Chương 71:
Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh xuống dưới lầu gọi bạn của Châu Niệm Vi đi lên hỗ trợ, kết quả còn chưa tới tầng một, liền phát hiện bạn của cô ấy cũng không tốt hơn so với cô ấy là bao, uống rượu chơi đùa đến điên, hoặc là có thể nói mượn rượu giải điên giải phóng nhiều điều ra, tình trạng hỗn loạn so với hiện trường có thể so với tận thế rồi!
Bùi Dục đang đi ở phía trước còn do dự có nên quay lại đường cũ hay không, thì đã bị một người đàn ông không biết từ chỗ nào nhảy ra ôm lấy, thiếu chút nữa đoạt mất nụ hôn đầu của anh! Làm Bùi Dục sợ tới mức dơ tay đánh mạnh một quyền, tặng cho người nọ một cái mắt gấu mèo mới có thể thoát thân được.
Mà ở thời điểm anh cùng người nọ dây dựa, Âu Dương Tĩnh cực kỳ không nghĩa khí trốn lên lầu, ghé vào tay vịn cầu thang xem diễn trò.
"Cậu lại còn cười!" Bùi Dục rất không dễ gì mới thoát khỏi người đàn ông kia, cùng hai ba bước chạy lên tầng hai, ủy khuất lên án Âu Dương Tĩnh: "Trinh tiết của bạn trai cậu thiết chút nữa là không còn đó!"
Âu Dương Tĩnh chút nữa thì bị nước bọt sặc ૮ɦếƭ! Người này thật sự là! Hai trạng thái nam thần cùng nam thần kinh thay đổi tự nhiên đến thời gian ngắt quãng cũng đều không có!
Lúc này đột nhiên dưới lầu truyền đến một tiếng kêu r ên tâm tê phế liệt: "Anh Bùi! Chị Tĩnh! Cứu mạng!"
Đây không phải là giọng nói của Khưu mập mạp sao! Hai người Bùi Dục bọn họ liếc nhìn nhau, cũng chưa xuống lầu lần nữa, song song nằm sấp ở trên lan can nhìn xuống, rốt cuộc cũng tìm được âm thanh cầu cứu của Khưu Minh Đạt từ chỗ nào truyền đến. Cậu ta nằm nghiêng trên ghế sofa, bị hai con ma mem một người ôm eo, một người ôm chân bám chặt, vậy mà Khưu béo nặng một trăm tám mươi cân bị ôm đến mức không thể nhúc nhích.
"Cứu cậu ta sao?" Âu Dương Tĩnh hỏi.
Mắt Bùi Dục nhìn khoảng cách từ cầu thang đến sofa cùng với "Chướng ngại vật" ở giữa, lắc đầu: "Thôi, hy sinh một mình cậu ấy, vạn nhà được hạnh phúc."
Giọng nói chuyện của hai người bọn họ không lớn, nhưng Khưu Minh Đạt đang vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ dựa vào bản năng của động vật mà cảm giác được cậu ta sắp bị vứt bỏ, vì thế dùng hết sức lực của bàn thân hô to: "Cứu mạng! Mình muốn đi tiểu! Không nín được nữa rồi!" Một tiếng kêu này được phát ra từ cổ họng với khí thế ngất trời, trực tiếp đánh thức mấy người uống nhiều đang ngủ ở trên sàn.
"Các cậu làm sao vậy?" Vu Nhất Dương từ trên sân thượng đi xuống tìm người,vừa lúc nghe được tiếng than khóc kia của Khưu Minh Đạt, nhìn xuống dưới liền phát hiện thảm trạng bị bám thật chặt của Khưu Minh Đạt, nhất thời cười thành cẩu: "Trời đất của tôi ơi, Đạt tử, cậu đây là muốn mở hậu cung sao? Khó có được dịp tốt như vậy, nhanh chóng chụp tấm hình làm lưu niệm." Khi nói chuyện Vu Nhất Dương cũng đã lấy điện thoại ra "Tách tách" chụp được vài tấm.
Thời điểm bọn họ cười nhạo Khưu Minh Đạt, dì nhỏ cũng từ WC đi ra, tuy khi đi đường có chút lung lay, nhưng xem ra cũng đã tỉnh rượu ít nhiều rồi! "Này! Người nào mở hậu cung vậy?" Cô ấy dựa vào bả vai của Vu Nhất Dương hỏi.
Ba người từ tầng hai đồng loạt chỉ xuống sofa ở dưới tầng.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Dì nhỏ vốn uống hơi nhiều, tuy đã tỉnh rượu nhưng thần kinh vẫn đang còn ở trạng thái vô cùng hưng phấn. Lúc này cười so với người khác thậm chí còn khoa trương hơn.
Tiếng cười này đối với Khưu Minh Đạt mà nói như xát muối vào tim, cậu ta mất hết can đảm nghiêng đầu sang chỗ khác che mặt đi, nói lời cảnh cáo với những người bạn không có nhân tính đang ở trên tầng hai lần cuối cùng: "Mình muốn tuyệt giao với các cậu!"
"Hay là vẫn đi xuống cứu cậu ấy đi?" Cuối cùng vẫn là Âu Dương Tĩnh còn chút lương tâm.
Bùi Dục cũng theo ý tứ của cô kéo Vu Nhất Dương: "Chụp mấy tâm được rồi, đừng để cho thận của Đạt tử nín đến bị hỏng nữa."
"Được được được, không cười không cười nữa!" Dì nhỏ dựa vào Vu Nhất Dương, đi theo bọn họ cả ba đều xuống lầu.
Bốn người vượt mọi chông gai, cuối cùng vào thời điểm kéo được Khưu Minh Đạt từ trong đám người ra, gương mặt nhiều thịt của Khưu béo bình thường trắng nõn nay đã vì kìm nén mà biến thành màu gan heo rồi, nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ ôm đũng quẫn rồi chạy một đường đến toilet.
"Trời, dầu gì cũng là người trưởng thành rồi, chơi kiểu gì mà so với chúng ta lại còn muốn điên hơn." Vu Nhất Dương nói xong đi tắt nhạc.
Bùi Dục nhìn một vòng thảm trạng của phòng khách, không khỏi tặc lưỡi: "Với mức này gia đình Đạt tử lại phải thu dọn một phen rồi."
"Ai nha - - Dậy thôi ~ Các bảo bảo nha! Nhanh dọn dẹp căn phòng đi!" Châu Niệm Vi đã tỉnh rượu cũng hiểu được việc làm phòng khách nhà người ta biến thành hỏng bét như vậy cũng có phần có lỗi với người ta, đi đường giống như khiêu vũ vừa đi vừa vỗ, gọi tất cả những người bạn đang không tỉnh táo này dậy.
Âu Dương Tĩnh vẫn nhớ tới chuyện xảy ra ở toilet có phần xấu hổ, kết quả nhìn tình hình này phát hiện sau khi Châu NIệm Vi tỉnh rượu liền hoàn toàn quên hết chuyện ôm mình khóc lóc kể chuyện, Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, cũng chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Châu Niệm Vi vỗ cả một đường, sau khi tất cả những người ở phòng khách dậy thì Khưu Minh Đạt từ trong toilet đi ra, theo quán tính cô ấy vỗ mặt cậu ta: "Mập mạp, thật xấu hổ nha..., làm cho nhà của nhóc biến thành như vậy."
"Này, không có chuyện gì." Bị chị gái xinh đẹp vỗ mặt, gương mặt vừa mới trở lại bình thường của Khưu mập mạp giải quyết xong vấn đề sinh lại đỏ ửng một phen: "Chị Vi, tâm tình đã tốt hơn chưa?" Cậu ta hỏi.
"Vốn đã tốt rồi, chị là ai chứ!" Châu Niệm Vi ngước mặt lên cười. Quay đầu gọi những người đó: "Thu dọn xong, đi lên sân thượng nướng đồ ăn nha! Trên đó còn nguyên liệu nấu ăn chứ, mập mạp?"
"Có, có! Rất đầy đủ!" Khưu béo nhếch miệng.
Thời điểm cả đoàn người thu thập toàn tàn cục xong chậm rãi đi lên lầu, Bùi Dục thuận tiện kéo người quen qua, hỏi một chút: "Tại sao lại uống thành như vậy rồi hả?"
"Người nọ chỉ chỉ Châu Niệm Vi: "Là chị Vi uống nhiều rượu đùa giỡn tới điên, cứ rót rượu liên tục, uống suông." Nói xong lại vỗ Bùi Dục một cái: "Không có việc gì, thực sự say mê mệt cũng chỉ có mấy người thôi, còn những người khác đang giả bộ điên thôi."
Anh ta nói xong lại cười với Bùi Dục nói: "Đừng quan tâm đ ến chúng tôi, cậu cố gắng quan tâm thật tốt em gái này là được rồi, chắc đã bị dọa sợ rồi." Nói xong chỉ chỉ vào Âu Dương Tĩnh, sau đó vừa chạy vừa nhảy đuổi theo những người bạn ở phía trước.
Bùi Dục quay đầu nhìn Âu Dương Tĩnh, phát hiện cô thật sự là có phần mất hồn mất vía, liền đi đến nói với mấy người Vu Nhất Dương tạm biệt, đùn đẩy cho việc ngày hôm sau vẫn còn phải đi học, đưa Âu Dương Tĩnh về nhà trước. Vu Nhất Dương cùng Khưu Minh Đạt đều biết Âu Dương Tĩnh học muốn điên luôn, cũng không có giữ lại. Lại nói tài xế lái xe đưa hai người bọn họ về trước.
"Hôm nay thật sự không có nghĩ tới, vốn chỉ muốn đưa cậu đến thả lỏng một phen, kết quả lại nháo thành như vậy." Sau khi lên xe, Bùi Dục liền giải thích với Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu liên tục, mỉm cười: "Không có, mình cảm thấy rất vui vẻ."
"Thật vậy không?" Bùi Dục không tin. Ở chung lâu như vậy, loại nào là cười thật lòng, loại nào là xuất phát từ sự khách sáo Bùi Dục vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.
"Đúng vậy, cậu vẫn còn cần mình chứng minh sao?" Lần đầu Âu Dương Tĩnh phát hiện việc ở chung với người quá thông minh cũng rất mệt, chỉ cần một chút không thích hợp là anh cũng đều có thể nhìn ra được, cô đành phải nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
"Thật sự vui vẻ là tốt rồi." Bùi Dục quan sát một hồi, rốt cục cũng buông tha cho cô.
"Mình hơi mệt, ngủ một lát." Âu Dương Tĩnh nói xong lưng dựa vào chỗ tựa nhắm mắt lại. Tuy nhiên chỉ là cô có chút bối rối, nhưng mà phòng ngừa Bùi Dục nhìn ra được manh mối gì, cô vẫn cảm thấy nên đi ngủ là tốt nhất.
Bùi Dục nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của cô một hồi, trong lòng sinh ra một cảm giác cực kỳ kỳ quái. Không biết bắt đầu từ hôm nào, anh liền phát hiện trong lúc ở cùng anh Âu Dương Tĩnh phát sinh một chút khoảng cách. Mặc kệ là thân cận với cô như thế nào, giữa hai người đều giống như có một bức rèm ngăn cách hai người vậy. Tuy thái độ của Âu Dương Tĩnh đối với anh nhìn như không có gì thay đổi, nhưng anh lại có thể cảm nhận đó không phải là dáng vẻ chân thực nhất của cô.
Sự việc này là sao? Nếu nhất định phải hình dung, nói thật hình như Âu Dương Tĩnh đang "diễn" là bạn gái của anh vậy.
Nghĩ vậy, trong đầu Bùi Dục chợt có cái gì lóe lên, bắt đầu cẩn thần suy nghĩ xem từ khi nào thì hai người bọn họ xuất hiện vấn đề.
Thời điểm muốn suy nghĩ sự việc thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, không bao lâu liền đến chỗ gần nhà Âu Dương Tĩnh. "Chú Lý, dừng ở đây thôi chú hãy về trước đi, một lát nữa cháu tự về nhà cũng được." Bùi Dục nói với lái xe.
Lái xe suy nghĩ một lát nữa còn phải đưa khách về, cũng không có khách khí với anh, thả hai người bọn họ xuống liền quay đầu rời đi.
Vốn Âu Dương Tĩnh giả bộ ngủ, kết quả vừa nhắm mắt lại thật sự ngủ mất, khi xuống xe vẫn liên tục ngáp một phen. Sau khi nói hẹn gặp lại với Bùi Dục thì lập tức đi về phía cổng lớn của tiểu khu. Bùi Dục nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên thần kinh phát sinh cái gì đó mạnh dạn chạy vài bước đuổi theo cô: "Âu Dương Tĩnh!" Anh kéo bả vai của cô lại, làm cho cô đối diện với chính mình.
Âu Dương Tĩnh bị anh làm cho hoảng sợ, cơn buồn ngủ nhất thời bay hơn phân nửa, đầy nghi hoặc hỏi anh: "Còn chuyện gì sao?"
Bùi Dục nhìn thẳng vào đôi mắt cô, sau vài giây mới nói: "Cậu... Sau này cậu có chuyện gì không vui nhất định đừng gạt mình, có được không?"
Trong lòng Âu Dương Tĩnh hồi hộp một phen, thông qua gương mặt tươi cười: "Được."
Nụ cười của cô vẫn ngây thơ xinh đẹp và ngọt ngào, nhưng Bùi Dục không làm sao cảm thấy thích hợp cho được, đành phải thất bại buông tha chuyện này.
Về đến nhà, vừa vào đến nhà liền nhìn thấy một tờ giấy ghi chú trên san có lời nhắn của cha anh để lại "Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, ba với mẹ con ra ngoài ăn cơm, tự con gọi đồ ăn ở bên ngoài đi." Chữ viết như rồng bay phượng múa, rõ ràng có điện thoại di động nhưng không cần, lại cứ muốn viết vào giấy ghi nhớ để trên sàn, vừa nhìn đã biết là lúc nào cũng nhớ tới việc nhét cẩu lương cho cậu rồi.
Bình thường Bùi Dục đối với loại hành vi này chẳng thèm ngó ngàng tới, nhưng hôm nay, đột nhiên anh lại cảm thấy hâm mộ ba mẹ của anh.
-----
Tiến vào tháng năm, thời gian giống như đột nhiên mọc cánh bay lên vậy, trôi qua rất nhanh, trung khảo giống như một con thú lớn đang há miệng chờ đợi. Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh vốn trước ước hẹn một tuần gặp một lần nhưng nay biến thành hai tuần một lần. Mà từ lần trước sau khi từ nhà Khưu Minh Đạt trở về, hai người mãi đến cuối tháng vẫn chưa từng gặp mặt một lần.
Việc điện thoại di động bị ném hỏng đã mang đi sửa tốt rồi, ngay từ đầu hai người mỗi ngày đều nhắn tin qua lại cho nhau, càng về sau Bùi Dục giống như càng trở nên bận rộn, Âu Dương Tĩnh gửi tin nhắn cho anh cũng phải một hồi lâu mới trả lời, nhưng lại không có chủ động liên hệ. Gửi tin nhắn hai lần mà về sau nhận được tin trả lời cũng không có vượt quá ba chữ, Âu Dương Tĩnh cũng giảm bớt số lần gửi tin. Nếu anh bận rộn, cô vẫn nên ít làm phiền tới anh thì hơn.
Âu Dương Tĩnh nghĩ như vậy, nhưng lại không biết đầu bên kia internet Bùi Dục đang ôm di động đầy xoắn xuýt. Từ ngày đó anh ý thức được có khả năng Âu Dương Tĩnh không có thích anh như anh thích cô vậy, anh bắt đầu làm vốn là có ý muốn hạ thấp tần suất liên hệ, sau đó cố ý trả lời càng ngày càng ngắn. Anh muốn nhìn xem một chút, nếu anh không chủ động liên lạc, Âu Dương Tĩnh có thể cảm thấy kỳ quái hay không sau đó lại chất vấn anh.
Nhưng mà không có. Anh không có chủ động, Âu Dương Tĩnh gửi tin nhắn cho anh càng ngày càng ít. Đến bây giờ đã ba ngày nay Âu Dương Tĩnh đều chưa từng liên lạc một lần nào với anh, Bùi Dục bắt đầu phát điên rồi. Quả nhiên cô không thích anh như thế! Tất cả chỉ số kiêu ngạo của Bùi Dục giống như bộc phát trong nháy mắt, anh hận không thể lập tức vọt tới Ngũ trung nói chia tay với Âu Dương Tĩnh, nhìn xem cô còn có thể lạnh nhạt như vậy được hay không!
"Anh Bùi, lại cùng nói chuyện phiếm với chị Tĩnh a." Vu Nhất Dương từ bên cạnh tiến lại, Bùi Dục lập tức thu tay lại.
"Không có." Anh theo bản năng mà che giấu. Nhưng mà Vu Nhất Dương cũng không có chú ý tới hành động mờ ám của anh, mà có phần lo lắng nói với Bùi Dục: "Cậu có phát hiện ra không, gần đây Khưu Minh Đạt có gì đó không được thích hợp đó?"
"A?" Toàn bộ tâm tư của Bùi Dục đặt ở trên người Âu Dương Tĩnh, sau khi Vu Nhất Dương nhắc tới thì anh mới ý thức được, đã thật lâu rồi Khưu Minh Đạt không theo chận bọn họ cùng chơi đùa. "Không phải mẹ cậu ấy mời gia sư đến dạy tận nhà hay sao? Chắc vội vàng học tập đó." Bùi Dục suy đoán, thành tích của Khưu Minh Đạt là kiểu sát mép biên giới, tuy không phải là ở cuối xe nhưng muốn thi được vào trường tốt cũng hơi khó.
"Quái chính là ở chỗ này, người dạy ở nhà của cậu ấy mình cũng biết, ngày đó nói với mình Đạt tử vừa đi học liền ngủ mất, dáng vẻ giống như lúc nào cũng rất mệt mỏi." Vu Nhất Dương nói. "Đúng là ban ngày cậu ấy cũng ngủ gật nha! Từ khi nào Đạt tử có thể ngủ được như vậy chứ?"
Bùi Dục suy nghĩ một lúc, phát hiện đời trước Khưu Minh Đạt cũng không có làm những chuyện thiêu thân như thế này, trong khoảng thời gian này cậu ta vẫn nên hô khẩu hiệu chuẩn bị chiến đấu với trung khảo mới đúng chứ. "Người đâu rồi?" Nghĩ một lát Bùi Dục mới phát hiện Khưu Minh Đạt không còn ở trên ghế.
"Nói là bao tử không thoải mái, về nhà trước rồi." Vu Nhất Dương nói. "Cậu ấy đến mình cũng lừa gạt, từ ngày đó từ sau khi chơi ở biệt thự ngoại ô của cậu ấy trở về thì cậu ấy liền biến thành thần bí như vậy, cũng không biết đang làm chuyện gì."
"Cậu ấy sẽ không đi điều tra bạn trai cũ của dì nhỏ chứ? !" Một vầng sáng chợt lóe trong đầu Bùi Dục, tuy đời trước Khưu Minh Đạt không có làm những chuyện như vậy, nhưng anh nhớ rõ Khưu Minh Đạt đối với dì nhỏ của Vu Nhất Dương vẫn luôn luôn ngưỡng mộ, bọn họ vẫn lấy điều đó ra để trêu đùa cậu ấy, mặc dù như vậy mọi người cũng không coi đó là chuyện quan trọng.
"Không thể nào, cậu ấy điều tra làm cái gì? Cùng cậu ấy có quan hệ gì chứ?" Vu Nhất Dương nói xong giọng nói liền nhỏ đi: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ tên nhóc kia... Không phải đâu, dì nhỏ lớn hơn cậu ấy nhiều như vậy mà!"
"Cũng chỉ bảy tuổi mà thôi." Bùi Dục nói xong, điện thoại động vàng lên, là âm thanh tin nhắn! Rốt cục Âu Dương Tĩnh cũng đã nhớ tới anh sao? Bùi Dục kích động mở điện thoại di động ra nhìn, ngược lại đúng là tin nhắn, chẳng qua là Hà Nhuế gửi tới.
"Bàn Tử này chắc là bạn của em đi?" Phía dưới hàng chữ là một tấm ảnh chụp Khưu Minh Đạt.