Chương 5: Có phải em đang hẹn hò không?Cố Kiều chạy một mạch đến trường, lượng người ở cổng trường cũng đã giảm đi rất nhiều, vài quán bán hàng ven đường cũng bắt đầu thu dọn, nhưng may mắn là cổng trường vẫn chưa đóng.
Cố Kiều nói với bảo vệ một tiếng, rằng cô muốn vào trường để lấy bài tập, đồng thời xuất trình thẻ học sinh của mình.
Nhân viên bảo vệ nhìn Cố Kiều một cái, một cô bé ngoan ngoãn đang mỉm cười, để lộ cặp răng khểnh xinh xắn, vô cùng đáng yêu. Chỉ là mái tóc hơi xấu, cắt tỉa nham nhở.
“Cố Kiều, lớp 11A1.” Bảo vệ kiểm tra thẻ học sinh rồi cho cô vào: “Nhanh lên nhé, hai mươi phút nữa sẽ đóng cổng trường đó.”
Cố Kiều bước vào cổng, trong trường đèn đường đã được bật sáng, chỉ có một, hai phòng học là vẫn đang sáng đèn. Thường ngày đã quen với việc người người đi lại nhộn nhịp, lúc này cả khuôn viên vô cùng yên ắng, khiến cô có chút không quen.
Sau đó, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh của những bộ phim kinh dị. Nghe nói mọi ngôi trường đều được xây dựng trên nghĩa trang…
Cố Kiều rùng mình, chính mình bị mình dọa sợ, nếu như có anh tiểu Chu thì tốt, chỉ cần anh tiểu Chu có mặt, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì cả. Cố Kiều lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nhìn lướt qua mấy tấm ảnh của Trình Chu, cảm giác như nỗi sợ cũng đã vơi đi không ít.
Khi đi ngang qua bảng thông báo, cô tình cờ đưa mắt liếc nhìn vài cái. Bảng thông báo nằm dưới ánh đèn mờ ảo, một tấm ảnh to khoảng lòng bàn tay lọt vào tầm mắt, bởi vì ánh đèn le lói, khiến bức ảnh trông giống như ảnh trắng đen, có chút đáng sợ.
Nguyên nhân chính là vì bức ảnh ૮ɦếƭ tiệt này là của “Vô lương tâm”, đặc biệt là đôi mắt kia, ban ngày nhìn thấy cũng khiến người ta lạnh sống lưng rồi, chứ đừng nói đến ban đêm khi không có người qua lại.
Mấy chữ cái lớn bên trên vô cùng bắt mắt “Thầy giáo Ngô Đại Lương, chủ nhiệm khối xuất sắc của thành phố”. Hàng chữ nhỏ được in bên dưới là một vài lời ca tụng khác.
Có vẻ như lần này tin tức “Vô lương tâm” được thăng chức hiệu phó là hoàn toàn đúng, giữa những tin đồn thổi, lại dán kiểu biểu tượng tuyên truyền khen ngợi này ở đây thì thông thường đều là để tạo đà cho việc thăng chức.
Cố Kiều tiếp tục chạy một mạch đến tòa nhà văn phòng. Cả tòa nhà tối om, nhưng cửa tầng dưới không khóa. Như vậy cũng tốt, cô sẽ lén lút bỏ bản kiểm điểm vào bàn của “Vô lương tâm” qua cửa sổ, như vậy sẽ không cần phải tiếp xúc trực tiếp với ông ấy nữa.
Cố Kiều bật đèn pin điện thoại, đi lên tầng ba. Khi đến cửa sổ văn phòng, cô lấy bản kiểm điểm ra, ném nó vào qua khe cửa sổ. Nhưng dường như lại nghe thấy âm thanh gì đó, tiếng sách vở rơi xuống đất, cùng với tiếng “rầm” của chiếc ghế đổ xuống sàn, còn có cả tiếng người nữa.
Âm thanh này nghe có vẻ ấm ách, giống như đang khóc, lại giống như đang thở đứt đoạn, ưm ưm a a. Có giọng phụ nữ, còn có cả giọng của đàn ông.
Cố Kiều nhớ ra một lần mình cùng Trình Chu tới nhà Triệu Hà chơi, máy tính ở nhà Triệu Hà đang bật, trên màn hình hiển thị một tập tin có tên “Năm năm thi đại học, ba năm đèn sách”, cái tên Triệu Hà này từ khi nào lại chăm chỉ, nghiêm túc học hành vậy cơ chứ? Cô tò mò nên mở ra xem.
Trên màn hình, tất cả mọi hình ảnh đều không thể nào diễn tả nổi, ngay sau đó cả căn phòng tràn ngập tiếng ưm a ՐêՈ Րỉ. Cô còn muốn liếc nhìn thêm vài cái, nhưng lại bị Trình Chu tắt mất.
Cố Kiều cong lưng, nhìn qua của cổ, dưới ánh trăng, quả nhiên thấy hai bóng người đang đan xen vào nhau. Cô đỏ mặt, nhịp tim tăng nhanh, muốn lập tức rời đi.
Trong văn phòng là hai giáo viên nào vậy? Hay là giáo viên và học sinh? Liệu có phải nữ sinh nào đó bị χâм нạι hay không?
Cố Kiều thò đầu tới, lại liếc nhìn thêm một cái, thuận theo hình dáng cơ thể, người đàn ông đó có dáng người to béo, đầu rất to, chính là “Vô lương tâm”. Người phụ nữ để tóc xoăn, không phải học sinh.
Không phải học sinh thì tốt rồi.
Thoạt nhìn khung cảnh xem ra là anh tình tôi nguyện, không giống bị ép buộc. Cố Kiểu không muốn nhiều chuyện đi quản mấy tình tiết cẩu huyết của người khác, vì vậy cô khom lưng, nhón chân nhẹ nhàng bỏ chạy.
Cứ thế cho đến khi xuống lầu, nhịp tim vẫn không ngừng tăng lên, chủ yếu là do hiệu ứng của những hình ảnh và âm thanh vừa rồi mà ra, nó quá kích thích. Thường ngày anh tiểu Chu đều quản cô rất nghiêm, không bao giờ cho cô xem mấy đoạn video “khêu gợi” kiểu đó. Đột nhiên lại có một phiên bản live action, người thật việc thật xuất hiện ngay trước mắt, khiến cô có chút choáng ngợp.
Người phụ nữ đó có dáng người thật đẹp, xuyên qua màn đêm cũng có thể nhìn ra, vô cùng quyến rũ. Chỉ có điều thân hình mập mạp của “Vô lương tâm” có chút phản cảm.
Nếu đổi thành anh tiểu Chu thì sẽ khác, dáng người anh tiểu Chu rất đẹp, nhất là khi vừa mới chơi thể thao trên sân vận động xong, hoặc sau khi đánh nhau với người khác, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống cổ, rồi lại thở hổn hển nói chuyện cùng cô. Khi đó hormone nam tính nồng đậm của anh phả tới, khiến cả người cô như muốn nổ tùng, mẹ kiếp.
Không biết nếu Trình Chu biết cô đang có những suy nghĩ xấu xa về anh, thì anh sẽ cảm thấy thế nào? Liệu có đánh cô không? Con người anh cũng ngay thẳng quá mức luôn rồi, lúc đó, khi cô vô tình click mở tập tin trên máy tính của Triệu Hà ra, chính là tập tin có tên “Năm năm thi đại học, ba năm đèn sách” ấy, hôm sau, Trình Chu đã đến hiệu sách mua ngay một bộ sách, thực sự là sách “Năm năm thi đại học, ba năm đèn sách”, rồi đem tặng cho Triệu Hà. Kết quả là khiến Triệu Hà tức đến mức suýt chút nữa thì hộc máu.
Cố Kiều chạy đến cổng trường, bác bảo vệ vừa đóng cổng, nhìn thấy Cố Kiều lại mở cửa ra cho cô. Cố Kiều nói cảm ơn, rồi bước ra khỏi trường học.
Nhưng vừa đi được hai bước lại bị bác bảo vệ gọi giật lại: “Này, em kia, đợi một chút.”
Cô giật mình, mặc dù không làm gì trái với lương tâm, nhưng cả đường đi bản thân không ngừng nghĩ tới hình ảnh kia, nên lúc này mới có chút chột dạ.
“Sao thế ạ?” Cố Kiều dừng bước chân, quay đầu lại hỏi.
Bác bảo vệ đứng ở cổng nói: “Không sao, bác chỉ muốn hỏi, tóc cháu cắt ở tiệm nào thế?”
Á? Cuối cùng cũng có người đánh giá cao tay nghề của Trình Chu rồi sao? Trời đất quỷ thần ơi, đúng là sự kiện ngàn năm có một mà, xứng đáng được trải hoa ăn mừng.
Cố Kiều đang định mở miệng thì thấy bác bảo vệ nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Sao lại cắt nham nhở thế kia, bác nhất định phải tránh tiệm đó ra mới được.”
Nghe vậy, cô chỉ biết đưa tay lên sờ sờ mái tóc của mình rồi bỏ chạy.
…….
Cố Kiều lấy chìa khóa mở cửa hàng lang chung ra, đang định mở cửa nhà thì thấy cửa nhà Trình Chu cũng mở.
Anh mặc trên người chiếc áo phông ban sáng, một tay xách chiếc túi nilon màu đen, xem ra là đang chuẩn bị đi vứt rác.
“Em ra ngoài đấy à?” Trình Chu nhìn Cố Kiều, cau mày hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dường như có chút hoảng hốt, căng thẳng. Như thể vừa làm chuyện xấu gì đó bị người khác bắt gặp vậy. Muộn thế này rồi còn ra ngoài, biểu cảm lại thế này, yêu đương rồi sao?
Trình Chu xây xẩm mặt mày, anh đóng của nhà lại, đặt túi rác trong tay xuống đất, đi tới nghiêm nghị nhìn cô, giọng điệu có chút cáu kỉnh: “Muộn vậy rồi em còn ra ngoài làm gì?”
Cố Kiều bỏ lại chùm chìa khóa trong tay vào túi, ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình không thể nhìn thẳng vào mắt Trình Chu, là bởi vì cả quãng đường về nhà, trong đầu cô chỉ có hình bóng của anh, nên có chút chột da, cúi đầu thấp giọng nói: “Anh tiểu Chu, sao anh lại cáu rồi?”
Gần đây an ninh không tốt, mới hôm kia báo đài vừa đưa tin có một nữ sinh mất tích vào ban đêm. Đương nhiên anh là vì lo lắng cho sự an toàn của cô rồi, nên có hơi căng thẳng.
Cố Kiều khẽ nhấc một chân, cọ qua cọ lại trên mặt đất, vẫn cúi đầu không nhìn người đối diện. Hành động nhỏ này cho thấy, cô đang cắn dứt lương tâm. Nếu như không làm chuyện gì xấu, thì sao phải chột dạ?
Trình Chu tiến đến, giơ một tay lên, đặt mu bàn tay dưới cằm cô rồi nâng lên, buộc cô phải ngước lên nhìn mình.
Tay anh dùng sức, có vẻ như đang hơi tức giận, ánh mắt rất không kiên nhẫn, đôi con ngươi màu trà như được phủ một tầng lụa mỏng, khiến người ta khó có thể nghĩ được anh đang suy nghĩ điều gì. Đôi môi hồng nhạt khẽ mấp máy, như thể muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể cất lời.
Cố Kiều nuốt nước miếng, nghiêng đầu, mím chặt môi không lên tiếng.
Trình Chu nhìn đôi mắt nhỏ lộ vẻ ấm ức của cô, liền buông tay, vò vò tóc trên đỉnh đầu cô, nói: “Lần sau nếu thực sự có việc phải ra ngoài muộn như vậy nhớ gọi anh đi cùng.”
Nghe giọng điệu đã dịu đi rất nhiều của anh, hơn nữa anh cũng không có ý định gặng hỏi tới cùng, Cố Kiều lập tức thả lỏng, vội vàng gật đầu.
Trình Chu xoay người, nhặt túi rác trên đất lên, đi ra khỏi hành lang. Tấm lưng cao lớn, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, cùng đôi chân dài miên man ấy, chỉ cần nhẹ nhàng thoáng qua cùng khiến tim cô gợn sóng.
Trái tim Cố Kiều không khỏi tăng tốc khi nghĩ đến cảnh tượng mình đã nhìn thấy trong văn phòng tối nay.
Đúng lúc này, người vừa đi đến cửa hàng lang lại đột nhiên quay đầu, nhìn cô: “Kiều Kiều, có phải em đang hẹn hò không?”