Chương 34: Có cậu ở bên là được rồiCó kết quả thi giữa kỳ, Tần Dịch đem phiếu điểm về nhà, đồng thời kết quả thi của Chu Bân, cũng đã có. Chu Bân là em trai cùng mẹ khác cha với Tần Dịch, năm nay đang học lớp bốn.
Đến bữa tối, hai anh em cùng đem bảng điểm ra để ba mẹ ký tên. Tần Dịch làm bài rất tốt, mẹ cậu nhìn vào bảng điểm, trong lòng vô cùng vui mừng, cầm 乃út ký tên, rồi đưa lại cho Tần Dịch. Chu Bân làm bài không tốt, thậm chí có thể nói là rất kém, xếp top cuối cùng trong lớp.
Mẹ cậu có an ủi vài câu, nhưng lại khiến Chu Bân bật khóc nức nở. Vì anh trai quá giỏi, sau một hồi so kè giữa đôi bên, cuối cùng đã khiến cậu nhóc lo lắng đến phát khóc. Tần Dịch ở bên cạnh cũng an ủi vài câu, bảo em trai lần sau hãy làm bài thật nghiêm túc, chăm chỉ học hành nhất định sẽ làm được bài.
Chu Bân tính tình nhỏ nhen, lập tức ném chiếc bát xuống đất: “Trước kỳ thi vài ngày, em đều đọc sách đến mười giờ tối, nhưng vẫn không làm được bài. Anh, vậy mà anh làm bừa cũng tốt như vậy.”
Tần Dịch không lên tiếng. Cậu ấy không nói rằng mỗi ngày mình đều học đến mười hai giờ đêm, không nói rằng đến trên đường đi học, tan học cậu cũng chăm chỉ nghe phát âm tiếng Anh, có nằm mơ cũng mơ thấy đang làm bài tập Toán, còn loại gần đến kỳ thi mới đi ôm chân Phật vái lạy như Chu Bân hoàn toàn không được tính là cố gắng.
Lúc Tần Dịch đang định dọn dẹp đống mảnh bát vỡ dưới sàn, Chu Bân từ trên ghế nhảy xuống, chân đi dép lê, không để ý nên té ngã. Mu bàn tay bị mảnh vỡ cào xước, chảy máu.
Cha dượng tan sở về nhà, vừa mở cửa đã thấy Chu Bân ngồi dưới đất khóc, trong khi Tần Dịch vẫn còn cầm trong tay vài mảnh sứ nhỏ. Phản ứng đầu tiên của một người bình thường sẽ là chắc hẳn em trai bị ngã, nên bị thương, còn anh trai thì đang dọn dẹp. Nhưng người cha dượng này của cậu ấy không phải là người bình thường, cũng không thể xử lý cảnh tượng trước mắt theo suy nghĩ của một người bình thường, nên đã lao vào đá Tần Dịch một cái.
“Có phải con cố ý không, cố ý muốn hại ૮ɦếƭ em trai con phải không?”
Khi Chu Bân còn nhỏ, Tần Dịch đưa cậu bé ra ngoài chơi, đến bên bờ sông, Chu Bân nghịch ngợm vô tình bị rơi xuống nước, từ đó tới giờ, thuyết âm mưu mà cha dượng gắn lên người cậu ấy vẫn chưa từng dừng lại.
Tầm Dịch khụy gối xuống, cả người không đứng vững, nên ngã xuống sàn, khiến dưới cằm bị rách một vết nhỏ.
Những lời lẽ như vậy, sẽ chẳng mấy tốt khi để trẻ nhỏ nghe thấy, vậy nên mẹ cậu đã vội vàng bế Chu Bân vào phòng, không để cậu bé nghe.
Tần Dịch từ dưới gầm bàn đứng dậy, với vài tờ khăn giấy ấn vào vết thương trên cằm, ánh mắt lạnh như băng nhìn cha dượng.
Thật ra khi còn trẻ, mẹ của Tần Dịch và cha dượng mới là một đôi, sau đó ba ruột của cậu chen ngang vào mối tình của hai người họ, sau đó cưới mẹ cậu ấy, rồi sinh ra cậu. Sau này ba cậu qua đời, mẹ lại về với cha dượng. Vì vậy sự tồn tại của Tần Dịch khiến cha dượng cậu nhớ tới người đàn ông khi đó đã ςướק đi người mà mình yêu thương.
Tần Dịch cũng từng phản kháng, nhưng cha dượng lại chuyển lửa giận sang mẹ. Cuối cùng, cậu đã chọn cách nhẫn nhịn, chỉ muốn học hành thật chăm chỉ, sau này có thể đi thật xa, mãi mãi không bao giờ quay trở lại nữa.
Cha dượng mắng mỏ thêm vài câu, mẹ cậu nghe thấy liền chạy từ phòng Chu Bân ra, ngăn không cho hai người cãi nhau.
“Ăn cơm thôi, nếu không cơm canh nguội hết bây giờ.” Mẹ cậu nói.
“Không ăn nữa, ra ngoài ăn, đưa cả tiêu Bân đi.” Cha dượng không thèm liếc Tần Dịch dù chỉ một ánh mắt.
Tần Dịch quay về phòng mình, nghe thấy tiếng nói bên ngoài.
“Ba, chúng ta đi ăn món gì, con muốn ăn tôm nướng.” Là giọng của Chu Bân.
“Con thích ăn gì cũng được, thi cử vất vả rồi, còn muốn thêm phần thưởng gì không?” Lần này là giọng của cha dượng.
Tần Dịch dựa người vào cửa, nghe thấy tiếng bọn họ đã ra ngoài. Cậu ra khỏi nhà, đến ngồi bên băng ghế ngoài khu chung cư, nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, chúng sáng lấp lánh, thật đẹp. Giống như đôi mắt của một người mà cậu biết, đôi mắt biết cười. Cậu nóng lòng muốn nhìn thấy người đó, muốn nghe giọng nói của người đó, muốn ngắm nhìn nụ cười của cô.
Nhưng cậu không biết nhà cô ở đâu, chỉ biết rằng nó ở gần trường học. Bước chân dường như mất kiểm soát, Tần Dịch ra khỏi khu nhà, bắt một chiếc taxi đến cổng trường. Ngay cả khi không thể nhìn thấy cô, nhưng được ở gần nơi mà cô đang ở cũng cảm thấy thật tốt. Như thể một nơi đã được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời thì cũng sẽ trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Đến nơi, cảm thấy đói bụng, Tần Dịch trông thấy một tiệm Hoành thánh nên vào trong gọi một tô. Trước khi ăn, lại nghe thấy một giọng nói hoạt bát, sôi nổi phía sau, vô cùng ngọt ngào, sự ngọt ngào mà chỉ ở cô mới có.
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Dịch nhìn xuống tô Hoành thánh trước mặt, khói nóng bốc lên nghi ngút, phả vào mặt cậu, nhất thời một tia ấm áp ập đến, như thể được mặt trời chiếu rọi, khiến tất cả nỗi cô đơn trong lòng đều được quét sạch, tâm trí chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ đó.
Cố Kiều ngồi xuống trước mặt Tần Dịch, cúi đầu ăn hai miếng Hoành thánh. Tần Dịch ăn xong trước, Cố Kiều ăn không hết.
“Vẫn còn thừa vài miếng, lãng phí thật đó.” Cố Kiều nói.
Tần Dịch vươn tay với lấy tô Hoành thánh trước mặt Cố Kiều, sau đó ăn nốt vài miếng còn thừa của cô.
“Á, cậu không chê sao, đây là đồ tớ ăn thừa mà.” Cố Kiều nói.
Ngoại trừ Trình Chu, quả thực không có ai ăn lại đồ thừa của cô.
“Không sao.” Tần Dịch nói.
Tần Dịch thanh toán, trả luôn cả phần của Cố Kiều. Cô cảm thấy có chút ngại ngùng, nằng nặc đòi ngày mai sẽ trả lại cho cậu ấy, nhưng Tần Dịch lại mỉm cười: “Vậy ngày mai trả một xu là được.”
Cố Kiều tính toán một hồi, tám tệ, nếu mỗi ngày trả một xu thì phải trả tám mươi ngày mới hết.
“Không, tớ đề nghị sẽ thanh toán trong một lần.” Cố Kiều tươi cười nói.
“Mỗi ngày trả một xu, đừng có quên đó.” Tần Dịch ϲởí áօ khoác, đưa cho Cố Kiều, ý bảo cô hãy mặc vào.
Cố Kiều nhận lấy áo khoác của Tần Dịch, xong ngại không dám mặc, nhưng vừa ra khỏi cửa, một trận gió ập tới, quả thực là rất lạnh, cuối cùng đành khoác lên người.
“Tớ đưa cậu về nhà nhé.” Tần Dịch nói: “Còn lạnh không?”
Cố Kiều lắc đầu: “Không lạnh nữa rồi, lát nữa tớ mới về nhà, cậu cứ về trước đi, muộn rồi.” Nói xong lại muốn trả áo khoác vừa mặc lên người cho cậu ấy.
Tần Dịch ngăn cô lại: “Cậu mặc đi, nếu không phiền, cũng không vội về nhà, thì có thể đi dạo cùng tớ không?”
Cố Kiều gật đầu, cô có thể nhìn ra tâm trạng đang không tốt của Tần Dịch.
Hai người đi tới cổng trường, hầu hết các cửa hàng trên phố đã đóng cửa, chỉ còn lác đác một số cửa hàng mở cửa 24/24. Đến cửa một tiệm McDonald’s, Tần Dịch vào trong mua cho Cố Kiều một cốc sữa đậu nành nóng.
“Cầm đi, làm ấm tay.”
Cố Kiều nhận lấy, rồi mỉm cười nói cảm ơn.
Đi mãi đi mãi, cô mới nhớ ra một chuyện, đó là mình đã làm mất cuốn sổ ghi chép của Tần Dịch, tìm mãi cũng không thấy, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không biết phải mở lời thế nào.
“Cậu có gì muốn nói sao?” Tần Dịch nghiêng mặt lại hỏi.
Cố Kiều nhìn Tần Dịch, ánh đèn đường phác họa rõ nét khuôn mặt cậu, ở cậu ấy đem đến cảm giác khác hẳn với Trình Chu, Trình Chu ấm áp, còn cậu ấy thì lạnh lùng.
Quả thực là Tần Dịch trông rất giống với nam thần tượng mà trước đây cô từng hâm mộ, đặc biệt là đôi môi mỏng này, khi không cười dường như chẳng thể tìm thấy chút ấm áp nào trên người cậu.
“Sao thế, mê luôn rồi hả?” Tần Dịch mỉm cười nói.
“Không, không, không, chỉ là trông cậu rất giống với một người trước đây tớ từng biết.” Cố Kiều nói: “Có ai nói cậu trông giống xx không, ừm, chính là ngôi sao có khả năng diễn xuất rất tốt đó, trước đây tớ từng hâm mộ anh ấy.”
“Ồ, vậy sao.” Tần Dịch sờ sờ gương mặt mình, sau đó mím môi cười.
“Phải rồi, tớ vừa muốn nói gì ấy nhỉ.” Cố Kiều ngẫm nghĩ một lúc: “Chính là, cái đó, cuốn sổ ghi chép lần trước mượn cậu, thực ra tớ không cẩn thận làm mất rồi, cậu cho tớ thêm chút thời gian, tớ nhất định sẽ tìm thấy nó.”
Đôi mắt cô gái to tròn, tựa như hồ nước dưới trăng, toát lên một tầng ánh sáng.
“Không sao đâu, tớ đều ghi nhớ trong đầu cả rồi, kiến thức vẫn còn, có thể viết lại được.” Tần Dịch an ủi Cố Kiều.
Cố Kiều không lên tiếng, cô tự nhủ với lòng mình rằng, nhất định phải tìm được cuốn sổ của Tần Dịch. Nghe cậu ấy nói thì thật thoải mái, đơn giản, có thể viết lại được, nhưng trong cuốn sổ đó, đâu đâu cũng thấy chữ, làm gì có chuyện dễ dàng ghi nhớ hết được.
“Cảm ơn cậu.” Cố Kiều nhỏ giọng nói.
Đột nhiên Tần Dịch dừng lại, cậu đứng trước mặt Cố Kiều, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Cố Kiều, chúng ta làm bạn nhé.”
Cố Kiều khẽ giật mình một cái.
Tần Dịch lại nói tiếp: “Cậu đừng hiểu lầm, tớ muốn nói là bạn tốt của nhau, có thể cùng nhau tan học, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau vui đùa, cậu đừng từ chối được không?”
“Tớ thực sự không có bạn bè.” Tần Dịch trầm giọng nói.
Cố Kiều suy nghĩ một hồi, quả thực là như vậy, hầu hết thời gian của cậu ấy đều dồn vào việc học, trước giờ chưa từng cố ý lấy lòng người khác, cũng không hòa mình vào tập thể, nhưng cậu ấy lại là một người rất tốt.
Chắc hẳn cậu ấy đã vô cùng cô đơn, Cố Kiều liếc nhìn vết thương trên cằm Tần Dịch, nếu không gặp Trình Chu, có lẽ cô còn cô đơn hơn cả Tần Dịch.
Cô gái khẽ cong cong hàng lông mày, dứt khoát gật đầu, nói: “Được.”
Tần Dịch mỉm cười, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Cố Kiều cầm cốc sữa đậu nành nóng trên tay, hai bàn tay vô cùng ấm áp: “Tớ giới thiệu Trình Chu, Triệu Hà và Thôi Cửu nữa, cho cậu làm quen nhé.”
Tần Dịch nở nụ cười: “Không cần đâu, tớ và bọn họ không cùng một loại người.”
Cố Kiều dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Dịch, phải mất một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vết thương trên người cậu.” Cô lại nói: “Nếu không tiện, có thể không nói cũng được.”
Tần Dịch kéo ống tay áo của mình lên cao, sau đó đưa cánh tay đến trước mặt Cố Kiều: “Ba dượng tớ.”
Cố Kiều đặt cốc sữa trên tay xuống đất, đồng thời cũng vén tay áo mình lên: “Vốn dĩ ở chỗ này của tớ cũng có, nhưng chúng đã biến mất cả rồi, là mẹ tớ, sau kỳ thi lần này không đánh được tớ là bởi vì tớ đã ném cây gậy tre của bà ấy đi rồi.” Cô nói xong lại mỉm cười, như thể đang nhắc đến một vấn đề hết sức bình thường vậy.
Tần Dịch nhìn cánh tay Cố Kiều, rồi giúp cô kéo ông tay áo xuống, tiếp đến cậu cầm cốc sữa đậu nành lên, để cô sưởi ấm tay, trầm giọng nói: “Sau nay, cùng nhau cố gắng nhé, cùng nhau thoát khỏi cuộc sống hiện tại.”
“Cố Kiều, chúng ta mới là cùng một loại người. Tuy nhiên, cậu lợi hại hơn tớ, cậu cười rất đẹp.”
Cố Kiều mỉm cười: “Việc này phải cảm ơn anh tiểu Chu của tớ, nếu không có anh ấy, thì bây giờ không biết tớ sẽ u ám tới mức độ nào nữa.”
Tần Dịch khẽ nhíu mày: “Trình Chu sao?”
Cố Kiều gật đầu, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Tần Dịch ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, rồi lại cúi đầu liếc nhìn Cố Kiều một cái: “Vậy thì cậu ấy thực sự là một người anh trai tốt.”
Cố Kiều nhanh chóng gật đầu, chỉ cần là những câu khen ngợi Trình Chu, cô sẽ đều cảm thấy vui vẻ khi được nghe.
Đến gần cổng trường, Tần Dịch kiểm tra thời gian: “Muộn rồi, tớ đưa cậu về.”
Cố Kiều gật đầu, sau đó hai người cùng nhau đi về phía khu nhà của cô.
Mao Lục dẫn theo hai người ra khỏi tiệm net, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Cố Kiều. Chủ yếu là do kiểu tóc mang tính biểu tượng đó quá dễ nhận biết.
“Anh Mao, lần trước nhóc đó gọi người tới đánh mấy anh em phải nằm viện một tuần, cơ hội báo thù tới rồi.”
Mao Lục nhổ điều thuốc trong miệng ra ngoài, nhấc chân di di trên mặt đất, nói đúng một chữ: “Lên.”
Nói xong, lại dừng lại: “Đợi chút.”
Sau đó, anh ta lại lặng lẽ đem theo người đứng phía sau chụp lén một loạt ảnh, tiếp đến còn vòng lên phía trước, chụp thêm vài tấm chính diện. Đêm hôm khuya khoắt, nam thanh nữ tú, vừa nhìn đã biết là có gian tình.
“Anh Mao, anh chụp ảnh làm gì thế, cũng đâu có gì hay ho để mà chụp.”
“Mày thì biết cái đéo gì, ngày mai bảo người in ra, rồi đem rải trước của phòng hiệu trưởng bọn họ, yêu đương sớm chạy không thoát đâu, được rồi, đi lên chặn bọn chúng lại đi.”
Cố Kiều nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Mao Lục với mái tóc vàng hoe đang dẫn theo hai người nữa lao tới.
Cô vội vàng kéo Tần Dịch chạy về phía trước: “Chạy mau, bọn côn đồ đuổi tới nơi rồi.”
Nhưng hai người chẳng chạy được bao xa thì bị bọn chúng đuổi kịp.
Mao Lục nhổ một bãi nước bọt: “Đồ chó, dám gọi người đến đánh anh Mao của mày sao. Nếu hôm nay ông không thịt được mày, thì ông không mang họ Mao nữa.” Anh ta vừa nói vừa đi về phía Cố Kiều.
Tần Dịch chắn trước mặt Cố Kiều, đồng thời quát to về phía Mao Lục: “Biến.”
Mao Lục siết chặt bàn tay, cười nói: “Đàn ông người nào người nấy đều vì cô em mà liều mạng, đúng là hồng nhan họa thủy.”
Tên đàn em: “Anh Mao, anh dùng đến bốn chữ trong câu thành ngữ, thật đúng là người có văn hóa.”
Bên Cố Kiều chỉ có hai người, hoàn toàn lép vế.
Mao Lục còn chưa kịp tiếp tục nói nhảm, đã bị ăn một cái tát vào mặt, Tần Dịch tay nắm thành quyền, quay đầu lại hét lên với Cố Kiều: “Chạy mau, gọi người tới.”
Cố Kiều lôi theo Tần Dịch: “Muốn đi thì cùng đi.”
Mao Lục sờ sờ lên vị trí bị Tần Dịch đánh: “Đ!t mẹ, hôm nay đừng đứa nào mong chạy thoát được với ông.”
Dứt lời cả hai tên cùng đồng loạt giơ nắm đấm về phía Tần dịch. Người còn lại thì bịt miệng Cố Kiều để ngăn không cho cô gọi người.
Thể lực của Tần Dịch không thể so được với Trình Chu, cộng thêm cậu ấy cơ bản là không giỏi đánh đấm với người khác, đối phương lại là hai tên côn đồ đã quen với việc đánh nhau, nên rất nhanh cậu đã bị chúng đánh gục xuống đất.
Mao Lục ra tay vô cùng tàn nhẫn, anh ta đem hết những gì hôm đó mình phải chịu vì Trình Chu, phát tiết hết lên người Tần Dịch. Tần Dịch ôm đầu, cuộn tròn người trên mặt đất, cố gắng bảo vệ những điểm trọng yếu trên cơ thể.
“Để cô ấy đi.” Tần Dịch ngẩng đầu nhìn Mao Lục bằng đôi mắt đầy tơ máu, giọng nói có chút không thở nổi vì cơn đau trên cơ thể.
Mao Lục nhấc một chân giẫm lên người Tần Dịch: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ông?” Nói xong lại đạp mạnh vào bụng cậu một cái.
“Để cô ấy đi.” Giọng Tần Dịch trầm xuống, dường như chẳng còn chút sức lực nào cả.
Cậu quay đầu liếc nhìn cô một cái, cô gái đang bị bịt chặt miệng, hai mắt đẫm lệ. Đột nhiên cậu khẽ mỉm cười, như thể muốn an ủi cô, tỏ ý rằng mình không sao.
Mao Lục bước tới chỗ Cố Kiều, giơ tay nhéo cằm cô: “Ngoan ngoãn hầu hạ anh Mao một đêm, thì anh sẽ lập tức thả nó đi, thế nào?”
“Này, phía trước đang làm gì thế?” Có người từ phía sau đi tới.
Cố Kiều nhận ra giọng nói này, là ông chủ tiệm net.
“Con mẹ nó, bớt lo chuyện bao đồng đi cho ông, mau biến ra chỗ khác, nếu không ông sẽ đánh luôn cả đám đó.” Mao Lục nói mà không thèm nhìn lại.
“Ông chủ, là em, cứu mạng!” Cố Kiều hét lên.
Ông chủ tiệm net đi tới, trông thấy Cố Kiều và Tần Dịch: “Mao Lục, con mẹ mày, bắt nạt hai học sinh thì có gì là bản lĩnh chứ? Mau biến đi, nếu không lát nữa tao bảo mẹ mày đó.”
Mao Lục quay đầu lại, nhìn thấy là người quen, vẻ mặt ngạo mạn cũng giảm bớt phần nào. Sau đó liền dẫn theo người rời đi.
Cố Kiều vội vàng chạy đến đỡ Tần Dịch dậy.
“Đi thôi, tôi lái xe đưa hai em tới bệnh viện, vết thương không hề nhẹ, đừng để bất trắc xảy ra.” Ông chủ nhìn Tần Dịch một cái, nói.
“Không sao, cảm ơn.” Tần Dịch xua tay.
“Ông chủ, vừa rồi cảm ơn anh, sau này sẽ mời anh ăn cơm, anh cứ bận việc đi ạ, em đưa cậu ấy đi được rồi.” Cố Kiều đỡ lấy Tần Dịch, nói.
Ông chủ cũng không nài nỉ thêm nữa, đám côn đồ đánh nhau, hay đánh người anh ta đã chứng kiến rất nhiều, nên không hề căng thẳng.
Sau khi ông chủ đi khỏi, Cố Kiều dìu Tần Dịch qua băng ghế bên cạnh.
“Đừng khóc, không đau.” Tần Dịch mỉm cười, giơ tay muốn giúp Cố Kiều lau nước mắt, nhưng phát hiện tay mình dính máu, lại đành đặt xuống.
“Cậu chờ tớ về nhà lấy tiền, chúng ta tới bệnh viện khám.” Cố Kiều nói xong, liền quay người muốn chạy về nhà.
“Không cần, tớ che chắn cẩn thận, không bị thương chỗ nào nguy hiểm đâu.” Tần Dịch mỉm cười nói với cô: “Chỉ cần có cậu ở bên cạnh là được rồi.”