Chương 91:
Sau khi tra tư liệu xong, trong lòng Bùi Dục đã có kế hoạch sơ lược. Anh khẩn cấp tìm Âu Dương Tĩnh, nói có một chuyện vô cùng quan trọng muốn thương lượng với cô.
"Chuyện gì mà bí mật như vậy?" Âu Dương Tĩnh tò mò hỏi, còn kéo cô đến tận sân thể dục nữa chứ.
"Cậu có từng nghĩ muốn ra nước ngoài hay chưa?" Ánh mắt Bùi Dục sáng rực nhìn cô.
Mắt Âu Dương Tĩnh trợn tròn: "Chẳng lẽ cậu muốn mình đi cùng với cậu sao?"
Bùi Dục tha thiết gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên rồi!"
Âu Dương Tĩnh nhìn anh giống như nhìn một người ngốc: "Bùi Dục, đầu óc cậu có vấn đề gì không? Chi phí cho việc ra nước ngoài làm sao mà nhà mình có thể gánh được?"
"Vấn đề tiền bạc mình có thể giải quyết được." Bùi Dục ςướק lời, thậm chí còn lấy ra bản tài liệu phẳng phiu mà anh đã tra được cho Âu Dương Tĩnh xem. "Mình biết cần phải chuẩn bị những tài liệu gì, hiện tại cậu cứ cùng mình chuẩn bị là tốt rồi. Bình thường thành tích của cậu cũng không thành vấn đề, bao giờ khảo sát thì mình sẽ phụ đạo thêm cho cậu. Trường học thì mình đã chọn được rồi, còn vấn đề học phí thì cậu cũng có thể xin học bổng mà, đương nhiên cho dù không xin được học bổng cũng không thành vấn đề, học ở công lập thì tiền trong tài khoản của mình vẫn có thể chống đỡ được vấn đề học phí của cậu, còn vấn đề nhà ở thì chúng ta có thể ở chung, vấn đề sinh hoạt phí cũng không cần cậu quan tâm..."
"Bùi Dục!" Âu Dương Tĩnh ngắt lời giảng giải đầy hưng phấn của anh. "Mình không có ý muốn ra nước ngoài, ít nhất là trong giai đoạn này là không muốn."
Bùi Dục giống như bị người khác hắt một gáo nước lạnh vào đầu vậy, anh vì vấn đề hai người không phải xa rời nhau mà tích cực sắp xếp tương lai thật ra chỉ là sự nhiệt tình một phía bên anh sao? Căn bản là Âu Dương TĨnh không quan tâm đ ến vấn đề có phải xa nhau hay không? Hay vẫn là do cô không có thích anh đến như vậy?
Âu Dương Tĩnh nhìn biểu cảm của Bùi Dục lạnh xuống từng chút một, trong lòng cô cũng không tốt hơn gì. Cô tin tưởng lời nói vừa rồi đều là xuất phát từ tấm lòng của Bùi Dục, đương nhiên cô cũng có thể cảm nhận được một mảng chân tình của anh. Nhưng mà phần tâm ý lần này cô không thể cũng không dám tiếp nhận.
"Cậu không quan tâm đ ến chuyện chúng ta phải xa nhau sao?" Bùi Dục lạnh giọng hỏi, dáng vẻ nhiệt tình như ngày hè lúc vừa trong nháy mắt biến thành ngày đông giá rét lạnh băng.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Làm sao có thể! Mình đương nhiên là để ý! Nhưng mà cậu có từng nghĩ qua chưa, muốn mình dùng tư cách lập trường gì để đón nhận sự giúp đỡ của người nhà cậu chưa?"
"Cậu là bạn gái mình!" Bùi Dục nói rất là hùng hồn. "Lập trường này còn chưa đủ sao?"
Quả thực Âu Dương Tĩnh rất muốn cười: "Cậu ngây thơ quá rồi! Tuy mình không biết nhiều nhưng khẳng định chi phí không thể so sánh với tiền lẻ được, cậu đồng ý cho nhưng mình cũng không thể muốn được."
"Cậu không cần thì có thể xem như là mượn cũng được mà?" Bùi Dục vội vã nghĩ ra một lí do thật tốt để thoái thác: "Coi như là mình cho cậu mượn. Nếu như cậu vẫn lo lắng thì có thể viết giấy vay nợ mà. Như vậy cũng được đi?"
Âu Dương Tĩnh nhìn anh: "Vậy còn sinh hoạt phí chi phí ăn uống thì sao? Trong tay cậu có bao nhiêu tiền? Tính toán cho mình mượn bao nhiêu?"
"Cậu ở cùng với mình, sinh hoạt phí của một người cũng không đáng bao nhiêu, vẫn còn mượn để làm gì?" Bùi Dục thấy kỳ lạ nói.
"Cho nên số tiền cậu cho mình mượn là số tiền để đi học đúng không, sau đó tất cả bốn năm đều ăn của cậu ở nhà cậu, còn không biết khi nào có thể trả lại được." Âu Dương Tĩnh lắc đầu. "Nói vậy không cần đến bốn năm là cậu sẽ chán ghét mình rồi. Sống từng ngày phụ thuộc như vậy thì mình nhất định sẽ không còn là mình được nữa. Ít nhất sẽ không còn là mình cậu thích hiện nay nữa."
"Cái gì mà phụ thuộc, cậu nói sao lại khó nghe như vậy?" Bùi Dục nhíu mày.
"Mình nói chuyện thực tế." Âu Dương Tĩnh nhìn anh không lùi một bước nào: "Mình biết nhà cậu có tiền, cậu nói số tiền kia của cậu cũng khá là lớn nhưng mà hiện tại cậu cũng là học sinh, tiền của cậu không phải cũng là dựa vào việc cha mẹ cậu cho sao? Nếu mình nhận thì ba mẹ cậu sẽ nghĩ mình như thế nào? Tuổi còn nhỏ mà tâm tư không tốt, quyến rũ con trai của bọn họ, lừa gạt tiền bạc của nhà họ..."
"Ba mẹ mình không phải là người như vậy! Bọn họ sẽ không suy nghĩ đến cậu theo phương hướng tệ hại như cậu." Bùi Dục cắt ngang lời cô nói: "Cậu cũng đã từng sống chung cùng với họ, cậu nên biết họ là người tốt! Mình đi nói với họ, chỉ cần họ hiểu về cậu thì nhất định cũng sẽ thích cậu."
"Đó là bởi vì lúc ấy người ở cùng họ là Bùi Dục chứ không phải là Âu Dương Tĩnh!" Âu Dương Tĩnh phản ứng có phần kịch liệt: "Nếu như cậu thật sự còn muốn về sau chúng ta ở chung một chỗ thì lập tức coi như ngày hôm nay chưa từng nói với mình những lời này. Cũng tuyệt đối không được nói cho ba mẹ cậu một chữ nào."
"..." Bùi Dục trầm mặc một hồi lâu.
Âu Dương Tĩnh cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cô thả bàn tay đang nắm lấy cánh tay Bùi Dục ra: "Cậu thật sự muốn nói những lời này thì đi nói đi. Cha mẹ cậu nghĩ mình như thế nào thật ra cũng không quan trọng đến như vậy."
"Cậu có ý gì? Bùi Dục nhíu mày: "Cậu đồng ý ra nước ngoài sao?"
Âu Dương Tĩnh bình tĩnh nhìn anh: "Mình sẽ không nhận bất cứ giúp đỡ nào của người nhà cậu. Nếu cậu chưa bỏ ý định thì có thể nói cho ba mẹ cậu biết kế hoạch của cậu. Đến lúc đó... Thôi, mình về lớp học trước đây." Cô nói xong quay đầu bước đi. Còn nửa câu còn lại cô vẫn chưa có nói, đến lúc đó thì bọn họ nên chia tay rồi.
Bùi Dục đứng tại chỗ, sắc mặt không được chắc chắn. Anh nghĩ tới Âu Dương Tĩnh sẽ phản đối nhưng không ngờ phản ứng của cô lại mạnh mẽ như vậy. Thậm chí còn nói ba mẹ anh... Ba mẹ anh vẫn luôn ủng hộ việc anh yêu đương, khi họ biết anh tìm được một người bạn gái là một cô bé ưu tú như vậy nhất định cũng sẽ ủng hộ!
Bùi Dục lại suy nghĩ cho rằng Âu Dương Tĩnh là do từ nhỏ lớn lên trong những lời đồn đãi vô căn cứ cho nên mới trở nên đặc biệt mẫn cảm như vậy. Chờ sau khi anh nói cho cô biết tin ba mẹ anh đồng ý giúp đỡ thì đương nhiên cô sẽ biết bản thân mình sai lầm rồi.
Bởi vì tranh chấp này mà Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục không thể tránh khỏi bắt đầu chiến tranh lạnh. Âu Dương Tĩnh không có vấn đề gì để nhờ Bùi Dục giảng giúp nữa, Bùi Dục cũng không còn có dáng vẻ không có việc gì liền kề cận cô như bình thường nữa. Hai người thậm chí có thể một ngày cũng không nói với nhau một câu.
Vốn Âu Dương Tĩnh đang cực kỳ sợ hãi Bùi Dục thật sự chạy tới nói cho ba mẹ anh việc muốn giúp đỡ cô xuất ngoại, sau hai ngày chiến tranh lạnh ngược lại tinh thần cô thả lỏng. Ngay cả khi ba mẹ anh có cái nhìn không tốt đối với cô thì thế nào chứ? Đời trước cô cũng không quen Bùi Dục, không phải cũng trôi qua rồi sao. Ngay cả khi bọn họ có xa nhau thì nhất định cô cũng sẽ không thành vấn đề.
Ôm loại suy nghĩ này, Âu Dương Tĩnh so với dĩ vãng còn tập trung tinh thần vào học tập hơn nhiều, cố gắng giảm bớt thời gian bản thân mình suy nghĩ miên man. Nhưng mà ngay vào lúc cô nâng cao nỗ lực học tập thì đột nhiên dì cả đến thăm, đoán chừng là do tâm tình không tốt đi? Lần này dì so với bình thường đến sớm mấy ngày.
Sau khi trải qua việc rèn luyện, khi dì cả của Âu Dương Tĩnh tới đã không còn kịch liệt như mấy tháng ban đầu nữa, chỉ là vào ngày đầu tiên cùng ngày thứ hai có còn đau đớn hơn một chút thôi, thường xuyên có thể cắn răng chịu đựng một chút là có thể trôi qua. Nhưng mà bây giờ không biết vì sao cô nhịn một hồi lâu chẳng những không vượt qua được mà ngược lại càng ngày càng đau đớn hơn.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn rơi, Âu Dương Tĩnh cảm thấy phần áo T -shirt ở trên lưng đám chừng đều đã bị mồ hôi làm ướt một mảng rồi. Đúng lúc này, đột nhiên tay bị người khác cầm lấy. "Đến trước rồi sao?" Bùi Dục nhỏ giọng hỏi, vẫn bày ra gương mặt cứng đờ như bài poker khi cãi nhau hôm bữa nhưng động tác đưa bàn tay lau mồ hôi lạnh ở trên trán cô đi lại vô cùng dịu dàng.
Âu Dương Tĩnh "Uhm" một tiếng, thật sự không muốn nói thêm gì nữa.
Bùi Dục nhìn cô một hồi, nói: "Đi phòng y tế của trường học."
Âu Dương Tinh trừng anh, đau bụng dì cả đến lại đi phòng y tế của trường học, quá là chuyện bé xé ra to rồi!
Bùi Dục mặt lạnh nghiêm túc đứng lên kéo ghế dựa sang bên cạnh, không nói hai lời, ở trước mắt bao người bế Âu Dương Tĩnh từ chỗ ngồi lên!
Kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn.
Toàn bộ lớp rộ lên! Âu Dương Tĩnh bị dọa nhảy dựng cả người, muốn vùng vẫy đứng xuống nhưng mà đau đến mức cả người đều mệt mỏi, lại sợ Bùi Dục ôm mình không có vững sẽ làm mình ngã, theo phản xạ có điều kiện đưa tay ôm chặt vào cổ anh.
Bùi Dục coi như không có nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám bạn học, ôm Âu Dương Tĩnh nói với giáo viên đang trực: "Thưa thầy, bạn ấy không thoải mái, em đưa bạn ấy đi đến phòng y tế của trường.
Thầy giáo cũng mơ hồ, khẩn trương gật đầu: "Đi đi." Người cũng đã ôm lên rồi, ông có thể không cho anh đi sao, cũng không biết lớp học sẽ ầm ĩ thành dáng vẻ thế nào nữa.
Vì thế Bùi Dục thoải mái ôm Âu Dương Tĩnh đi ra khỏi phòng học.
Phòng học của bọn họ ở tầng hai, muốn đi đến cầu thang thì phải đi qua không ít phòng học. Lúc này Âu Dương Tĩnh nghĩ đến việc sẽ bị người khác vây xem liền sốt ruột nói "Cậu mau để mình xuống đi...". Nhưng bởi vì đau đớn mà giọng nói của cô trở nên mềm mại đi rất nhiều, nghe vào trong tai Bùi Dục lại nhiều thêm mấy phần mùi vị làm nũng. Anh nghe vô cùng đau lòng, lại càng không để ý đến lời yêu cầu của cô, lập tức ôm cô đi thẳng về phía phòng y tế trường.
Cặp đôi học bá hai người bọn họ vốn dĩ đã có chút danh tiếng trong lớp, hiện tại lại vẫn đang là giờ tự học buổi tối, không kiêng nể gì ôm cô theo kiểu công chúa lại còn thoải mái đi ngang qua phòng học của mỗi lớp, nhất thời dẫn tới học sinh tranh nhau đứng ở của vây xem. Âu Dương Tĩnh quẫn bách không chịu được đành phải vùi mặt vào cổ của Bùi Dục. Hận không thể lập tức ngất đi!
Bùi Dục chỉ quan tâm đ ến việc cô khó chịu, một lòng một dạ đi thẳng tới phòng y tế của trường. May mà phòng y tế của trường cách tòa nhà dạy học không có xa, ra khỏi tòa nhà dạy học đi ngang qua sân thể dục là tới rồi.
Bác sĩ trực ban thấy dáng vẻ lo lắng của Bùi Dục thì cũng hoảng sợ, sau khi nghe nói là đau bụng kinh thì sắc mặt có vẻ cổ quái. Cho Âu Dương Tĩnh một viên thuốc giảm đau rồi lại rót cho cô một chén nước ấm thì bảo cô nằm nghỉ ngơi ở trên giường bệnh.
"Bác sĩ, mỗi lần dì cả của cô ấy tới đều đau đớn như vậy thì có tật xấu gì không?" Bùi Dục đi theo giáo y(*) ra khỏi phòng.
(*) Vừa là giáo viên đồng thời cũng là một bác sĩ nhưng làm việc ở trong phòng y tế của một trường học.
Đây vẫn là lần đầu tiên giáo y nghe thấy một nam sinh hỏi loại vấn đề này, học sinh thời nay đều cởi mở như vậy rồi sao? Bà ấy ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Nếu mỗi lần đều đau đớn như vậy thì vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một lần sẽ tốt hơn, có khả năng thời điểm trước khi dạy thì không được tốt lắm."
"Vậy trước kia không có đau đớn như vậy mà bây giờ lại đột nhiên đau lợi hại như vậy thì sao? Lại còn đến trước mấy ngày nữa." Bùi Dục tiếp tục hỏi.
Giáo y đánh giá Bùi Dục một chút, nam sinh này biết cũng không ít nha! Bà ấy đẩy mắt kính: "Cái này thì có rất nhiều nguyên nhân, có thể là ăn uống đồ lạnh, nếu không phải vậy là do cảm xúc không tốt, áp lực học tập quá lớn. Ngược lại ở trong lứa tuổi học sinh là điều rất bình thường. Uống thuốc sẽ khá hơn một chút."
Bùi Dục gật đầu, sau khi nói cảm ơn với bác sĩ thì chạy về nhìn Âu Dương Tĩnh.
Công hiệu của thuốc không có tác dụng nhanh như vậy nhưng mà sau khi cô uống một cốc nước ấm thì Âu Dương Tĩnh cảm thấy đau đớn có giảm bớt một chút. Cuối cùng biểu cảm trên mặt cũng không còn cau có như trước nữa.
Bùi Dục đi tới ngồi xuống bên cạnh cô. "Thực xin lỗi." Bùi Dục đau lòng vén tóc của cô lên rồi lau mồ hôi cho cô. "Bác sĩ nói là do cảm xúc không ổn định cũng sẽ dẫn đến kinh nguyệt không được ổn định. Là mình không tốt, không nên chiến tranh lạnh với cậu.
Trong nháy mắt trên mặt Âu Dương Tĩnh đỏ ửng, tuy không phải là lần đầu tiên bọn họ đề cập đến vấn đề này nhưng mà khi cùng Bùi Dục nói đến vấn đề này thì cô ít nhiều vẫn có một chút xấu hổ.
Nhưng mà trước khi cô nghĩ ra nên trả lời như thế nào thì Bùi Dục đã nói: "Nếu về sau cậu không có ở bên cạnh mình, làm sao mình có thể yên tâm được chứ?"
Cái đó có gì mà lo lắng? Cô cũng không phải là không có tay không có chân, cũng chỉ là đau bụng tháng mà thôi, về sau đúng lúc dùng thuốc không phải là tốt rồi sao. Trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh có thể nghĩ ra được rất nhiều lý do chống đỡ nhưng ở dưới ánh mắt của Bùi Dục thì toàn bộ đều nghẹn ở trong cổ họng một chữ cũng không nói nên lời.
"Cậu khó chịu thì đừng nói nữa. Chờ tới khi mình thuyết phục được ba mẹ mình rồi sẽ lại nói đến chuyện ra nước ngoài. Đến lúc đó mình xem cậu còn lý do gì để từ chối nữa không." Bùi Dục nắm tay cô nói, giọng điệu có vài phần nghiêm túc đến đáng tin và cũng có chút bá đạo.
Trong nháy mắt Âu Dương Tĩnh gần như đã bị anh thuyết phục rồi. Đương nhiên rất nhanh lý trí đã chiếm được ưu thế hơn. Cô rất rõ ràng, anh không có khả năng thuyết phục được cha mẹ anh. Mà khi đi tìm cha mẹ anh nói chuyện này có khả năng dẫn đến việc bọn họ xa nhau sẽ nhanh hơn thôi. Nhưng cô cũng hiểu rất rõ, nếu Bùi Dục không nếm được mùi thất bại ở chỗ ba mẹ của anh thì tuyệt đối sẽ không có khả năng tin tưởng nhận định của cô.
Cho nên... Quả nhiên ý nghĩ muốn ở chung với anh thật sự là hy vọng xa vời rồi... Âu Dương Tĩnh tự cười giễu trong đáy lòng, ánh mắt lại không tự chủ được mà bắt đầu hơi nhòe. Cô thừa dịp Bùi Dục không chú ý mà nhanh chóng lau khóe mắt, chỉ ngồi dậy: "Mình đỡ nhiều rồi, có thể đưa mình về ký túc xá được không?"
Bùi Dục không có phản đối, trong phòng y tế đều là mùi vị của nước sát khuẩn, giường cũng rất cứng, anh cảm thấy cô ngủ nhất định sẽ khó chịu. Nhìn Âu Dương Tĩnh có thể ngồi dậy, anh liền quay lưng để cho cô nằm sấp trên lưng mình.
Âu Dương Tĩnh vô cùng khó chịu nhưng cũng không phản đối. Thuận theo đó mà nằm sấp trên lưng anh, để cho anh cõng mình ra ngoài. Dù sao bây giờ không cho anh cõng thì chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội rồi.
Khoảng thời gian cách lần trước Bùi Dục cõng cô cũng đã trôi qua hơn nửa năm rồi, hiện giờ anh cao lên không ít. Không sai biệt lắm sẽ cao đến độ cao bằng thời điểm tốt nghiệp cấp ba đời trước thôi, Âu Dương Tĩnh ghé vào trên lưng anh mà suy nghĩ. Hiện tại nghĩ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng với anh giống như nằm mơ vậy, cho dù về sau có tách ra thì đoán chừng cô cũng sẽ không hối hận, dù sao cô đã có khoảng thời gian niên thiếu tươi đẹp nhất với anh.
Về đến ký túc xá, Bùi Dục đặt Âu Dương Tĩnh xuống, sau khi nhìn cô đi lên lầu theo bản năng sờ sờ áo một lần, một mảng lành lạnh, là nước mắt sao? Mới vừa rồi cô đã khóc sao?