Chương 29:
Sau khi trải qua một ngày chủ nhật hỗn loạn thì có thể nói Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh đã trải qua một đoạn thời gian bình thường. Ngày lựa chọn thi đấu gần tới, Ngũ trung cùng Anh Hoa đều bắt đầu tổ chức bổ túc cho một nhóm học sinh mũi nhọn của môn toán, học thêm hai tiết tự học vào thứ bảy. Giảm bớt thời gian cá nhân một cách chặt chẽ. Bùi Dục thì không sao, loại độ khó này đối với anh mà nói thì không hề tốn một chút sức lực nào, thậm chí anh vẫn còn có thể bớt chút thời gian thay đổi hai bộ bài tập để cho các bạn cùng lớp sử dụng.
Nhưng Âu Dương Tĩnh không có được nhẹ nhàng như vậy. Bình tĩnh mà xem xét có thể đạt được hạng nhất ở Anh Hoa thì toán học của cô cũng không có tệ lắm nhưng ai kêu người mà cô đang bắt chước lại là Bùi Dục chứ, một quái vật ở trong trường học bất cứ một cuộc thi nào cũng đều không để vuột mất hạng nhất.
Lúc giáo viên gọi "Bùi Dục" lên giải đề mà anh đứng lên nói "Em không giải được" thì trong phòng học đều bắt đầu xôn xao.
"Lại có đề Bùi Dục không làm được sao?" Có người thán phục.
"Bùi Dục giải được thì ta không làm được cũng quá là bình thường, ha ha ha"có người tự an ủi bản thân mình.
Đồng thời giáo viên cũng rất kinh ngạc nhưng cuối cùng ông cũng vẫn lưu lại mặt mũi cho học trò cưng của mình, gật đầu đồng ý để cho anh ngồi xuống rồi tự bản thân mình bắt đầu giảng giải về đề bài kia. Điều kỳ diệu của việc giải toán là khi bạn không biết cách giải thì nó gần như là sách trời nhưng chỉ cần tìm được một điểm then chốt rồi từ điểm then chốt đó mà bắt đầu diễn giải sắp xếp một cách mạch lạc thì bạn sẽ phát hiện hóa ra nó lại đơn giản như vậy, giống như những gì khó hiểu trước kia chỉ là ảo giác mà thôi.
Mà vào thời điểm Âu Dương Tĩnh cùng học tập với Bùi Dục thì Bùi Dục thường xuyên là người đảm nhận việc chỉ ra điểm mẫu chốt kia. Còn có thể nói là Bùi Dục chẳng những giải đề cực kỳ lợi hại mà còn rất giỏi về việc dẫn dắt lối suy nghĩ. Mỗi lần cô gặp khó khăn trong việc giải đề bài thì Bùi Dục cũng không có trực tiếp nói ra đáp án mà chỉ nói bóng nói gió cách làm sơ sơ rồi để cho cô tự mình suy nghĩ thấu đáo.
Bởi vậy vừa mới bắt đầu Âu Dương Tĩnh còn tưởng rằng năng lực giải đề của cô dưới sự trợ giúp của Bùi Dục đã tăng lên rất nhiều nhưng khi rời khỏi sự chỉ điểm của Bùi Dục, lúc cần phải dựa vào bản thân cô tự làm thì cô mới phát hiện cô đã lọt vào ảo giác của những học sinh bình thường - - "Vừa nghe đã hiểu, khi làm liền sai".
Khi đi học bởi vì có giáo viên phân tích nên học sinh thường xuyên sinh ra một cảm giác "Mình đã nghe hiểu tất cả rồi" nhưng kỳ thật nghe hiểu người khác giải cùng với việc tự bản thân mình làm được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ cũng không có ngoại lệ, vốn đề mục mà cô không nghĩ ra kia sau khi được giáo viên giảng sơ qua thì cô liền bừng tỉnh rồi sau đó không khỏi lại sinh ra cảm giác thất bại thật sâu sắc: Nếu là Bùi Dục thật thì nhất định sẽ không nói ra mấy chứ "Em không biết" kia đi? Nếu là Bùi Dục thật thì có khả năng sẽ nghĩ ra ba bốn cách giải. Mà cô lại còn cần phải giáo viên chỉ điểm mới có thể hiểu được.
Thời điểm vào cuộc thi thì người nào sẽ đến chỉ điểm cho bạn chứ?
Mang theo loại cảm xúc phức tạp này mà chống đỡ hai tiết học, thời điểm thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi thì giáo viên gọi cô lại: "Bùi Dục, em ở lại."
Trong lòng Âu Dương Tĩnh "Hồi hộp" một phen, xong rồi, muốn lòi đuôi rồi! Những chuyện khác đóng giả thì còn giống nhưng mà trình độ thực tế để đi tham gia Giải thi đấu Olympic toán học này không thể giả dạng được. Cô chỉ có thể kiên trì cùng giáo viên đi về phía văn phòng.
"Nghe nói cuối tuần nào em cũng cùng đi chơi với một nữ sinh phải không." Chờ bạn học đều đã ra về hết thầy giáo mới đi thẳng vào vấn đề.
"Đó không phải là đi chơi mà là cùng nhau học tập." Âu Dương Tĩnh biện giải, lời này tuy là sự thật một trăm phần trăm nhưng cho dù có nghe như thế nào cũng cảm thấy là một cái cớ vô cùng vụng về. Đương nhiên là thầy giáo không có tin, lập tức quang cho cô một ánh mắt "Đừng kìm nén, thầy đã biết hết". Âu Dương Tĩnh đành phải yên lặng nuốt những lời còn ở phía sau lại, cô đã nhìn ra thầy giáo đều đã nhận định như vậy thì cô có nói thêm gì cũng đều không tốt.
Quả nhiên thấy cô im lặng thầy giáo đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, lời nói đầy thấm thía: "Không phải thầy cổ hủ không cho phép các em yêu đương. Chỉ là hiện tại tuổi tác của em còn quá nhỏ, vẫn không thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân mình, tất cả tinh lực đều dồn vào chuyện yêu đương hết, khẳng định học tập sẽ bị ảnh hưởng. Em cũng không cần phải vội vàng giải thích, thầy không nói đến kỳ thi giữa kỳ của em, độ khó kia đối với em mà nói cũng chỉ là như trình độ tiểu học mà thôi. Chuyện thầy muốn nói là về đề giải lúc trước, loại độ khó này nếu bình thường em đã sớm nói ra đáp án rồi, vậy mà hôm nay lại phải để thầy gọi tên, sau khi gọi lại còn nói là không biết, đây hoàn toàn không giống trình độ của em."
Âu Dương Tĩnh không phản bác được, cho dù cô có cố gắng học tập như thế nào thì cũng không có khả năng giống như ngồi hỏa tiễn vượt qua Bùi Dục trong nháy mắt được, mà nói đến thi đấu Olympic toán học thì trình độ đó cũng phải xét về thiên phú, cho dù không cam lòng nhưng cô cũng phải thừa nhận tư chất của cô cùng Bùi Dục đúng là có sự chênh lệch. Nhất thời cô cũng không tìm được lý do gì khác để giải thích cho việc trình độ của "Bản thân mình" vì sao mà đột nhiên giảm xuống.
Mà sự trầm mặc của cô ở trong mắt thầy giáo lại biến thành "Phản kháng trong trầm mặc", thầy giáo dạy số học cũng không phải là người có tính cách ôn hòa, ông vừa thấy gương mặt "Bùi Dục" có dáng vẻ "Dầu muối không vào" thì chỉ hận không thể vỗ cho anh một cái để anh tỉnh ra. Nhưng kinh nghiệm dạy học nhiều năm nói cho ông biết là những đứa nhỏ cấp hai đều là ác ma ăn mềm không ăn cứng, trừng phạt không được mắng lại càng không. Chỉ đành phải dằn tính tình lại tận tình khuyên bảo một đường, cái gì mà "Yêu đương chỉ số thông minh hạ thấp", "Hiện tại em chưa từng trải việc đời, đường về sau còn rất dài sẽ gặp được nhiều điều tốt đẹp hơn", "Chính bản thân mình vẫn còn phải dựa vào ba mẹ nuôi dưỡng thì nói gì đến chuyện yêu đương." Có vô số lý do, tiến hành khuyên nhủ ở nhiều mặt nhiều góc độ.
Mới đầu Âu Dương Tĩnh nghe thấy rất sợ hãi, càng về sau càng dở khóc dở cười. Sau cùng rốt cục nhịn không được nữa cắt ngang lời ông: "Thưa thầy, em thật sự không có yêu đương! Thành tích giảm xuống là có nguyên nhân khác. Thầy cho em một khoảng thời gian, em nhất định sẽ cố gắng lấy được một tên trong danh sách tập huấn."
"Hừ, em coi thầy là người ngốc mà lừa gạt sao?" Thầy giáo dùng lỗ mũi hừ một tiếng: "Cố gắng lấy được một tên trong danh sách tập huấn? Đây là lời bình thường mà em vẫn nói sao? Một Bùi Dục kiêu ngạo tự tin đi đâu rồi? Lại còn nói không yêu đương, không yêu đương mà tính tình lại thay đổi nhiều như vậy sao?" Thầy giáo nói, lại bắt đầu đợt khuyên nhủ thứ hai, Âu Dương Tĩnh nghe đến mức muốn phát điên luôn. Đành phải nói: "Vâng vâng vâng, em thừa nhận em yêu đương được chưa, về sau em sẽ nói chia tay cùng với bạn ấy, kiên quyết không ảnh hưởng đến học tập!"
"Sớm nói như vậy có phải tốt rồi không!" Lúc này thầy giáo nhận được đáp án mình mong muốn mới vui mừng gật đầu, phất tay thả người.
Âu Dương Tĩnh thở ra một hơi dài. Đóng giả làm học thần đúng là cần phải có kỹ thuật!
Trên miệng cô thừa nhận chính mình không bằng Bùi Dục nhưng tận trong đáy lòng luôn luôn có một chút không cam lòng. Nhưng mà bởi vì Bùi Dục dặn qua là "Ở nhà không cần liều mạng học", vì không muốn dọa tới ba mẹ anh nên cô đành phải chuyển thời gian học đến trường học, lợi dùng khoảng thời gian nghỉ giữa giờ toàn bộ thời gian sau khi học xong đều dùng vào việc luyện tập cho việc thi đấu Olympic.
Một thời gian lâu tất cả bạn học đều đã nhìn ra được "Bùi Dục" không thích hợp. Từ khi nào Bùi đại học thần lại khắc khổ cố gắng như vậy chứ? Ngay cả thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học cùng dùng để nghiên cứu đề bài chứ? Nhưng mà cho dù cố gắng như vậy nhưng trình độ lại vẫn không được như xưa chứ. Bạn học bắt đầu lén nghị luận về "Bùi Dục".
"Chẳng lẽ càng học càng ngu ngốc hay sao?" Có người vui sướng khi người gặp họa.
"Mình đã nói là khẳng định trước kia cậu ta đã trốn học mà, ở trường làm bộ có IQ cao." Có người ác ý phỏng đoán.
"Cậu ấy coi trọng việc tập huấn như vậy để làm gì chứ? Với thành tích của cậu ấy không cần phải thi thêm một điểm nào cũng đã dư để vào được trung học phụ thuộc rồi."
"Nhiều hơn một chút để nắm chắc, nhỡ đâu thi chuyển cấp không tốt thì sao. Nếu không phải như vậy thì cậu ấy cũng đã không lo lắng như vậy.
Ngay từ đầu những lời đồn đãi này vẫn chỉ lưu truyền trong lớp luyện thi Olympic mà thôi, nhưng về sau đến cả những người không luyện thi Olympic như Khưu Minh Đạt cùng Vu Nhất Dương đều đã nghe được phong thanh. "Anh Bùi, gần đây có phải anh quá mức tập trung rồi hay không?" Khưu Minh Đạt hỏi, Vu Nhất Dương ngồi ở một chỗ không xa dựng thẳng lỗ tai lên nghe. Từ sau lần thổ lộ thất bại đó cậu ta liền có một chút không muốn nói chuyện với "Bùi Dục".
Âu Dương Tĩnh không có dừng 乃út: "Vẫn còn được, tôi có chừng mực."
"Thật sao, bên ngoài đều đã bắt đầu truyền ra việc chỉ số thông minh của anh đã giảm sút rồi kìa." Khưu Minh Đạt gãi gãi đầu, Bùi Dục thật sự có học tập nhưng tuyệt đối cũng không đến mức cố gắng như vậy, trong ấn tượng của người khác anh là một người có thể học giỏi được bất cứ một chương trình học nào.
"Kệ cho họ nói đi." Cuối cùng Âu Dương Tĩnh cũng đã tính ra kết quả, ngừng 乃út, cô nhìn Khưu Minh Đạt cười cười: "Không cố gắng là do những người không có năng lực lấy cớ. Bởi vì họ sợ sau khi cố gắng mà vẫn không được tốt cho nên tình nguyện để cho người khác nói mình không cố gắng cũng không muốn bị người khác nói mình ngu xuẩn. Nhưng tôi không sợ."
Miệng cô nói rất rõ ràng, lời nói sắc bén lại nói không nhanh không chậm, những người nghe thấy lời đó không phải là số ít, rất nhanh đều đã truyền đi. Cuối cùng đánh một cái vào mặt mấy người kia.
Về sau người cười nhạo sau lưng cô vẫn còn nhưng Âu Dương Tĩnh vẫn như cũ dựa theo bước đi của chính mình cố gắng giải đề. Ngay cả khi nỗ lực như vậy nhưng trí thông minh tăng tiến rất ít nhưng cứ như vậy cô lại vẫn kiên trì như cũ. Nói phóng đại đánh vào mặt người khác chỉ là nhất thời, về sau khi tham gia thi đấu lựa chọn mới gặp được đối thủ chân chính. Nếu mà chỉ bởi vì một chút trào phúng kia mà buông tha sự cố gắng mới thật sự là • Chậm phát triển trí tuệ.