Chương 89:
Ở gần một khu nhà xưởng mới được khai thác có trồng rất nhiều cây hoa quế, chung quanh mấy chục mét đều có thể ngửi được một mùi hương ngọt ngào. Chẳng qua hôm nay dưới tàng cây lại có nhiều hơn một người không có cảm xúc ngồi xổm ở đó hút thuốc.
Đợi hút hết hai điếu thuốc cuối cùng cửa của nhà xưởng kia tự động mở, một chiếc xe thương vụ màu đen từ bên trong đi ra. Người đàn ông ngồi xổm hút thuốc lập tức đứng lên, vẫy vẫy tay về phía chiếc xe kia.
Rất nhanh chiếc xe thương vụ dừng trước mặt ông, một người phụ nữ từ trên xe đi xuống, là mẹ của Bùi Dục. Bà nhìn người đàn ông hút thuốc, đi đến cửa sổ bên ngoài vị trí lái xe nói với người lái xe: "Tiểu Lưu, cậu về công ty trước đi, tôi còn có một chút chuyện muốn xử lý."
Chờ lái xe đi, mẹ Bùi mới đi đến bên cạnh người nọ, hỏi: "Anh, sao anh lại hút nhiều thuốc như vậy, cẩn thận em nói với chị dâu đó! A? Xe của anh đâu?"
Người ở khu mới khai phá này không nhiều lắm, việc xanh hóa lại làm rất khá, thời điểm đi một đường đi vào nội thành hai bên đều là hàng cây đã có tuổi, ngược lại đã xua tan không ít thời tiết oi nóng của đầu thu nhưng hình như người lái xe có vẻ có chút không được yên lòng, thường xuyên đưa mắt nhìn mẹ Bùi một cái, muốn nói rồi lại thôi.
Mẹ Bùi thấy vậy cũng khó chịu thay ông: "Anh, anh đang làm cái quỷ gì vậy? Không phải nói là đang phá án ở gần đây thuận tiện muốn nói chuyện với em một chút sao? Tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn không nói câu nào vậy? Có cái gì không thể nói thẳng với em sao?"
Cậu cả thở dài: "Được rồi. Anh hỏi em, có phải gần đâu tiểu Dục có nói chuyện có bạn gái với em hay không?"
Vừa mới nói câu đầu mẹ Bùi đã nghĩ rồi cười: "Em còn tưởng là chuyện gì, đúng vậy. Anh lại muốn nhắc tới đừng cho thằng bé yêu sớm phải không? Lúc trước mỗi ngày anh đều nhìn em chằm chằm đề phòng em với ba thằng bé yêu sớm, bây giờ còn muốn trông coi con trai em sao?"
Cậu cả hung dữ liếc mắt nhìn em gái ông một cái: "Biết bạn gái thằng bé là ai không?"
"Là bạn học cùng lớp thôi, dáng vẻ đặc biệt đáng yêu, người lại thông minh, miệng cũng ngọt, thành tích thì thấp hơn tiểu Dục một chút nhưng khi nhập học cũng đứng thứ hai của lớp." Mẹ Bùi nhớ tới lúc ấy "Âu Dương Tĩnh " tới làm khách thì từ trong đáy lòng đã thích rồi, cậu cả vừa hỏi, bà thiếu chút nữa thổi phồng người đến tận trời cao rồi.
"Các em đã từng gặp qua bé gái kia sao? Biết gì về trong nhà bé gái đó không?" Cậu cả hỏi.
"Đương nhiên đã gặp qua." Mẹ Bùi Dục vừa thấy dáng vẻ này của anh trai bà như đang thẩm vấn phạm nhận thì đã suy nghĩ rồi cười: "Lão Bùi cũng đã từng đi đến nhà cô bé rồi. Trong nhà cô bé chỉ có một mình bà nội, cũng rất đáng thương. Nhưng mà nghe nói bà cụ cũng là một người kiên cường, vừa thấy liền biết nề nếp gia đình đặc biệt tốt, khó trách có thể nuôi dạy ra một đứa nhỏ như vậy."
Nề nếp gia đình rất tốt? Hai hàng lông mày của cậu cả nhíu lại, tuy ông chưa từng giao tiếp để đánh giá hai bà cháu người kia nhưng xem qua tư liệu cha mẹ của Âu Dương Tĩnh thì có khả năng nhà Âu Dương không có quan hệ gì với cụm từ nề nếp rất tốt kia. Nhìn thấy dáng vẻ của em gái có vẻ hoàn toàn ủng hộ đoạn tình cảm này của đứa cháu ngoại trai, cuối cùng cậu cả cũng hạ quyết tâm, ông hắng giọng hỏi: "Vậy em có biết mẹ của đứa bé kia đang làm gì không?"
"Mẹ?" Mẹ Bùi ngẩn người, hỏi lại: "Không phải cha mẹ của cô bé đều mất rồi sao?"
----
Sau khi đổi về thân thể, thẳng thắng về thân phận trọng sinh, lại thêm cái tai họa ngầm Vạn Bình đã ૮ɦếƭ, Bùi Dục cảm thấy sinh hoạt đã trở về quỹ tạo vốn có. Đại đa số học sinh ở lớp tinh anh đều gấp rút cạnh tranh ngành học, ngoại trừ tài liệu giáo dục được chỉ định sẵn thì bọn họ còn học thêm rất nhiều chương trình dạy học "Vượt qua chuẩn mực bình thường".
Không hề ngoài ý muốn, Bùi Dục chọn toán học, vốn tưởng rằng Âu Dương TĨnh cũng sẽ cùng chọn một khoa với anh nhưng kết quả Âu Dương Tĩnh lại chọn vật lý. Bùi Dục rất kinh ngạc rồi suy nghĩ thành tích của Âu Dương Tĩnh hình như quả thật thành tích vật lý của cô tốt hơn một chút. Mà hai người học không chỉ cùng lớp lại còn ngồi cùng bàn, ngoại trừ lớp học phụ đạo thì phần lớn những thời gian khác đều ở chung một chỗ, đương nhiên Bùi Dục sẽ không can thiệp lựa chọn của cô, chỉ thầm quyết định ngoại trừ hiện tại học số học thì phải xem thêm tích phân và vi phân nữa, miễn cho đến lúc đó Âu Dương Tĩnh có vấn đề hỏi anh mà anh lại không có cách nào giải đáp thắc mắc cho cô được.
Thời điểm Âu Dương Tĩnh nhìn trên bàn Bùi Dục có một quyển sách về vi phân và tích phân thì không khỏi nhìn nhiều hơn hai lần. "Các cậu cũng cần phải học thêm các này sao?" Cô hỏi.
"Xem nhiều cũng không có chỗ hại." Bùi Dục thuận miệng đáp lại một câu. Âu Dương Tĩnh cũng không có nghĩ nhiều, lúc này cực kỳ vui vẻ nói: "Vậy vừa đúng lúc, cậu xem đến đó rồi sao? Mình có mấy vấn đề muốn thảo luận với cậu đó!" Nói xong liền đi tìm sách của chính mình.
Lúc này Bùi Dục cảm thấy lựa chọn của chính mình quá chính xác rồi! Nếu anh không nhớ đến việc xem thêm về tích phân và vi phần thì có phải Âu Dương Tĩnh sẽ đi tìm người khác để thảo luận rồi không? Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến anh thấy khó chịu rồi! Vì thế vào lúc thảo luận với Âu Dương Tĩnh đã đặc biệt để tâm, nhân cách học thần trong nháy mắt lại xuất hiện, bỏ qua những ngọt ngào trong tình cảm.
Bởi vậy, đúng là chó ngáp phải ruồi, cũng đã làm cho chủ nhiệm lớp vẫn len lén quan sát hai người bọn họ thấy yên tâm. Ngay từ đầu ông vẫn không thể bỏ được sự lo lắng về mối quan hệ của hai người bọn họ, kết quả vừa thấy hai người này yêu đương không chỉ không có làm chậm trễ việc học mà ngược lại còn giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ, thật sự làm cho người ta thấy yên tâm mà.
Hai người thảo luận xong thì sắc trời cũng đã bắt đầu tối. Hôm nay là thứ sáu, buổi tối không có lớp tự học muộn, đa số học sinh đều đã thu thập cặp sách để chuẩn bị về nhà rồi. Nhà Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh cách trường không gần cho nên cả hai đều lựa chọn ở trọ lại trường. Buổi chiều thứ sáu cũng là thời gian hai người bọn họ tách ra.
"Lên trung học một điều tệ nhất chính là đến chủ nhật không được gặp cậu rồi." Trước khi tạm biệt Bùi Dục đã oán giận với Âu Dương Tĩnh, trong giọng nói cũng mang theo chút ý tứ làm nũng.
Âu Dương Tĩnh bất đắc dĩ: "Không phải từ thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày đều gặp mặt sao, so với trước kia thì thời gian gặp mặt đã nhiều hơn rồi."
"Vậy có thể so sánh sao?" Bùi Dục bất mãn: "Sau khi lên trung học đến chủ nhật là cậu không có ra ngoài nữa, nếu không đi xem phim thì cũng thôi đi, đây ngay cả đi đến thư viện cũng không chịu."
"Bà nội không cho đi, mình có cách nào chứ?" Âu Dương Tĩnh thở dài: "Tuổi tác bà nội đã lớn, giống như một đứa nhỏ cần người ở chung vậy. Thời điểm mình đến trường bà ở nhà một mình cũng thôi, vậy chủ nhật đành phải ở cùng với bà nhiều hơn."
Nghe Âu Dương Tĩnh nói như vậy, đương nhiên không có cách nào phản bác được nữa rồi, chỉ là cảm thấy đột nhiên bà nội Âu Dương Tĩnh dính cô như vậy thật sự có phần kỳ quái, dù sao cũng đã ở chung một quãng thời gian, anh cảm thấy tích cách của bà cụ không phải là một người dính cháu gái như vậy.
"Lần sau mời bà nội đi chơi một chuyến đi." Bùi Dục nói.
"A? !" Đây là lời đề nghị tồi gì vậy? !
"A cái gì, đã lâu rồi mình không được gặp bà nên cũng khá nhớ bà." Bùi Dục bằng bất cứ giá nào cũng phải mời được, trong lòng đang tính toán xem ngày nào ba mẹ của anh cũng rảnh để cho người lớn hai bên cùng gặp nhau, sau đó để cha mẹ anh cùng gột rửa đầu óc của bà nội Âu Dương Tĩnh một lần, còn anh có thể cùng chuồn đi với Âu Dương Tĩnh rồi.
"Để sau rồi hay nói, có thể bà nội không đồng ý đâu." Âu Dương Tĩnh không có nhìn thấy được bàn tính của Bùi Dục, còn đang cực kỳ buồn rầu nghĩ nếu Bùi Dục thật sự muốn mời bà nội đi chơi thì nên sắp xếp hạng mục gì để bà nội vừa không mệt lại vừa không đến mức làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ.
"Mình đến trạm rồi." Tàu điện ngầm dừng lại, Bùi Dục có chút không nỡ nhìn Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh đẩy anh ra ngoài: "Biết rồi! Mau xuống xe đi!" Mỗi lần tạm biệt là đều dùng ánh mắt triền miên như vậy nhìn cô, rõ ràng như ban ngày thật làm cho người ta phải đỏ mặt.
Bùi Dục bị Âu Dương Tĩnh đẩy xuống tàu điện ngầm, ngẫm lại tính toán nhỏ nhặt của chính mình không khỏi khẽ ngâm nga lời bài hát, đầy hài lòng cùng vui vẻ đi về nhà. Vừa vào đến cửa đã phát hiện ba mẹ của anh đều ngồi trên ghế sofa xem tivi, mà không khí còn có một chút kỳ quái.
"Đang xem tiết mục gì vậy ạ?" Bùi Dục tò mò, cha mẹ anh đều là người bận rộn cho nên cũng không thích xem tivi, nếu hai người có rảnh rỗi thì cùng nhau ra ngoài lanh quanh tản bộ, ở dưới có khá nhiều quán ăn. Kết quả vừa thấy thì Bùi Dục càng thêm kinh ngạc, chương trình ba mẹ của anh đang xem là sản phẩm tiết mục giải trí cực kỳ nổi tiếng gần đây. Bởi vì bạn học mê mẩn chương trình này tương đối nhiều cho nên Bùi Dục vẫn hiểu ít nhiều về nội dung của tiết mục này, tuyệt đối không phải là khẩu vị của ba mẹ anh.
"Thần kỳ nha, vậy mà hai người lại có thể xem cái này?" Bùi Dục rửa tay xong, đi đến trước bàn ăn cầm cái bánh bao nhét vào miệng.
Cha mẹ anh liếc nhìn nhau, ba Bùi mở miệng: "Tiểu Dục, cô cô con gọi điện thoại về nói đến kỳ nghỉ đông muốn con đi sang Mĩ một chuyến."
"Khụ khụ khụ khụ" Một miếng bánh bao ở trong cổ họng làm Bùi Dục suýt chút nữa bị nghẹn ૮ɦếƭ, rất không dễ gì mới nuốt được xuống, anh vẫn còn cầm lấy nửa cái bánh bao còn lại: "Nghỉ đông đi sang Mĩ để làm gì? Mới qua kỳ nghỉ hè được mấy ngày, tại sao đã tính đến chuyện nghỉ đông rồi vậy?"
Mẹ Bùi trừng mắt nhìn anh: "Không phải chính con ồn ào muốn ra nước ngoài học tập sao? Theo ý của cô cô con là thừa dịp cô ấy vẫn còn ở bên Mĩ nên đưa con qua bên đó nhìn nhiều thêm một chút, về sau có thể chuẩn bị tốt hơn. Con cho rằng ra nước ngoài dễ dàng vậy sao, làm thị thực không cần thời gian sao? Không chuẩn bị sớm một chút đến lúc đó cô cô con ở bên kia chờ con nhưng kết quả lại con ở bên này lại không đi được thì làm sao bây giờ?"
Mẹ Bùi bùm bùm nói một tràng làm cho Bùi Dục sửng sốt một phen, còn tưởng rằng trí nhớ của bản thân mình có khúc ngoặt gì nữa. Anh nhớ rõ đời trước đi sang nước Mĩ là chuyện khi vừa kết thúc năm học bắt đầu nghỉ hè. Nhưng mà nếu ngẫm lại tính cả Âu Dương Tĩnh thì đời này cùng đời trước cũng không nên thay đổi quá nhiều. Cô cô gọi anh đi đến nước Mĩ trước cũng không tính là quá kì quặc.
"Nhưng mà không phải hàng năm cô cô đều về vào dịp Tết âm lịch để đón năm mới sao? Năm nay không trở về sao?"
"Còn không phải vì con sao." Ba Bùi nói: "Cô cô con nói khi kỳ nghỉ động kết thúc cũng là đúng lúc đến kỳ nghỉ của cô ấy nên sẽ về cùng với con cũng được."
Bùi Dục không có nghi ngờ gì gật đầu, tiếp tục ngồi trước bàn ăn ăn bữa tối. Ba Bùi mẹ Bùi nhìn phản ứng của anh bình tĩnh như vậy thì trao đổi ánh mắt một phen, mãi cho đến khi Bùi Dục cơm nước xong trở về phòng, hai người mới về phòng của mình bắt đầu nói chuyện của con trai.
"Em cảm thấy em nghĩ nhiều rồi. Anh xem con trai em đi, vẫn muốn sang nước Mĩ học tập." Mẹ Bùi Dục nói: "Nếu như là anh, năm đó vào thời điểm hai đứa mình yêu đương mà cho anh ra nước ngoài thì sao?"
Ba Bùi lập tức tỏ thái độ: "Đương nhiên là không đi! Ra nước ngoài học tập làm sao có thể quan trọng bằng việc theo đuổi vợ được chứ!" Nói xong lại còn nói: "Anh cũng hiểu được những suy nghĩ của anh trai em, cô bé Âu Dương Tĩnh không phải rất tốt sao, vừa hiểu chuyện lại vừa biết vươn lên, từ nhỏ cô bé đã không có sinh hoạt với người mẹ kia của cô bé, ở đâu mà sinh ra ảnh hưởng không tốt chứ."
Mẹ Bùi nói: "Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà nghe ý tứ của anh trai em thì hình như cô bé đó giống như bị mẹ cô bé mang đến những nơi không có tốt. Cụ thể thì anh ấy chưa có nói rõ, chỉ là suy đoán thôi.
Cho dù đã kết hôn nhiều năm, nhưng ba Bùi đối với việc năm đó bị anh cả của vợ đánh cho một trận thì vẫn còn vài phần sợ hãi, thấy mẹ Bùi nhắc tới như vậy, ông lập tức nhớ tới năm đó bị anh cả của vợ ghét bỏ bản thân mình: "Chuyện này quan hệ tới thanh danh của cô bé, có thể tùy tiện suy đoán sao? Lại nói, về sau bọn trẻ có yêu đương thật sự thành hay không vẫn còn chưa nói trước được mà."
"Được được, không nói đến anh trai em là được chứ. Chẳng qua là nên chuẩn bị việc đi sang Mĩ vào kỳ nghỉ đông cho tiểu Dục rồi." Mẹ Bùi nói: "Thật ra em vẫn ủng hộ thằng bé ra nước ngoài học đại học."
Lúc này ba Bùi cũng nhất trí cùng ý kiến với bà: "Đúng, ra ngoài thêm kiến thức cũng rất tốt." Chỉ sợ đến lúc đó đang đến giai đoạn tình cảm tốt với cô bé nên không chịu đi thôi. Cuối cùng ba Bùi vẫn nuốt nửa câu nói còn lại trở về, miễn làm cho vợ lo lắng.