Bà nội vỗ vỗ tay anh rồi chìm vào hồi ức: “Năm xưa lúc có con, bố con cũng mới mười tám tuổi, lúc đó vẫn còn đang học lớp 12. Mẹ con sinh con xong thì chạy đến trường tìm nó, làm ầm ĩ đến mức cả trường đều biết, vậy nên nó bị trường đuổi học. Mẹ con lại đem con, khi đó mới đầy tháng không lâu gửi đến đây, lúc đó nó nhất thời không tỉnh táo, lại sợ hãi quá độ nên mới bỏ con.” Bà nội lắc đầu, “Đến tối, bà đi làm về mới phát hiện không thấy con đâu nữa, gặng hỏi nó nó mới nói ra chỗ đã bỏ con. Ông trời có mắt, cuối cùng cũng nhặt được con về, không bị lạnh đến mức có chuyện gì.”
“Sau đó thì sao ạ?” Bùi Dục hỏi, anh khó mà tưởng tượng được một ông bố mười tám tuổi sẽ như thế nào.
“Bà đánh nó một trận, bảo nó phải có trách nhiệm với việc mình làm. Tuy mẹ con không phải người tốt lành gì, thế nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nó được. Con cái cũng không phải mình nó có thể sinh ra được.” Bà nội nói rồi cười một tiếng. “Sau khi bố con nghĩ thông thì cũng chịu nhận. Tuy lúc đó rất khó khăn nhưng khi còn nhỏ con rất ngoan, lại không quậy phá ầm ĩ nên trông coi rất dễ. Con lớn hơn một chút thì lông mi dài hẳn đến đây luôn rồi!” Bà nội chỉ chỉ lên mặt mình một cách khoa trương, “Này, trong cả khu này chẳng có đứa bé nào xinh đẹp hơn con đâu!”
“Bố con bị đuổi học, thi lại cũng không có hy vọng gì, vậy nên bà đến tìm lãnh đạo để nó và xưởng nhận lấy vị trí của bà. Tuy bố con đi đường xiên, không học hành đàng hoàng, thế nhưng sau khi chính mắt thấy được sự tồn tại của con, nó cũng có sự tự giác của người làm bố, thề rằng sẽ cho con một một trường thật tốt, vậy nên sau khi vào xưởng thì làm việc cực kỳ nghiêm túc. Nó vốn rất thông minh, học rất nhanh, lãnh đạo cực kỳ thích nó, lúc đó trong xưởng có tổng cộng chỉ vài người được bồi dưỡng mà bố con lại được cho một suất ra nước ngoài học, lúc đó bố con còn không nỡ bỏ con đi nữa mà! Ngày nào tan làm nó cũng đều ẵm con ra sân bóng xem thi đấu. Lúc bố con đi, con cứ ôm chặt cổ nó gọi bố, ôm chặt lắm, sống ૮ɦếƭ cũng không buông tay, vậy nên bố con dỗ con ngủ xong mới đi.” Bà nội nói mà mắt đã cay cay, “Ai mà biết nó một đi không trở lại…”
“Bà nội…” Bùi Dục không biết Âu Dương Tĩnh còn có câu chuyện thế này nữa, xem ra thì bố mẹ Âu Dương Tĩnh căn bản vẫn chưa kết hôn, dù sao thì lúc bố cô mất cũng chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật.
“Không nói mấy cái này nữa!” Bà nội lau đi nước mắt, “Trước đây bà không nói với con những chuyện này. Hôm nay nói ra là vì không muốn con hiểu lầm bố con. Nó yêu con như vậy…” bà nội nghẹn lại, nuốt nước mắt vào trong. “Cũng may là con lớn lên khỏe mạnh, sau này cố gắng học tập đỗ vào Phụ Trung, sau đó thi vào một trường đại học tốt, tốt nhất là kiếm được một suất học bổng du học, bỏ lại hết mấy người đáng ghét kia ở phía sau, bọn nó có làm chuyện dơ bẩn gì cũng không tìm đến con được.”
“Bà nội…” Bùi Dục nhìn bà rồi gật gật đầu, trong lòng anh lại dậy lên một cơn sóng lớn. Anh có gia cảnh tốt, bạn bè bên cạnh phần lớn cũng có hoàn cảnh gia đình gần giống nhau, nếu không phải xuyên vào người Âu Dương Tĩnh, anh hoàn toàn sẽ không biết được một người bằng tuổi học cùng trường với mình lại có một bối cảnh gia đình ác liệt đến vậy. Mãi đến lúc này anh mới thật sự hiểu được vì sao Âu Dương Tĩnh lúc học tập lại hệt như phát điên. Bởi vì ngoài đầu óc ra thì cô không có gì cả, chỉ duy nhất việc liều mạng học tập mới có thể giành lại cho bản thân mình một con đường.
Anh đồng cảm với cô sao? Không, anh khâm phục cô, cũng khâm phục bà nội cô. Sự kiên cường không cúi đầu trước số phận của hai bà cháu họ khiến anh khâm phục từ tận đáy lòng.
Thế nhưng, anh nhớ rõ kết cục của hai người trước khi trọng sinh...Rõ ràng hai người đã nỗ lực như vậy, vậy mà số mệnh lại không đối xử tốt với họ.
Bùi Dục nghĩ lung tung, mãi đến tối muộn mới mơ mơ màng màng thi*p đi. Trong mơ, anh dường như lại nhìn thấy Âu Dương Tĩnh, thậm chí bọn họ còn nói chuyện rất lâu, chỉ có điều sau khi tỉnh dậy thì anh đã hoàn toàn không còn nhớ rõ được cuộc trò chuyện trong mơ.
…
Nếu nói tuần lễ sau kỳ thi giữa kỳ là thiên đường, vậy thì thứ hai chính là địa ngục dính chặt lấy thiên đường đó. Ít nhất thì cũng sẽ phải chịu khổ.
Như thường lệ, giáo viên sẽ tăng ca chấm bài vào cuối tuần, các giáo viên chủ nhiệm sẽ công bố điểm số và xếp hạng vào tiết tự học sáng thứ hai. Vậy nên ngoài Bùi Dục ra thì các bạn học ở lớp 9/6 đều hệt như ngồi trên đống lửa vào giờ tự học thứ hai, thậm chí bao gồm cả những người đã sớm buông bỏ việc học tập. Con người chính là như vậy, có nỗ lực sẽ có mong chờ, có nỗ lực thì sẽ có lo lắng, bọn họ đã nỗ lực hơn một tuần vì kỳ thi giữa học kì, vậy nên quá trình chờ đợi kết quả cực kỳ khiến người ta lo lắng bất an!
Cuối cùng, vào phút thứ mười một sau khi tiết tự học bắt đầu, Hủy Diệt cầm bảng điểm bước vào. Thật hiếm thấy, trên gương mặt trước giờ không cảm xúc của cô ấy lại lộ ra ý cười cực kỳ nhạt. Cả lớp yên tĩnh trở lại.
“Kỳ thi giữa học kỳ lần này, lớp chúng ta có bốn học sinh lọt vào top 10 toàn khối!” Giọng nói kích động của Hủy Diệt cũng có chút lệch tông, các bạn học trong lớp, bất kể là học giỏi hay học tệ cũng đề trở nên hưng phấn, một khối có tổng cộng tám lớp, trong tình trạng không chia lớp nhanh chậm, top 10 toàn khối thì lớp 9/6 của bọn họ đã chiếm hết bốn người, đúng là không để cho người ta sống mà!
“Người đặc biệt xứng đáng biểu dương là em Âu Dương Tĩnh. Em ấy đã phân chia thời gian giúp đỡ mọi người học tập, đã vậy ngoài môn Ngữ văn và Tiếng Anh ra thì các môn còn lại đều đạt điểm tối đa.” Huỷ Diệt khen ngợi nhìn sang “Âu Dương Tĩnh”, các bạn học xung quanh cũng kinh ngạc thán phục.
“Tĩnh Tĩnh, cậu đúng là không phải người mà!” La Vịnh Văn khoa trương lắc lắc cánh tay anh.
“Đáng sợ quá, năm môn đạt điểm tuyệt đối!” Có người xoè tay ra đếm.
“Đây có phải là học bá đâu, đây là thần học tập!” Có người trực tiếp phong thần cho anh luôn, rất nhanh sau đó liền có người đồng ý ngay.
Bùi Dục lại rất điềm đạm, anh quá quen thuộc với ánh mắt này rồi, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần kiểm tra xong anh đều được mọi người khen ngợi. Hạng nhất vẫn luôn là của một người, bọn họ không cảm thấy chán sao? Bùi Dục có chút chán ghét nghĩ.
Bảng điểm đã phát xuống, dù gì cũng là thi cử, kết quả vẫn sẽ luôn khiến kẻ cười người khóc. Thế nhưng lần này người vui vẻ nhiều hơn một chút, bầu không khí cả lớp tương đối vui vẻ. Có người đã bắt đầu đếm xếp hạng từng môn chính, tính xem trong lớp bao nhiêu người có thể vào được lớp nhanh.
Lúc này lại nghe chủ nhiệm lớp nói: “Ngoài ra vẫn có một tin tức cần công bố. Đối với các em mà nói thì chắc cũng là một tin tốt.” Cô ấy dừng một chút, đợi đến lúc lớp học quay trở về sự tĩnh lặng, cô ấy mới cất lời “Việc phân chia lớp nhanh chậm trong truyền thuyết đã huỷ bỏ rồi.” Lời vừa nói xong thì lớp học mới yên tĩnh lại đã thoáng chốc bùng nổ. Một vài học sinh thi tốt thậm chí còn cảm thán “Tiếc ghê”, “Phí công cố gắng rồi”.
Huỷ Diệt không nói gì mà đợi sau khi bọn họ im lặng mới mở miệng: “Vừa nãy tôi nghe được có người thấy tiếc?” Cô ấy quét mắt qua toàn lớp, phòng học đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi không biết “phí công cố gắng” là trạng thái tâm lý gì nữa. Tầm nhìn của các em hạn hẹp vậy sao? Chỉ nhìn thấy được một bài kiểm tra xếp lớp thôi? Tôi nói cho các em biết, kỳ thi giữa học kỳ lần này làm bài không tốt, các em vẫn còn kỳ thi cuối kỳ, cuối kỳ làm không được thì vẫn còn giữa kỳ sau, thế nhưng, các em phải biết rõ! Những bài kiểm tra này chỉ để kiểm tra thành quả học tập của các em, thứ các em thật sự phải đối mặt chỉ có kỳ thi chuyển cấp mà thôi! Nỗ lực học tập đều chỉ vì kỳ thi chuyển cấp! Thi chuyển cấp không giống thi đại học, sẽ không có cơ hội học lại đâu, sau này lên cấp ba, lên đại học, hoặc vào trường nghề, đều sẽ nhìn vào kì thì đó.
Cô ấy nói xong, sau đó lại đọc một loạt họ tên, bảo những người đó lập tức theo cô ấy đến văn phòng. Không cần suy nghĩ, đó đều là những người thi cực kỳ tệ hại. Các bạn học không có chút động tĩnh gì, mãi đến khi Huỷ Diệt dắt một chiếc đuôi dài ra khỏi lớp học, bọn họ mới từ từ hoạt bát trở lại.
“Phù——Dọa ૮ɦếƭ tớ rồi!” La Vịnh Văn vỗ vỗ иgự¢, sau đó bỗng có chút lo lắng, “Thật ra Huỷ Diệt nói cũng không sai, kỳ thi chuyển cấp quả thật không cho học lại, lỡ mà thi tệ…”
“Cậu thà học thuộc bài văn tiếng Anh này còn hơn là lo lắng những chuyện chưa xảy ra đó.” Bùi Dục ngắt lời cô ấy.
“Đúng——Đúng——” La Vịnh Văn kêu lên đau khổ rồi tuân lệnh học thuộc bài văn.
Bùi Dục xoay xoay 乃út, suy nghĩ của anh lại bay đến Anh Hoa. Điểm thi giữa kỳ của Anh Hoa chắc cũng có rồi, không biết Âu Dương Tĩnh thi thế nào. Anh không để ý việc hạng nhất của mình có giữ được hay không mà chỉ đơn thuần hiếu kỳ, sau khi Âu Dương Tĩnh có được tài nguyên ở Anh Hoa thì đã có thể đạt được trình độ thế nào.
“Hạng nhất lại là Bùi Dục, đúng là không cần suy nghĩ gì mà.” Bạn học nhìn thấy bảng điểm thì thuận miệng cảm thán một câu, sau đó tiếp tục tìm vị trí của mình. Đối với kiểu thần học tập như Bùi Dục đây, trước giờ mọi người đều mang một thứ tâm lý ngưỡng mộ. Thế nhưng Vu Nhất Dương lại nhạy bén nhận ra hôm nay Bùi Dục có gì không đúng lắm, anh vậy mà lại đứng nhìn bảng xếp hạng một hồi lâu! Bùi Dục bình thường không cần phải xem bảng xếp hạng, nhiều lắm thì cũng liếc sơ qua lúc đi ngang mà thôi, dù sao thì anh cũng hạng nhất.
Âu Dương Tĩnh không hề biết Vu Nhất Dương đang nhìn cô. Cô đút hai tay vào túi áo, bày ra dáng vẻ nhàn nhã đứng xem bảng xếp hạng, trong lòng lại kích động ૮ɦếƭ đi được! Cô làm được rồi! Cho dù có đến một Anh Hoa đầy học bá, cô cũng vẫn đứng nhất!
“Lần này cậu thi tiếng Anh không tốt lắm ha.” Giọng Vu Nhất Dương đột nhiên vang lên làm cô giật mình, cô quay đầu thì liền thấy Vu Nhất Dương đứng bên cạnh. Cậu ta đang nói chuyện với cô, thế nhưng đôi mắt thì lại nhìn chăm chăm vào phần trên bảng xếp hạng. “Môn Toán bị trừ một điểm, hiếm thấy quá.” Vu Nhất Dương tiếp tục đánh giá.
Âu Dương Tĩnh nhún vai, giả vờ thoải mái: “Sông có khúc, người có lúc.”
Vu Nhất Dương lại đột nhiên tiến gần đến bên tai cô, khẽ cất giọng nói nhanh một câu: “Cậu không phải Bùi Dục, cậu là ai?”