Chương 43: Bị chó cắn?Cố Kiều đang định trả lời tin nhắn của Tần Dịch, Triệu Hà và Thôi Cửu thì điện thoại đột nhiên bị ςướק mất. Ngay sau đó, Triệu Hà gọi điện đến, biết Cố Kiều và Trình Chu ở cạnh nhau, trong lòng cậu nảy ra ý định trêu chọc, giọng điệu dịu dàng nói: “Bé Kiều Kiều, sao lại không trả lời tin nhắn của người ta thế?”
Trình Chu hét vào điện thoại một câu: “Biến!” rồi dập máy.
Tiếp đó, Thôi Cửu lại gọi tới.
“Kiều Kiều thân yêu, tớ đợi cậu ở chỗ cũ, không gặp không về nhé, yêu cậu, moa moa.”
Trình Chu lại gầm lên: “Biến ngay!”
Trong điện thoại truyền đến một tràng cười nắc nẻ, là của Triệu Hà và Thôi Cửu, đúng là hai tên mất dạy.
Tần Dịch lấy điện thoại ra xem, cuối cùng vẫn không bấm số gọi cho Cố Kiều. Có thể thấy rằng Triệu Hà và Thôi Cửu đang trêu chọc Trình Chu và Cố Kiều. Nhưng cậu ấy thì khác, cậu đối với Cố Kiều là thật lòng, hoàn toàn không hề có ý đùa cợt. Có điều cậu xuất phát muộn, nên mới để Trình Chu dẫn trước, nhưng cơ hội vẫn đang ở trước mắt, mọi người bình đẳng, chỉ cần cô vẫn độc thân, cậu nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Trình Chu tắt nguồn điện thoại Cố Kiều đi, rồi ném trả lại cho cô. Ánh nắng ấm áp vào hai giờ buổi chiều mùa đông chiếu xuống người cô, bóng cây đổ trên khuôn mặt, anh liếc nhìn cô một cái, đột nhiên đứng dậy, vươn tay về phía cô. Bàn tay anh rất trắng, dưới ánh nắng mặt trời có thể nhìn thấy rõ những mạch máu nhỏ màu xanh lam, các khớp ngón tay rõ ràng, to lớn và mạnh mẽ.
Cố Kiều đứng dậy, nhưng không nắm lấy tay anh, mà cứ thế xoay người đi về phía trạm xe bus phía trước. Trình Chu không quen đi xe bus, thậm chí còn không đem theo thẻ xe, thường ngày muốn đi đâu, nếu không phải lái xe nhà họ Trình đến đón thì sẽ là bắt taxi. Anh theo thói quen muốn đưa tay ra vẫy xe, nhưng lại bị Cố Kiều trừng mắt, đành thu tay về. Cuối cùng phải đổi lấy hai đồng tiền xu, rồi ngoan ngoãn theo cô lên xe bus.
Nói ra thì, thực chất việc trộm sổ ghi chép của Tần Dịch là lỗi của anh, mà người mắc lỗi thì không có quyền lựa chọn.
Trên xe có rất nhiều người và không còn chỗ ngồi, Cố Kiều đứng bám vào tay vịn, Trình Chu đứng phía sau giúp cô bớt đi phần nào áp lực. Dáng người anh cao lớn, cả người bao bọc lấy cô. Đến trạm dừng tiếp theo, người người chen chúc lên xe, Trình Chu phải tiến lên, áp иgự¢ mình sát vào đầu Cố Kiều. Cô khẽ nhúc nhích, căng lỗ tai chầm chậm áp sát đến vị trí tim anh. Đem theo chút hy vọng có thể nghe thấy tim đập thình thịch loạn nhịp của anh.
“Bịch, bịch, bịch–” như trống đánh.
Cố Kiều ngẩng đầu nhìn lên, nhưng anh vẫn giả bộ bày ra vẻ mặt như thể chẳng liên quan gì đến tôi.
Cố Kiều cứ thế dán sát vào иgự¢ anh cho đến khi xuống xe. Cô đi trước, Trình Chu theo sau, nắm lấy tay cô. Cô giật ra không được, lại sợ người quen nhìn thấy, nên chỉ đành nép gần lại người anh, để che chắn bàn tay đang nắm lấy tay mình của anh.
Sau khi vào đến khu nhà, lại gặp bà nội Trình đang trò chuyện với một nhóm các bà cụ lớn tuổi trong chòi nghỉ mát. Cố Kiều trừng mắt lườm Trình Chu một cái, bảo anh buông tay ra, nhưng Trình Chu không chịu. Bàn tay anh dựa vào chính khả năng của mình mới nắm được, tất nhiên sẽ không thể nói buông là buông.
Cố Kiều cúi đầu, thầm nghĩ hay là cứ vờ như không nhìn thấy, ai ngờ lại bị bà nội Trình gọi lại: “Tiểu Chu, Kiều Kiều.”
Trình Chu vẫy tay, dạ một tiếng.
Bà lão bên cạnh chú ý thấy hai người đang dính sát lại gần nhau, nói: “Tình cảm tốt thật đó, vẫn như khi còn nhỏ, đi đến đâu dắt nhau đến đó. Kiều Kiều, con gả luôn cho Trình Chu cũng được đấy.”
Bà nội Trình vui vẻ cười: “Tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt.”
Cố Kiều đỏ mặt, vội vàng kéo Trình Chu chạy mất. Ngang qua phòng bếp, trông thấy Giang Cầm đang ở nhà, Cố Kiều lại càng không có ý định vào nhà bằng lối cửa chính, cô quay đầu lại vào nhà cùng Trình Chu, nghĩ sẽ nhảy qua tường về phòng mình.
Trình Chu đứng trong hoa viên, nhìn Cố Kiều leo lên ghế, nhảy lên tường. Vì chân ngắn nên nhảy mấy lần cũng không lên được, cặp ௱ôЛƓ uốn éo, trông vô cùng khó chịu, hận không thể nhấc chân đã cô bay qua luôn cho xong.
Anh bất lực, đành đi tới kiễng chân, định giúp cô nâng người lên. Nhưng ngay khi chạm vào, cô lại rùng mình một cái, y như điện giật. Vì thế, một chân còn lại không thể đứng vững, cả người suýt chút nữa ngã khỏi chiếc ghế. May mà Trình Chu phản ứng nhanh nên đã đỡ được cô.
Có điều, anh không để ý, giẫm phải vũng nước đọng dưới đất, bàn chân trơn trượt, khiến cả người ngã xuống, kéo theo cả cô. Cố Kiều ở bên dưới, cũng may còn có cánh tay anh làm đệm, quần áo mùa đông lại dày nên không bị đau ở đâu.
Đối diện với đôi mắt hoa đào màu trà của người con trai, Cố Kiều có chút sững sờ, vội vàng quay mặt sang một bên. Nhưng Trình Chu lại chẳng hề có ý định đứng dậy khỏi mặt đất, mà cứ thế nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cố Kiều chỉ đành quay lại, nhỏ giọng, nói: “Đứng dậy đi.”
Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, đem theo chút ngượng ngùng không thể che giấu, còn chưa nói gì mặt đã đỏ ửng cả lên, có thể nghe rõ tiếng tim đang đập thình thịch, hai trái tim sát gần nhau, lúc này như một bản nhạc khốc liệt, nối tiếp nhau loạn nhịp.
“Anh đứng dậy, đè lên người em đau rồi.” Cố Kiều đẩy anh ra.
Trình Chu cúi đầu hôn lên môi cô, đầu tiên là thăm dò nhẹ nhàng, sau đó lại như thể mất kiểm soát, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn. Cố Kiều vụng về phối hợp với anh, khác hẳn với lúc anh lén hôn cô khi đang ngủ và cũng khác với khoảnh khắc anh thoáng hôn cô vào đêm qua. Đôi môi anh mềm mại, nóng bỏng quét qua, khiến tâm trí cô rối bời. Một tay Trình Chu ôm lấy đầu Cố Kiều, các ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc.
Trong khoảnh khắc mê loạn, dường như có thể nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách, bà nội Trình đang gọi: “Tiểu Chu, tiểu Chu.”
Cố Kiều hoảng hốt, đẩy anh ra.
“Đừng cử động.” Giọng anh có vẻ hơi khàn, đôi mắt hé mở nhuốm đỏ.
“Bà nội về rồi.” Cô còn đang nói nhưng nụ hôn của anh lại một lần nữa rơi xuống.
Bà nội Trình nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, nhẹ nhàng gõ một cái: “Tiểu Chu, con về rồi à?”
Cố Kiều mở to mắt, căng thẳng nhìn Trình Chu, nếu như bà nội mở cửa ra, chẳng phải sẽ nhìn thấy cả hay sao, tại sao anh lại không lo lắng chút nào vậy?
Vốn dĩ bà nội Trình có chút lãng tai, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, tự hỏi: “Chẳng phải vừa rồi về cùng Kiều Kiều sao, thế mà lại chạy ra ngoài lúc nào rồi?” Nói xong liền đi vào bếp rửa rau.
Cố Kiều cảm thấy chưa bao giờ tai mình thính như lúc này, cô nghe thấy tiếng nước chảy ra khỏi vòi, tiếng rửa rau, thậm chí còn có thể nghe ra là bà nội Trình đang rửa rau Cần, bởi vì mỗi loại rau sẽ phát ra những tiếng cọ xát khác nhau. Một lúc sau, trong bếp vọng đến tiếng vo gạo, gạo được xối đi xối lại nhiều lần dưới vòi nước. Thính giác của cô chia thành hai nửa, một nửa để bên ngoài phía bà nội Trình, nửa còn lại lắng nghe nhịp thở hổn hển của người trước mặt.
Không khí mỗi lúc một loãng, còn người này thì như thể chưa từng được hôn, anh không ngừng đòi hỏi, nhất quyết không chịu buông tha cô. Trước đây, mỗi lần va đập vào đâu đó, khi cô kêu đau anh sẽ mắng cô là đồ ngốc sau đó dán băng cá nhân cho cô.
“Anh nhẹ… Á, đau.” Nhưng lúc này, cô kêu đau anh lại như phát điên, muốn khiến cô càng đau hơn nữa.
Anh tiểu Chu của hiện tại và anh tiểu Chu trước đây như thể hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Có chút mờ ám, có chút biến thái.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ do anh không thể chịu đựng được nữa, nên cuối cùng cũng buông cô ra. Cố Kiều bật dậy khỏi mặt đất, mặt đỏ như bật máu. Cô quay người, leo lên ghế, thời điểm chuẩn bị nhảy xuống, lại quay đầu, nói: “Anh, làm em đau rồi, có phải kỹ thuật không đủ giỏi hay không?”
“Biến.” Sự ham muốn trong mắt anh chưa hoàn toàn biến mất, khóe mắt hơi đỏ, vẻ mặt trầm mặc, dữ tợn, dường như có thể nuốt chửng đối phương trong một giây tiếp theo vậy.
Lần này, Cố Kiều leo lên tường một cách rất suôn sẻ rồi nhảy về nhà mình. Suốt cả buổi chiều, ngoại trừ đi vệ sinh, cô luôn ở trong phòng không hề ra ngoài, trong đầu toàn là hình ảnh dáng vẻ của anh khi hôn mình. Cô chưa từng thấy Trình Chu như vậy, trong ấn tượng của mình, anh luôn là người lễ phép và biết kiềm chế, cho dù lén lút hôn trộm cô, anh cũng biết khống chế, sẽ không đến mức đè người ta cả nửa ngày không nhúc nhích, ánh mắt cùng đôi môi đều như muốn ăn thịt người.
Đến giờ ăn tối, Trình Chu nhắn tin gọi Cố Kiều qua ăn cơm.
Cố Kiều trả lời: “Không ăn đâu, em ăn bánh bao mẹ em mua về rồi.”
Trình Chu đáp: “Bánh bao làm gì có dinh dưỡng, cho em hai phút phải qua đây, nếu không đừng trách anh không khách sáo.”
Vừa nghĩ đến bộ dạng không khách sáo của anh với mình, môi Cố Kiều bỗng nhiên cảm thấy tê dại, nên vội vàng sửa sang, rồi chạy sang nhà Trình Chu.
Bà nội Trình mở cửa, kéo Cố Kiều vào nhà, vừa nhìn thấy môi cô liền lo lắng: “Môi con sao thế này, bị chó cắn rồi hả, sao lại sưng hết cả lên rồi?”
Cố Kiều thầm nghĩ: Thật ngại quá, đây chính là tác phẩm của cháu trai bà đấy ạ, mà còn “cắn” ngay trước mắt bà nữa. Cô mỉm cười: “Không sao đâu ạ, tại con ăn mía.”
Nói xong liền đi đến bàn ăn, nhưng không thấy Trình Chu đâu, quay người lại thì thấy anh đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Bà nội Trình chạy theo, gọi to: “Tiểu Chu, ra ăn cơm thôi.”
Người bên trong đáp lại: “Con không đói, hai người ăn đi.” Giọng nói xem ra có vẻ cáu kỉnh và không muốn bị gọi thêm lần thứ hai.
Bà nội Trình đẩy cửa, nhưng không mở được, cửa đã bị khóa trái.
Cố Kiều và bà nội Trình cùng nhau ăn cơm, còn để dành cho Trình Chu một phần, gắp riêng mấy món ăn ra, rồi để chung vào một chiếc đĩa.
Cố Kiều dọn rửa chén bát bẩn, rồi đi đến trước cửa phòng Trình Chu, nói: “Anh tiểu Chu, em về đây.”
Nhưng nói xong cô lại đứng yên tại chỗ, dựa người cạnh cửa, chờ anh mở cửa ra ngoài. Ba giây sau, cánh cửa được mở ra, Trình Chu giật bắn người khi nhìn thấy Cố Kiều đang dựa người bên cửa.
“Sao em còn chưa về?” Anh hỏi.
“Lịch sự một chút có được không?” Bà nội Trình quát to một câu.
Cố Kiều tiến sát lại gần người Trình Chu, ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn môi em đi này, anh phải đền cho em.”
Trình Chu nghiêng đầu qua một bên, có vẻ ngại ngùng khi phải thừa nhận rằng đó chính là “kiệt tác” của mình.
“Anh đền đi, đền đi.” Cố Kiều nhìn Trình Chu nói.
Nhân lúc bà nội Trình vào phòng vệ sinh, Trình Chu đột nhiên đẩy Cố Kiều vào tường, cúi đầu căn cô một cái, rồi rất nhanh buông cô ra, đôi chân dài sải bước đến bên bàn ăn.
Ngày hôm sau, Cố Kiều mở điện thoại lên và nhận được ba tin nhắn.
Tần Dịch: “Sáng nay không phải đi học, tớ đang ở bên ngoài khu nhà cậu, mang theo bánh vừng chiên mà cậu thích ăn này.”
Triệu Hà: “Bé Kiều Kiều, chào buổi sáng, anh đã nghĩ đến em ngay khi vừa hít hơi thở đầu tiên vào buổi sáng, còn em thì sao, có nhớ anh tiểu Hà đẹp trai của em không?”
Thôi Cửu: “Kiều Kiều thân yêu, tớ đang ở dưới cổng khu nhà cậu, đem theo bánh kẹp, thêm hai trái trứng, một miếng thịt hun khói, một xiên thịt, cùng hai lá rau diếp và cả khoai tây bào sợi nữa nè. Triệu Hà cũng có mặt, hôm nay cậu ấy ăn bánh mì tỏi, miệng hôi ૮ɦếƭ đi được, lát nữa cậu đừng nói chuyện với cậu ấy.”
Cố Kiều có chút choáng ngợp, Tần Dịch còn dễ hiểu, vì cậu thường xuyên mua đồ ăn cho cô, nhưng còn hai tên Triệu Hà và Thôi Cửu lại làm sao thế này, não úng thủy rồi à? Sao đột nhiên lại tốt với cô như vậy?
Điện thoại bỗng rung lên một nhịp, Trình Chu gửi tin nhắn tới: “Lăn qua đây ăn sáng mau.”