Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát - Chương 47

Tác giả: Trương Tiểu Tố

Chương 47: Kiềm chế một chút, đừng bắt nạt người ta
Cố Kiều phát hiện rằng Trần Điềm rất thích chạy sang lớp cô, hầu như giờ ra chơi nào cũng sẽ đến. Lại chẳng phải đến tìm người, mà chỉ đứng bên ngoài hành lang nhìn vào lớp học.
Cố Kiều quay đầu lại trừng mắt nhìn Trình Chu một cái. Trình Chu miễn cưỡng bước ra khỏi lớp học, đi tới chỗ Trần Điềm, hỏi cô ấy: “Một ngày tám tiết học thì cậu đến đây sáu lần, nói đi, đang nhìn gì thế?”
Trần Điềm ngượng ngùng mỉm cười: “Bị cậu phát hiện rồi à?” Cô ấy lại nói: “Không nhìn gì cả, chỉ ra ngoài đi dạo, hít thở không khí chút thôi.”
Trình Chu ngẩng đầu: “Vậy đã đi dạo xong chưa, xong rồi thì mau về đi.”
Trần Điềm lè lưỡi một cái rồi rời đi, lúc rời khỏi còn nhìn vào trong lớp một cái từ phía cửa sau.
Trình Chu quay về chỗ ngồi, nói với Cố Kiều: “Không phải cô ấy tới nhìn anh, mà là đi dạo, hít thở không khí, anh vừa hỏi rồi.”
Cố Kiều quay đầu lại: “Ồ.”
Rõ ràng là cô không tin vào điều đó.
Đừng nói đến cả lớp, bây giờ toàn khối đều bắt đầu lan truyền rồi, nói hotboy trường và nữ sinh mới chuyển đến là một đôi, còn nói bọn họ đã là một cặp từ lâu, hẹn hò cũng mấy năm rồi.
Trình Chu hơi nhổm dậy, cúi người thổi luồng khí vào sau gáy Cố Kiều: “Em ghen rồi à?”
Cố Kiều tiếp tục cúi đầu đọc sách, mất tự nhiên nói: “Làm gì có, không có chuyện đó đâu.”
Trình Chu khẽ mỉm cười.
Sau tiết tự học buổi tối, Trần Điềm đã đứng đợi trước cửa lớp A1 từ sớm. Rất nhiều bạn nữ đang thu dọn sách vở trong lớp đã cố ý nán lại để hóng kịch hay. Trình Chu ra khỏi lớp, sợ Cố Kiều không nghe thấy, đã cố tình lớn tiếng hỏi Trần Điềm: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì thế?”
Trần Điềm nhìn Trình Chu một cái, cảm thấy người này có chút kỳ lạ, cô ấy chỉ đi ngang qua, sao lại lại thành làm cái gì đó rồi: “Có làm gì đâu, tớ chỉ đi ngang qua thôi mà.”
Tiện thể nhìn một người.
Tần Dịch thu dọn cặp sách đi tới bên cạnh Cố Kiều: “Tan học rồi, về thôi.”
Thấy Cố Kiều nãy giờ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ mà không chớp mắt, cậu cũng nhìn theo ánh mắt cô. Cô gái ngoài hành lang có chút quen mắt, nhưng cậu nhất thời không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu, cũng chẳng muốn nghĩ, mà chỉ muốn nhanh chóng về nhà còn làm bài tập Toán.
Trình Chu quay đầu lại, sắc mặt tối sầm khi nhìn thấy Tần Dịch đứng bên cạnh Cố Kiều, anh vẫy tay với cô, bảo cô qua bên đó.
Cố Kiều đứng dậy, nói với Tần Dịch: “Cậu về trước đi, tớ còn chút việc.”
Tần Dịch gật đầu nói: “Vậy ngày mai gặp nhé.”
Trông thấy Cố Kiều đi đến bên cạnh Trình Chu, hai người đứng rất gần nhau. Cậu vẫn biết trước giờ hai người họ luôn thân thiết như vậy, nhưng xem ra hôm nay còn thân mật hơn cả trước đây nữa rồi. Không chỉ là kiểu giữa anh trai và em gái, mà giữa hai người họ tồn tại một luồng không khí vô cùng mơ hồ. Giác quan thứ sáu của tình địch cực kỳ nhạy bén, Tần Dịch gượng cười một tiếng, rồi đeo cặp sách lên lưng đi ra phía cửa trước lớp học.
Trình Chu giữ lấy vai Cố Kiều, nói với Trần Điềm: “Cô nhóc này ghen rồi, làm phiền đại tiểu thư Trần giải thích rõ ràng một chút, hôm nay cậu chạy tới đây có phải để nhìn lén bạn trai của cô ấy không?”
Cố Kiều âm thầm nhéo vào eo Trình Chu một cái, khuôn mặt ửng đỏ, nói: “Làm gì có.”
Trần Điềm nghiêng đầu thấy Tần Dịch đi ra từ lối cửa trước, vừa đuổi theo vừa quay lại nói với Trình Chu và Cố Kiều: “Chúc hai người sớm sinh quý tử, trăm năm hợp.” Nói xong liền chạy đi mất.
Trình Chu cúi đầu nhìn Cố Kiều một cái, rồi vươn tay túm cổ cô kéo vào trong lớp, trầm giọng cười, nói: “Đi thôi, sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp.”
Cố Kiều giơ tay đập đập vào cánh tay Trình Chu: “Tay anh lạnh, làm lạnh cổ em rồi.”
Triệu Hà và Thôi Cửu đã thu dọn xong sách vở, đang đợi Trình Chu và Cố Kiều, cả nhóm cùng tan học như trước đây. Bốn người bước ra khỏi cổng trường, Triệu Hà và Thôi Cửu ôm chặt lấy nhay, thì thầm to nhỏ suốt cả quãng đường, cuối cùng đem kết luận nói lại với Trình Chu và Cố Kiều: “Bọn tôi cảm thấy hai người không thể hẹn hò.”
Một tay Trình Chu nắm tay Cố Kiều, anh nhướng mày liếc nhìn Triệu Hà và Thôi Cửu một cái: “Ý cậu là gì?”
Triệu Hà có chút đau thương, nói: “Anh tiểu Chu, anh vẫn luôn nhấn mạnh rằng không được yêu đương, yêu đương ảnh hưởng tới việc học, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?”
Trình Chu nghiêng mặt nhìn sang Cố Kiều: “Anh có nói như vậy à?”
Cố Kiều nghĩ đến việc hôm nay Trần Điềm chạy sang lớp bọn họ đến bảy, tám lần, trong lòng có chút chua xót, cô hơi dừng lại rồi đáp: “Anh tiểu Hà và anh tiểu Cửu nhắc nhở rất đúng, yêu đương sớm sẽ ảnh hưởng tới học tập.”
Vừa dứt lời, tay lại bị anh siết chặt một cái, anh dùng lực rất mạnh, lúc siết tay cô có chút không thèm nể tình, Cố Kiều cảm thấy xương khớp như sắp vỡ vụn đến nơi. Cô giật mạnh, nhưng không thể rút tay mình ra khỏi tay anh.
Ngược lại, anh còn tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nói: “Yên nào.”
Cố Kiều nghiến răng nghiến lợi lặp lại: “Yêu sớm ảnh hưởng tới việc học tập.”
Trình Chu nhìn Triệu Hà và Thôi Cửu một cái, hai người cảm nhận được sát khí đang xông tới, nên lập tức co chân bỏ chạy.
Trình Chu dắt theo Cố Kiều tiếp tục đi về phía trước, Cố Kiều tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Cổng trường nhiều người, còn có cả giáo viên nữa, có thể không nắm tay được không?”
Trình Chu lại càng siết tay chặt hơn, nói: “Không sao.”
Dường như anh đã sinh ra một kiểu tính cách kỳ lạ, nếu không nắm tay cô, sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cả trường cấp ba số một, chẳng ai là không biết Trình Chu, nhưng mọi người cũng đã quen với việc thấy anh và Cố Kiều ở cạnh nhau, anh khoác vai cô, anh nắm tay cô, anh túm cổ lôi cô đi về phía trước, những động tác này thường xuyên lặp lại. Mọi người nhìn thấy cũng chỉ cảm thán một câu rằng quan hệ giữa hotboy trường và em gái của anh ấy thật tốt. Mặc dù bây giờ khu nắm tay cô, lòng bàn tay anh sẽ đổ mồ hôi, khi anh khoác vai cô, tim sẽ tăng nhịp đập, sẽ nghĩ tới việc muốn đem cô nhập vào cơ thể mình, khi túm cổ cô, lòng bàn tay chạm vào da thịt cô, sẽ cảm thấy một cảm giác tê dại chạy dọc từ ngón tay đến tận trái tim.
Khi đến cổng vào khu nhà, Cố Kiều nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc khăn quàng cổ của Trình Chu hồi lâu. Làn da anh rất trắng, kết hợp với khăn màu xám, áo len màu be, áo khoác ngoài màu đen, trông như thể nhân vật bước ra từ bộ phim hoạt hình vườn trường.
Hơi nóng của canh Mala từ tiệm bán rong nhỏ bên đường bay tới, kết thành một đám sương mù sau lưng anh, anh mím môi mỉm cười, quay lại nhìn cô một cái: “Muốn ăn canh Mala không?” [1]
Cố Kiều lắc đầu: “Không.”
Trình Chu nhìn sang bên cạnh: “Vậy có đói bụng không, anh mua khoai lang nướng cho em?”
Cố Kiều lại lắc đầu: “Không đói.”
Trình Chu mỉm cười, khoác vai cô đi vào khu nhà. Ông chủ siêu thị nhỏ ngoài cổng, cùng chủ tiệm tạp hóa, thậm chí là đến cả bảo vệ, khi nhìn thấy cặp đôi thân mật này cũng chỉ lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy một việc đã quá quen thuộc, dù sao thì họ cũng đã như vậy từ nhỏ tới giờ, lúc này cũng vậy, thì có gì làm lạ.
Ban đầu, Cố Kiều rất khó xử, cô lắc vai muốn hất cánh tay Trình Chu ra, nhưng cô càng lắc, anh lại càng ôm chặt hơn, khi nhìn thấy biểu hiện của mọi người xung quanh chẳng có gì khác thường, cô mới đành mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Đến lối vào hành lang, Trình Chu dừng lại, hỏi: “Nói đi, em có tâm sự gì thế?”
Cố Kiều ngẩng đầu nhìn Trình Chu, lắc đầu đáp: “Làm gì có.”
Trình Chu nhéo mũi cô một cái: “Em lừa sao nổi anh.”
Cố Kiều đưa tay lên chạm vào chiếc khăn trên cổ Trình Chu, nhỏ giọng nói: “Cái này là sợi Cashmere nhỉ, mềm thật đó.”
Trình Chu tháo chiếc khăn xuống, quàng hai ba vòng quanh cổ Cố Kiều, khẽ cong môi nói: “Nếu em thích thì cứ giữ lấy mà dùng.”
Cố Kiều vội vàng cởi nó xuống: “Không được, đây là của người khác tặng cho anh, em không cần.” Là Trần Điềm tặng anh, sao cô có thể lấy nó được chứ.
Trình Chu lại giúp Cố Kiều quàng lại khăn, cộng thêm chiếc khăn có sẵn trên cổ cô, là hai cái, suýt chút nữa che lấp cả đầu Cố Kiều.
Cố Kiều giật mạnh một cái, kéo chiếc khăn ra.
“Em đã nói rồi, em không muốn.”
Giọng nói của cô đột ngột khuếch đại, cảm xúc cũng có chút kỳ lạ. Trình Chu không hiểu tại sao đột nhiên cô lại như vậy, nhưng anh biết cô vẫn luôn ngoan ngoãn, trước giờ chưa từng gây sự vô cớ, vì vậy anh kéo cô ra phía tường bao bên ngoài hành lang, không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đây là khu vực đèn điện không chiếu đến được, chỉ có ánh trăng sáng trên đỉnh đầu. Trình Chu thấy Cố Kiều cắn môi, bộ dạng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu còn tiếp tục cắn, thì môi cô sẽ bị chính cô cắn rách mất, nếu vậy không bằng để anh cắn còn hơn.
Cuối cùng, Cố Kiều cũng lên tiếng: “Chiếc khăn này, là của Trần Điềm tặng, em không thích.” Cô nói xong liền ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.
Đây là cô đang ghen sao? Điều này khiến tâm trạng Trình Chu thật tốt, đến cả khi nhìn vào đôi mắt có chút ướƭ áƭ của cô, anh cũng không cảm thấy đau lòng, thậm chí còn muốn trêu chọc khiến cô khóc.
Khi còn nhỏ, có một khoảng thời gian Cố Kiều rất thích khóc, nếu có người nào đó chọc cho cô khóc, anh sẽ đi đánh cho tên đó một trận, còn nếu người làm cô khóc là anh, thì ngược lại anh lại cảm thấy có chút đắc ý.
Trình Chu cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô một cái, lên tiếng dỗ dành giống như niệm chú: “Khóc đi.”
Anh không nói còn đỡ, nhưng vừa mới nói, là nước mắt cô đã bắt đầu chảy xuống. Khi thấy cô thực sự khóc rồi, anh lại có chút hoảng hốt, đưa ngón tay lên vuốt ve dưới mắt cô, lau đi những giọt nước mắt, rồi cúi đầu hôn lên môi cô, anh có thể nếm được mùi vị mằn mặn của nước mắt, là giọt nước mắt rơi gì ghen tuông, anh phải thưởng thức thật tỉ mỉ, cho tới khi nếm được vị ngọt của nó.
Cố Kiều kiễng chân, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận từng cái chạm môi của anh. Chỉ khi được anh hôn, cô mới cảm thấy đây là thời điểm an toàn nhất, mối quan hệ thân mật như vậy, sẽ không ai có thể ςướק mất. Khi anh hôn cô, cô có thể cảm nhận được tất cả sự dịu dàng và bá đạo của anh, lúc này cả thể xác và tâm hồn anh đều thuộc về cô.
Ánh trăng chiếu xuống bức tường màu xám, chiếu cả bóng của khóm hồng Nguyệt Quý, gió thổi qua, bóng hoa di chuyển trên vách tường, nối liền với hình ảnh hai của hai người đang hôn nhau.
Cách đó ba mét là phòng bếp nhà Trình Chu, cửa sổ mở một khe hở để thông gió, có thể nghe thấy tiếng động của bà nội Trình trong bếp. Có lẽ là đang chuẩn bị trái cây, thông thường vào khoảng thời gian này, Trình Chu về tới nhà, bà nội Trình sẽ gọt sẵn trái cây đợi anh, nếu như không thấy Cố Kiều cùng đến, bà sẽ bảo Trình Chu mang sang cho cô một nửa.
Rõ ràng đây là tháng lạnh nhất vào mùa đông, nhưng Trình Chu lại cảm thấy trong người như có ngọn lửa đang cháy, có dập thế nào cũng không tắt. Cô gái trong vòng tay chính là người châm lửa, cũng chính là người duy nhất có thể dập tắt ngọn lửa đó, chỉ có điều lúc này, người này lại chỉ biết thổi lửa, đang không ngừng hôn từ môi anh sang đến bên tai.
Bà nội Trình trong bếp tự nhủ một câu: “Giờ này rồi sao còn chưa thấy về?”
Cố Kiều nghe thấy, vội vàng đẩy Trình Chu ra: “Về nhà thôi.”
Anh lại ôm lấy cô, hôn thêm một lúc rồi mới buông ra.
Khi ở trong nhà Trình Chu ăn trái cây, hai người ngồi đối diện với nhau, gương mặt cả hai đều đỏ bừng, nhưng chẳng ai lên tiếng.
Bà nội Trình nghe thấy bên ngoài phòng khách yên tĩnh đến lạ thường, liền nhìn ra một cái, nghi ngờ hỏi: “Cãi sau rồi à?”
Trình Chu đáp: “Không phải cãi nhau mà là đánh nhau ạ.”
Cố Kiều nghi ngờ liếc nhìn Trình Chu, lại thấy khóe miệng anh ẩn hiện nụ cười: “Môi lưỡi đánh nhau.”
Bà nội Trình nhất thời không hiểu, môi lưỡi đánh nhau không phải là cãi nhau thì là gì?
“Con lớn hơn, phải nhường Kiều Kiều nghe không.” Bà nói xong liền rời đi.
Cố Kiều nhấc chân, đá Trình Chu một cái dưới gầm bàn.
Ăn xong trái cây, Cố Kiều đứng ngoài huyền quan thay giày, Trình Chu đi đến, nói: “Chiếc khăn đó, không phải Trần Điềm tặng anh, mà là một người phụ nữ khác nhờ cô ấy đưa đến.”
Trái tim Cố Kiều như ૮ɦếƭ lặng, cô đáp bừa một câu và không có ý định muốn hỏi thêm gì nữa, ánh mắt tối sầm thấy rõ. Về đến nhà, cô tắm rửa rồi lên giường, nhưng lật đi lật lại vẫn không ngủ được, cảm thấy có chút hối hận vì khi nãy đã không hỏi anh, rốt cuộc là người phụ nữ nào lại tặng một đồ vật thực sự riêng tư như khăn quàng cổ cho anh.
Khi chạm vào cảm giác rất dễ chịu, xem ra tay nghề cũng không tồi, là một cô gái nào đó anh quen bên biệt thự lớn tặng cho anh sao?
Cố Kiều ngồi dậy, nhìn vào đôi tất chuẩn bị sẵn cho ngày mai đang để trên đầu giường, cô cầm lên xỏ vào tay, hừ, thủng một lỗ rồi. Chẳng tinh tế chút nào.
Cố Kiều lại nằm xuống, vẫn trở mình mấy vòng, cứ thế cho đến khi Trình Chu trèo tường nhảy sang, đến ngồi bên giường cô gọi một cuộc điện thoại.
Cố Kiều ngồi dậy: “Anh định sang chỗ em gọi cho ai thế?”
Trình Chu mỉm cười, nói: “Gọi cho người đã tặng khăn cho anh.” Anh lại nói: “Nếu không sợ rằng em sẽ lật đi lật lại như vậy cả đêm cũng không ngủ nổi mất.”
Cố Kiều nhấc chăn lên, bò qua, muốn ςướק điện thoại trong tay Trình Chu, nhưng lúc này cuộc gọi đã được thực hiện. Cô thu người lại, một lần nữa chui vào chăn bông, trùm kín cả đầu.
Trình Chu nói vào điện thoại: “Mẹ, có người hỏi, chiếc khăn lần trước nhờ Trần Điềm mang đến là ai mua.”
Cố Kiều nghe thấy Trình Chu đang nói chuyện với mẹ anh, liền chui ra khỏi chăn, giật lấy điện thoại, nói: “Dì Mạn, dì đừng nghe anh ấy nói linh tinh, con không hỏi, không phải con hỏi đâu ạ.” Cô nói xong lại trả điện thoại cho anh.
Hứa Mạn ở đầu dây bên kia mỉm cười nói với Trình Chu: “Nửa đêm nửa hôm con lại trèo tường sang phòng con gái nhà người ta đấy hả?”
Trình Chu vâng một tiếng: “Có vấn đề gì sao mẹ?”
Họ luôn làm như vậy mà.
Hứa Mạn nói: “Vậy con phải chú ý một chút, nhớ kiềm chế, đừng bắt nạt người ta.”
Trình Chu: “Sao cơ ạ?”
Hứa Mạn mỉm cười: “Thế nhé.” Bà vẫn luôn rất yên tâm về cậu con trai của mình. Bà hiểu con mình ra sao, có thế nào cũng sẽ không “làm bậy” với con gái nhà người ta.
Trình Chu ném điện thoại lên bàn học của Cố Kiều, quay lại liếc nhìn một cái. Cô đang ngồi trên giường, mặt ửng đỏ, khóe miệng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, khi nghiêng mặt sang một bên có thể nhìn thấy dấu vết mà anh để lại sau tai cô. Trình Chu bước đến, lập tức đè lên người cô.
Nhìn mà xem, đây là cậu con trai mà Hứa Mạn hiểu rõ, cậu con trai sẽ không “làm bậy” với con gái nhà người ta trong mắt bà đó. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay