vậy? Hành động này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ rằng cô đã chê bai, chán ghét kiểu tóc trước đây anh cắt đến nhường nào.
Trình Chu lấy điện thoại ra, mở bảng tin trên Wechat lên, nhấp mở.
“Qua đây!” Anh hét lên, giọng nói có vẻ không vui.
“Đến đây, đến đây.” Cố Kiều vừa cắm đầu vào điện thoại, vừa đi đến.
“Con mẹ nó, ai cho em đăng ảnh lên trang cá nhân.” Trình Chu đưa tay lên vò vò mái tóc Cố Kiều.
Bên dưới bài đăng mới của cô đã có rất nhiều lượt thích và bình luận.
Triệu Hà: “Tôi biết mà, biết mà.”
Thôi Cửu: “Chẹp, anh tiểu Chu quả thật là nham hiểm.”
Triệu Hà trả lời bình luận của Thôi Cửu: “Chính xác!”
Lộ Nhiễm: “Cậu phẫu thuật thẩm mỹ đấy à?”
Tần Dịch: “Đẹp lắm, sinh nhật vui vẻ nhé!”
……
Cố Kiều vui vẻ nhìn vào những bình luận này, mặc cho Trình Chu vò tóc mình rối bù cũng không tức giận. Cô ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười nói: “Anh tiểu Chu tay nghề của anh tiến bộ nhanh thật đó.”
Trình Chu thấy bộ dạng hạnh phúc của cô, nên không đành lòng xóa ảnh của cô đi. Chẳng mấy khi đến ngày sinh nhật, lại còn là sinh nhật mười tám tuổi.
“Này, sao đột nhiên tay nghề của anh lại tốt như vậy, có phải anh theo học Giám đốc nghệ thuật của tiệm cắt tóc nổi tiếng nhất thành phố Dung rồi không?” Cố Kiều mở album ảnh trong điện thoại, xem lại thành quả tự sướng của mình, cô lớn bằng ngần này mà chưa một lần được xinh đẹp như vậy.
Trình Chu không nói rằng thực ra tay nghề của mình vẫn luôn như vậy, cũng giống như kỹ năng may vá khéo léo của anh.
“Em muốn thay đồ để tiếp tục chụp ảnh.” Cố Kiều nói xong, liền cầm theo bộ váy đi vào phòng tắm.
Trình Chu dựa người bên cửa chờ cô, anh đẩy cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.
“Có chỗ nào trên người em anh chưa nhìn thấy, từ khi em hai tuổi đã nhìn rồi, hôm qua cùng nhìn, em khóa cửa làm gì?”
Cố Kiều thay đồ xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, không chỉ thay mình váy, còn tô thêm cả lớp son bóng màu hồng, đôi môi anh đào như miếng thạch, hấp dẫn mê người.
Trình Chu đi tới, kéo cô vào lòng, cúi xuống cắn lên miếng thạch đó một cái. Bờ môi hơi dính dính, điểm thêm vị ngọt man mác, sau khi nếm một miếng, anh đã không muốn dừng lại nữa. Đặc biệt là khi cô đang mặc chiếc váy nhẹ nhàng xinh xắn, gợi cảm này.
Đang trong kỳ nghỉ hè, Cố Kiến Nghiệp và Giang Cầm lại đi làm không có nhà, tiếng ve kêu râm ran trên cây ngoài hoa viên, mặc dù trong nhà đã bật điều hòa, nhưng nhiệt độ cơ thể lại dần tăng lên, khiến cả người nóng bức.
Giọng nói của anh như bị Ϧóþ nghẹt: “Dụ dỗ anh phải không?”
Đồ cô mặc trên người, kiểu tóc của cô, đều là kiệt tác của anh, tại sao lại thành cô dụ dỗ anh rồi? Rõ ràng là anh đang dụ cô dụ dỗ anh mà.
Trình Chu lại hôn cô một lần nữa, khuấy động hô hấp của cô.
“Anh tiểu Chu.” Cô nũng nịu gọi tên anh.
Mỗi lần nghe cô gọi tên mình như vậy, Trình Chu lại không thể chịu đựng nổi.
“Xoẹt xoẹt.” là âm thanh của chiếc khóa kéo trên váy được mở ra.
“Em vừa mặc vào mà, sao anh lại kéo nó xuống rồi?” Cố Kiều đưa tay chạm vào khóa kéo phía sau, cố gắng đóng nó lại.
Chỉ là người trước mặt lúc này lại không cho cô làm điều đó, đôi tay to lớn của anh ôm chặt lấy người cô. Cô bị anh hôn có chút khó thở, liền bám lấy người anh, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt.
“Anh tiểu Chu, anh tiểu Chu.” Cố Kiều nhẹ nhàng nói: “Hôm nay, em thành niên rồi.”
Động tác của người trước mặt bỗng dừng lại, một nụ hôn như vũ bão đột nhiên ập đến, dễ dàng nhấn chìm cô. Cuối cùng, anh vòng tay ra sau, nhẹ nhàng giúp cô kéo khóa váy lên, nghẹn giọng nói: “Em còn nhỏ, đợi thêm đã.”
Cô quay đầu nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt đẹp đẽ màu trà, có thể thấy rõ sóng tình cuồn cuộn. Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc kích động như vậy, anh vẫn có thể duy trì được lý trí.
Hai người nhìn nhau, không khí xung quanh càng ngày càng nóng, Cố Kiều mấp máy môi, đang định lên tiếng, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Kiều Kiều, mở cửa!” Là giọng của Triệu Hà và Thôi Cửu.
Đúng là hai tên sát phong cảnh.
“Anh ra mở cửa, em thay bộ đồ trên người đi.” Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái.
“Em thấy rất đẹp mà, sao lại phải thay?” Cố Kiều cúi đầu nhìn xuống bộ váy của mình: “Hơn nữa, đây là anh tặng em, em muốn mặc nó.”
“Không được.” Trình Chu đẩy Cố Kiều vào phòng cô: “Thay ngay cho anh.”
Cổ rộng như vậy, vòng eo lại ôm sát, còn ngắn nữa, nếu để người đàn ông khác nhìn thấy, chẳng phải anh sẽ chịu tổn thất lớn rồi hay sao.
Trình Chu vừa mở cửa đã trông thấy Triệu Hà và Thôi Cửu mỗi người ôm theo một bó hoa to, ép Trình Chu dạt sang một bên: “Haizz… Vị này, tránh ra nào, hôm nay là sinh nhật của thanh mai nhà tôi.”
Trình Chu liếc nhìn Triệu Hà và Thôi Cửu: “Thôi Cửu không phải hôm nay cậu đến nhà bà ngoại à? Còn cả Triệu Hà nữa, chẳng phải tối qua cậu đã đi du lịch rồi sao?”
Thôi Cửu mỉm cười: “Ngại quá, tôi bị kiểu tóc mới của thanh mai nhà tôi mê hoặc, nên vội vàng quay lại.”
Triệu Hà: “Tôi hối hận rồi, tôi phải đến đào chân tường, tình yêu đích thực thì không sợ muộn màng, Kiều Kiều anh đến đây.”
Đợi đến khi Cố Kiều từ trong phòng đi ra, trông thấy Triệu Hà và Thôi Cửu, đang định nói chuyện, lại bị Trình Chu kéo vào lòng, anh bá đạo hôn cô ngay trước mặt Triệu Hà và Thôi Cửu.