Một Phần Trái Tim - Chương 37

Tác giả: Đản Đản 1113

“Tống Dư Vấn, dậy đi.” Về nhà, Triệu Sĩ Thành lắc cô đang ngủ say trên xe.
Cô bất động.
“Tống Dư Vấn.” Anh lại đẩy cô một chút.
Cô vẫn bất động.
Vì thế, anh đành phải tới gần cô, muốn cởi dây an toàn cho cô, trực tiếp bế cô đang ngủ lên tầng, nhưng lại chẳng ngờ, cô bỗng mở to mắt, làm Triệu Sĩ Thành hoảng sợ. Tay anh còn cứng đờ bên hông cô, lúc thu về cực mất tự nhiên.
Chú ý tới động tác của anh, Tống Dư Vấn kỳ quái, “Không phải muốn bế tôi lên tầng sao? Vì sao lại dừng lại?” Cô vốn lười nhác, buổi chiều được anh cõng rồi lại càng lười.
“Tống Dư Vấn, cô đã tỉnh rồi, tự cô xuống xe đi!” Anh dịu dàng nở nụ cười.
“Tống Dư Vấn, Tống Dư Vấn, quan hệ của chúng ta không phải thân lắm à? Vì sao ngay cả tên mà anh cũng gọi cả họ tôi ra?” Nghe thật ngứa tai, ngay cả em gái anh cũng gọi cô là Dư Vấn đấy!
Tên chỉ là một ký hiệu, dù là ba chữ hay hai chữ, gọi cô là gì mà còn phân biệt sao? Anh ngây ngẩn cả người, cảm thấy cô gần đây cổ cổ quái quái, thật sự rất khó chiều.
“Tôi cho phép anh giống ba mẹ tôi, gọi tôi là Vấn Vấn.” Cô hếch cằm, mang điểm ngạo mạn trả lời.
Chắc chắn là vì trước kia cô đã phản bội anh, mới cố ý làm khó cô lúc xưng hô rồi! Cô cũng không tin, họ từng có quan hệ vợ chồng chưa cưới, mà anh chỉ toàn gọi Tống Dư Vấn thôi!
“Vấn, Vấn Vấn?” Rất bất ngờ, Triệu Sĩ Thành lắp bắp.
“Bằng quan hệ của chúng ta, hai chữ này rất quá đáng sao?” Cô hỏi lại.
Hai người họ cũng đã từng đính hôn, còn giả vờ thuần khiết chi nữa?
Trong mắt anh hiện lên lúng túng, “Chúng ta chỉ là bạn bè, gọi cô là Vấn Vấn… Hình như, không ổn…” Quá thân mật, anh không quen.
Nghe vậy, Dư Vấn híp mắt, “Triệu Sĩ Thành, anh đúng mà mâu thuẫn!” Chăm sóc cô, nhưng lại không tha thứ cho việc cô từng phản bội, cho nên chỉ có thể là bạn bè bình thường, là ý này sao?
Sặc. Lúc này, anh thật sự ngây dại. Cảm giác từ khi xuống núi đến bây giờ, cô vẫn rất kỳ quái, không ngừng đánh giá ánh mắt anh, vô cùng kỳ lạ.
“Không phải anh thích tôi sao?” Cô trực tiếp tấn công.
Anh thích cô, thật sự rất thích đó, trừ phi cô mù, mới có thể không biết.
Triệu Sĩ Thành sợ hãi, ngay cả điềm tĩnh như anh, cũng sẽ lúng túng. Mấy ngày nay, tinh thần và sức khỏe, bệnh tình cũng càng ngày càng tốt, cô bắt đầu trở nên ngày càng nhanh mồm nhanh miệng. Anh có chút không đỡ được, đặc biệt là bây giờ. Nếu phủ định, ngay cả chính anh cũng không tin, không biết mình nên nói cái gì, cho nên chỉ có thể im lặng.
Lời tiếp theo của cô, làm cho anh chấn động, “Tốt lắm, chuyện quá khứ tôi đã nghe nói, tổng kết ra đều là sai lầm của tôi.”
Chuyện quá khứ? Cô nghe nói cái gì? Trái tim anh bất ổn.
“Bây giờ tôi không còn cảm giác gì với anh, nhưng mà, chúng ta hãy quên đi và bắt đầu lại một lần nữa nhé!” Cô thành khẩn nói.
Cô đã mất trí nhớ, bây giờ chỉ cần anh cũng mất trí nhớ là được rồi. Nghe nói trước kia họ chỉ quen qua mai mối, không rầm rộ, cho nên giờ anh mới không còn tình cảm sao, nhưng chẳng sao cả, tình yêu không quan trọng, họ có thể từ từ hiểu nhau! Dù cho cô có sai bao nhiêu trong quá khứ, nếu anh đồng ý đón cô về nhà, hơn nữa, lại đối xử che chở bảo vệ cô như thế, có nghĩa là còn có tình, một khi đã thế, làm sao lại do dự chứ? Chẳng biết tại sao cô ghét nhất là tra tấn mình.
“Cho nên, chúng ta thay dổi cách xưng hô trước.” Gọi đối phương cả tên họ như thế, tiến độ phát triển sẽ chậm lắm đó.
Anh nghe rất quái lạ, còn không nói được quái chỗ nào.
“Thế nào, anh không muốn?” Cô không vui, lạnh lùng nhìn anh.
Tốt nhất anh đừng nói cho cô, anh nguyện ý “nhặt” cô trở về, chỉ là bởi vì thương hại chứ không phải vì tình cũ.
Anh có chú ý tới, vừa rồi cô nói rất nhiều, lúc trước, thỉnh thoảng lại cả ngày cũng không nói một câu. Cho nên, bây giờ đúng là làm khó cô rồi.
“Vấn Vấn…” Anh lúng túng, nghe lời gọi.
Chỉ cần cô thích, việc có thể giúp cho bệnh của cô, anh có thể cố nén mất tự nhiên mà làm.
“Ừ, chính là thế đó.” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cô cũng cười.
Cô biết, cô rất có lỗi với anh, nhưng chuyện đã qua cô không thể thay đổi, nếu anh đồng ý, cô hi vọng hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Anh chuẩn bị xuống xe, cúi đầu cởi dây an toàn, nhưng không hề phòng bị, giữa môi lại có xúc cảm ấm áp. Anh chấn động, nâng cằm, nhất thời, bốn cánh môi chạm nhau. Nghiêm khắc mà nói, đó chỉ là cái chạm ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí không đến mười giây, nhưng mà, đủ để anh rung động đến như bị bom nguyên tử oanh tạc.
“Về sau, em sẽ gọi anh là “Thành”.” Cô lộ ra nụ cười.
Sở dĩ hôn anh, là vì cô muốn chứng minh thành ý. Bỗng bất ngờ, làm cho Triệu Sĩ Thành nửa ngày cũng không phản ứng nổi.

Trong hai tháng này, Hạ Nghị sống trong nước sôi lửa bỏng.
Anh đã thề trong lòng, từ nay về sau phải chăm sóc, quý trọng người ấy cả đời, nhưng người đó lại như bốc hơi, bỗng nhiên biến mất, mà “vấn đề” anh phải giải quyết và đối mặt, lại mất tích khỏi nhân gian.
Hai người phụ nữ đồng thời cùng biến mất.
Khi anh ở cửa bệnh viện, bởi vì đuối lý lại e ngại khi nhìn thấy ánh mắt nổi giận lạnh băng của Hạ phu nhân, cho nên, do dự một lát, đã không thấy tăm hơi của Hạ phu nhân đâu. Cũng ngày đó, Hiểu Văn vốn hẹn buổi chiều đi làm phẫu thuật cũng vội chuyển khỏi nhà trọ, không thấy bóng dáng nữa.
Anh sứt đầu mẻ trán. Hai tháng này, nơi anh muốn quan tâm, nơi anh muốn tìm, cuối cùng hình như lại đều không có kết quả.
Anh đến chỗ ở của Hạ phu nhân, chôn chân mấy ngày rồi lại phát hiện ngày càng khác thường, nơi đó luôn không có ánh đèn. Sau đó, anh đến Thượng Hải tìm cha mẹ vợ, họ lại tránh không gặp, đến cuối bị anh làm phiền đến mất kiên nhẫn, cha mẹ vợ bảo Dư Vấn dã được đưa đến nhà người thân ở Mỹ tĩnh dưỡng.
Nước Mỹ ư? Cách một Thái Bình Dương, không phải nơi anh muốn đi là có thể lập tức đến. Vì thế, anh lại lãng phí một số thời gian xin làm visa Mỹ, lại xin tài liệu chứng minh tài sản, còn phải hẹn đại sứ quán trước, mất mạng nhất là, có lẽ dáng vẻ của anh quá lo lắng, rất giống người sẽ đến Mỹ làm bậy, khiến anh bị từ chối ký tên. Anh tìm rất nhiều quan hệ, thời gian xin visa mất đến nửa tháng, anh lập tức mua vé máy bay đến Mỹ, nhưng khi tìm được nhà người thân của cô, anh mới phát hiện mình bị lừa.
Từ Mỹ về nhà, nhìn căn phòng trống rỗng mà lạnh buốt, không hề có bóng người vợ săn sóc kia, không có mùi cháo làm người ta phát thèm, không có nụ cười đón chào của con gái. Nhà này, trống rỗng, yên tĩnh như một ngôi mộ. Anh hết cách, chỉ có thể tiếp tục quấn lấy cha mẹ vợ, vừa xin người giúp điều tra, nhưng hành tung của cô lại không hề rõ ràng, vì thậm chí bác sỹ còn không ghi lại về cô trong sổ tay.
Cho đến khi A Lôi gọi điện đến. Anh thật ngốc, lại bỏ qua, có người đã muốn Hạ phu nhân của anh rất lâu rồi! Hỏi thăm được địa chỉ của Triệu Sĩ Thành rồi, vì phòng khám chỉ cách nhà anh một con đường cái, hơn nữa, anh ta rất có tiếng trên con đường này.
“Người phụ nữ ở chung với bác sĩ Triệu hả? À, tuy cô ta ít ra ngoài, nhưng tôi nhớ rõ cô ta lắm, khí chất khá tốt, khiến người ta nhìn một lần là chẳng thể quên.” Ở chung, hai chữ này khiến anh rất khó chịu. Tuy anh có niềm tin, chắc chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi.
Nắm chặt địa chỉ, anh đứng trước cửa Triệu Sĩ Thành, hai tháng không gặp Hạ phu nhân, anh lo lắng khẩn trương đến run đầu. Anh vươn ngón tay, đang muốn ấn chuông cửa. Vừa vặn có người bên trong đẩy cửa ra. Hai người cùng giật mình.
“Anh tìm ai?” Cô nghi ngờ hỏi.
Dáng vẻ hoàn toàn xa lạ. Hạ Nghị hít thở không thông.
“Không nhận cho vay, không cần đầu tư quỹ, cũng không cần mua nhà.” Cô nghĩ đây là nhân viên tiếp thị liền từ chối thẳng thừng.
Rất kỳ quái, bình thường cô rất ghét nói chuyện với người lạ, cô bây giờ rất sợ người lạ, nhưng vì sao hôm nay khi cô vừa thấy người xa lạ trước mắt này, lại không có xúc động sợ hãi mà đuổi anh ta đi?
“Em không biết anh?” Anh chua chát hỏi.
“Không biết.” Cô thẳng lưng, tỏ vẻ lãnh đạm.
Khóa kỹ cửa, cô lấy chìa khóa xoay người bước đi.
“Chờ một chút!” Anh gọi cô lại.
Cô lạnh lùng quay đầu, vẻ mặt đề phòng.
Một ánh mắt mà thôi, làm cho cảm xúc lo lắng của anh tăng đến cực điểm, nhưng Hạ Nghị lại cười yếu ớt, “Tống Dư Vấn, thật sự em không biết anh?” Hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên anh có thể cười, bởi vì có thể tìm được cô, đúng là tốt quá.
“Nếu anh nhớ không lầm, trí nhớ của em luôn tốt lắm, mà sau khi em mất trí nhớ rồi, em đã gặp anh một lần! Lúc em ra vẻ mạnh mẽ, quen thẳng lưng bước đi.” Cho nên, muốn giả vờ không biết anh, tu luyện hơi ít rồi đấy.
Nhiều năm như vậy, hai người họ đã giống như người lạ quen thuộc nhất, cùng chung một mái nhà, một động tác nhỏ cũng có thể đoán ra suy nghĩ của đối phương, nhưng, lại xa lạ đến mức không thấy rõ trái tim của mình và người bên kia.
Tống Dư Vấn không đáp, cô chỉ cầm theo ô, tiếp tục đi xa. Khác biệt duy nhất là, bước chân của cô hôm nay có chút vội vàng. Hạ Nghị chặn cô lại.
“Hạ phu nhân, mặc kệ em có nguyện ý hay không, anh cũng phải đón em về nhà!” Anh trực tiếp bá đạo tuyên bố.
Hai tháng, anh bị tra tấn đã mất đi kiên nhẫn, anh nói với mình, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, ông trời có cản thì anh cũng phải đưa cô về nhà.
Gần trong gang tấc, gương mặt đẹp vừa quen lại vừa lạ này khiến trái tim cô đập trễ nửa nhịp. Chỉ là, ba chữ Hạ phu nhân này, làm cho cô híp mắt.
“Vì sao anh lại gọi tôi là Hạ phu nhân?” Cô hỏi thẳng.
Tốt nhất đừng nói cho cô biết, anh là họ Hạ nhé!
“Bởi vì em là vợ anh!” Anh bật cười.
Đây là còn phải hỏi à? Quả nhiên, cô thật sự mất trí nhớ rồi. Như vậy cũng tốt, hy vọng có thể quên đi đau xót, hai người nữa bắt đầu một lần.
“Hừ, bây giờ người trẻ tuổi thật lỗ mãng.” Cô cười lạnh một tiếng, mở ô, lắc đầu bước đi.
Đừng phiền cô, có thể chạy rất xa đấy! Không hiểu sao người đàn ông trước mắt này khiến cô rất ghét.
Lỗ mãng? Anh cười không nổi.
“Hạ phu nhân, em có ý gì?” Anh lại chặn cô, lúc này, anh sẽ không để cô đi!
“Không phải là đã bỏ trốn rồi sao? Không phải đã lên giường với anh rồi sao, không phải đã có con với anh, vừa đúng mấy tháng trước lại bị sảy vì anh sao? Có cần phải ghê tởm đến mức gọi là vợ không?” Cô rất phản cảm quan hệ bậy bạ của thanh niên hiện nay, chỉ ngủ cùng thôi, cần gì phải gọi vợ với chả chồng?
Cô rất thông minh, chỉ hơi liếc mắt một cái đã biết, cô và người đàn ông này từng có quan hệ bất thường. Bởi vì, bây giờ cô thấy không đúng.
Hạ Nghị ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc cô ấy đang nói cái gì? Bỏ trốn? Có con của anh? Còn nữa, vừa đúng mấy tháng trước lại sảy? Rốt cuộc cô ấy đang nói gì?
Buổi khám ngày hôm nay, Triệu Sĩ Thành liên tục thất thần.
“Anh hai, anh đang cười cái gì thế?” Dung Hoa ở bên hoang mang hỏi.
“Anh có cười sao?” Anh hỏi lại.
Có đấy. Khóe miệng cong lên, ý cười lại khó kìm nổi vui sướng, lần lượt chiết xuống gương mặt anh tuấn kia. Anh hai như thế, với Dung Hoa mà nói là xa lạ. Anh hai mà cô biết, vui không lộ rõ, cảm xúc lạnh nhạt như không có cảm giác tồn tại.
“Anh hai, hôm nay môi anh không thoải mái sao?” Dung Hoa hỏi ta tất cả nghi ngờ trong lòng.
Rất khác thường. Cả buổi sáng, anh hai có rảnh lại xuất thần, vừa cười nhẹ, còn vừa vuốt hai cánh môi của mình chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Triệu Sĩ Thành vội vàng tỉnh táo lại, bên tai đã đỏ ửng lên, “Khụ, còn chưa bệnh nhân tiếp vào?” Nhưng mà, môi anh vẫn không giấu được nụ cười.
“Anh hai, năm mươi đơn buổi sáng khám xong rồi, bây giờ sắp đến thời gian cơm trưa.” Việc này cũng muốn cô nhắc nhở à? Anh hai hôm nay đúng thật là, cứ như chàng trai hoài xuân ấy.
Đáng sợ ghê!
“Có gọi điện thoại nhắc nhở… nhắc nhở Vấn Vấn, giục cô ấy đi chưa?…” Vừa mới tính nói thẳng ra tên cô, anh lập tức nhớ ra, cô đã dặn về sau phải gọi cô là Vấn Vấn.
Mới một ngày thôi, họ đã phát triển rất nhanh, nhanh đến mức khiến trái tim anh như muốn nhảy ra đến nơi. Đêm qua, bởi vì nụ hôn khẽ lướt kia đã khiến trái tim anh tý nữa thì tê dại rụng mất, rung động cũng đánh sâu vào, dùng lời nào cũng chẳng thể miêu tả nổi. Khi anh tỉnh táo lại trong kinh ngạc, môi mềm của cô đã rời khỏi môi anh, nhưng cảm giác ấm áp kia sớm đã khắc sâu rồi, khiến anh tham lam lại muốn phát triển thêm một bước nữa. Cho dù, cùng lúc đó, ác cảm tội lỗi và khiển trách lương tâm khiến anh mất ngủ gần một đêm.
“Em giục rồi, chắc chị ấy sắp đến đấy!” Dung Hoa vừa mới trả lời, anh đã nhìn thấy cái ô hoa nhỏ ngoài cửa sổ.
Anh đứng dậy, lại khó kìm lòng nổi khóe miệng nhếch giơ lên, mặt mày như đang vui mừng. Nhưng mà, khi ánh mắt đuổi theo cô nhìn thấy bóng hình điển trai phía sau cô, hơi thở đông lại, nụ cười ở khóe môi anh cũng cứng theo.
“Sao còn đi theo tôi? Cút!” Dư Vấn lạnh lùng muốn cắt cái đuôi kia.
Cô vào phòng, anh cũng đuổi theo vào, vì thế, cô mất kiên nhẫn, bị làm phiền, đứng trực tiếp nhìn thẳng anh. Không khí căng thẳng.
“Anh chỉ muốn hỏi em, rốt cuộc cái gì gọi là vừa đúng mấy tháng trước sảy thai vì anh?” Hạ Nghị cũng rất nôn nóng.
Nếu cô nói có con của anh, anh sẽ nghĩ đến Thụy Thụy, nhưng, sảy thai? Căn bản rất mâu thuẫn. Có chỗ nào đó không đúng, nhất định anh phải làm cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Lại cảm thấy, hình như mình vừa tạo thành một sai lầm rất lớn.
Dư Vấn cũng chả muốn nói chuyện với anh.
“Tôi không quen anh, đừng làm trễ giờ cơm của tôi, mau cút đi!” Cô thầm muốn đuổi anh ta đi thật nhanh, không biết vì sao, từ lúc anh ta xuất hiện đến bây giờ, nhịp đập trái tim cô vẫn không bình thường.
Hai người họ thu hút rất nhiều người, đặc biệt là Hạ Nghị, anh trời sinh loá mắt. Cho dù bây giờ tóc anh rất rối, tóc mai dài quá tai, hơi gầy, nhưng góc độ này cũng rất có hương vị, phong cách. Người anh mặc trang phục màu xám, dưới chân cũng là đôi giày thể thao, vẻ đẹp khác thường, phối hợp rất bắt mắt.
“Đẹp trai quá, thì ra quần áo có thể mặc như vậy.” Tiểu Mễ không nén nổi tính háo sắc, sợ hãi than nói.
“Đúng thế, anh ấy đẹp ghê!” Anh chẳng làm gì cả, trời sinh hời hợt, các cô gái thu ngân bên cạnh cũng bị anh mê hoặc. Đi qua anh, nhún nhún vai, bày ra dáng vẻ quyến rũ.
Nhưng mà anh bây giờ, chẳng còn tâm tình nào mà tán tỉnh vài câu với mấy cô em gái này. Sau khi Thụy Thụy ૮ɦếƭ, anh không hề chạm vào rượu, không hề hút thuốc, ngoài làm việc, dấu chân anh không xuất hiện ở chốn ăn chơi nữa.
“Đẹp trai thế có mệt không?” Cô trừng mắt, đúng là nghe không lọt tai nữa.
Anh là một người rất biết sống, đồ dùng, trang phục, cũng rất chú ý đến chi tiết cuộc sống, anh muốn đóng vai kẻ phóng đãng, tuyệt đối sẽ mê ૮ɦếƭ không biết bao cô gái, bây giờ với dáng vẻ này, căn bản là không quan tâm đến bản thân! Tóc cô bình thường nếu không chải, hoặc chỉ đi dép lê ra ngoài, sẽ bị những người trong phòng khám cười chọc, cười cô lôi thôi, bây giờ người trước mắt này căn bản là lười biếng mà thôi, vì sao đãi ngộ lại khác biệt thế chứ? Chẳng lẽ đẹp trai thì được ưa thích, ngay cả tản mạn cũng được coi là phòng cách à? Kinh tởm ghê!
Nhưng những lời này còn chưa thành tiếng, cô đã giật mình kinh sợ. Vì sao, cô lại hiểu anh như thế? Cái hiểu này, như là hai người đã sống chung nhiều năm vậy.
Dáng vẻ của cô đã chọc cười Hạ Nghị, “Hạ phu nhân, người khác chỉ khen anh một câu thôi mà, làm sao em đã ghen như thế?”
Dáng vẻ của Hạ phu nhân bây giờ, siêu quái dị. Lúc anh vừa quen cô, cô chỉ mới 16 tuổi thôi, ăn mặc đã tao nhã thành thục khiến anh phát ngán lên. Nhưng cô bây giờ, tóc mái buồn cười, dưới mặc quần đùi thể thao, trên người là áo phông có nền bàn phím hoạt hình, mặc như thế… rất quái lạ, nhưng cũng thấy đáng yêu. Anh quen Tống Dư Vấn hơn mười năm, cho tới bây giờ anh cũng chẳng ngờ, có một ngày, mình lại dùng từ đáng yêu trên người cô.
“Tôi ghen hả?” Dư Vấn híp mắt, trong ánh mắt nổi lên mưa rền gió dữ.
Anh ta dám nói một câu nữa? Cô lập tức cho anh ta ૮ɦếƭ sặc luôn. Hai người giương cung đấu kiếm, làm cho không khí bốc cháy.
Tiểu Mễ và thu ngân bị dọa, vội ngập ngừng thanh minh, “Dư Vấn, chúng tôi chỉ chỉ đùa một chút…”
Cô có ăn dấm chua đâu! Bị oan uổng khiến cô muốn rống to.
“Mọi người ăn cơm trưa thôi.” Một giọng nói nhẹ nhàng xen vào giữa họ.
Dư Vấn vội quay đầu, thấy khuôn mặt Triệu Sĩ Thành, và Dung Hoa đang cầm đũa. Cô không hét lên, ngoan như chú mèo, ngồi vào vị trí, nhận chén cơm Triệu Sĩ Thành đưa đến.
Hạ Nghị xem đến ngây người ở phía sau. Tám người, tám món một canh, Hạ phu nhân ngồi trong đó, mọi người như sói rình mồi, nhanh “nhai” rồi “nhai”, cô lại không lộ dáng vẻ chán ghét, còn cố gắng tranh ăn. Đây đúng là Hạ phu nhân nổi tiếng tao nhã ư? Anh mở to mắt, “mở” đến mức khiến mình ngẩn cả ra.
“Cậu đẹp trai, cậu ăn không?” Bác gái quản lý thuốc Đông y lớn tuổi nhất trong phòng khám, vừa gắp rau, vừa nhìn Hạ Nghị đang ngẩn ra ở kia đùa giỡn.
“Từ đêm qua đến bây giờ, tôi cũng chưa ăn gì.” Hạ Nghị chuyển ánh mắt về, nén kinh ngạc trong lòng, lộ ra nụ cười thoải mái mê người.
Sau khi tan làm hôm qua, nghe nói tìm thấy Tống Dư Vấn, khi anh vội vàng lái xe đến Trà Sơn, đã vườn không nhà trống, tiếp theo đó, lúc anh vội lái xe đến nhà A Lôi, đã qua thời gian cơm tối rồi. Anh không dám đánh rắn động rừng, thật vất vả mới chờ đến sáng, anh hỏi thăm suốt dọc đường, tự nhiên ngay cả ăn sáng cũng chưa.
Bây giờ. “Lời thầm thì” của dạ dày anh phát ra rất đúng lúc.
“Anh là bạn Dư Vấn hả? Đến đây cùng ăn đi!” Zai đẹp rất được ưa thích, bọn Tiểu Mễ vô cùng nhiệt tình.
Anh không lập tức đồng ý, chỉ là, mỉm cười nhìn chằm chằm Dư Vấn phía sau. Nào biết, cô không thèm quan tâm đến anh, tiếp tục ra sức nghiêm túc ăn thức ăn. Không khí có chút lúng túng.
“Lời thì thầm” của bụng anh lại lên tiếng kháng nghị.
“Không chê thì ngồi xuống ăn đi.” Cuối cùng Triệu Sĩ Thành cũng mở miệng.
Nghe vậy, mọi người cũng chen chúc, nhường ra một chỗ trống, vị trí đó, tự nhiên là bên cạnh Dư Vấn, điều này làm cho Dư Vấn nhíu mày.
“Được.” Hạ Nghị thoải mái ngồi xuống chỗ trống.
Chỉ là, anh ngồi xuống rồi liền xuất hiện một nan đề, một bàn này là cơm văn phòng, tự nhiên đồ ăn cũng có hạn, đồ ăn thì không sao, cơm thì chẳng còn một hạt.
“Dung Hoa, gọi điện thoại cho quán cơm, gọi họ đưa thêm thức ăn và một bát cơm đến đây.” Triệu Sĩ Thành nhẹ giọng dặn em gái.
“Vâng.” Dung Hoa gật đầu, đang định đứng dậy.
“Không cần phiền phức như vậy, tôi và Dư Vấn ăn chung một bát được rồi.” Hạ Nghị ngăn lại.
Dung Hoa dừng bước, nhìn anh hai. Triệu Sĩ Thành không mở miệng, ánh mắt anh tối lại. Dư Vấn còn đang cố gắng gắp rau, nhưng mà, bát cơm của cô đột nhiên bị người lấy đi, mười giây sau, cô chỉ có thể giật mình ngẩn ra nhìn tay mình lần nữa, chỉ còn lại một nửa bát cơm.
“Nếu anh nhớ không nhầm, căn bản em ăn không hết một bát, đúng không? Anh ăn phần của em, như vậy sẽ không lãng phí.” Hạ Nghị cười cười.
Mọi người ra sức gật đầu, anh đẹp trai nhớ không lầm, nơi này mọi người dều biết, Dư Vấn vẫn chỉ ăn có nửa bát mà thôi, còn thừa đều bỏ cả. Dư Vấn dời ánh mắt qua, kinh ngạc nhìn Hạ Nghị đang cúi đầu ăn cơm cô đã ăn, cổ họng anh động động, mỗi một lần nuốt xuống, có thể cũng có nước miếng của cô.
Mọi người đều im lặng, rất muốn xem náo nhiệt, lại không dám hỏi rõ. Bởi vì, quan hệ của hai người Hạ Nghị và Dư Vấn, không cần đoán, đã có thể chắc chắn, dù sao chỉ có tình nhân mới có thể tự nhiên ăn như vậy. Nhưng mà, vậy bác sĩ Triệu phải làm sao bây giờ? Dung Hoa chú ý tới, anh hai đã sớm khó chịu, anh lặng im đến không ăn miếng cơm nào nữa.
“Anh hai, thức ăn của em, đưa anh một chút nhé.” Dung Hoa thật cẩn thận lên tiếng hỏi.
Anh ngước mắt, lúc này mới chú ý tới, mình vẫn chỉ ăn cơm không, mà bàn thức ăn đã không còn mấy nữa.
“Không cần…” Anh vừa dứt lời, trong bát anh đã có thêm một con tôm lớn.
Trừ tôm, Dư Vấn còn bỏ thịt mực, rau xanh ςướק được trong bát mình, gắp hết vào bát anh.
“Không cần, đủ rồi.” Triệu Sĩ Thành ngăn lại, bởi vì Hạ Nghị gần như cũng chỉ ăn cơm trắng thong thả buông đũa xuống, dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhìn họ chằm chằm.
Nhưng mà Dư Vấn mặc kệ, cho đến khi đồ trong bát mình đã vơi phân nửa, cô mới dừng tay lại, tiếp tục thanh nhã ăn cơm.
“Dư Vấn, chúng mình về nhà đi.” Hạ Nghị đã hoàn toàn mất hứng, cũng cười không được nữa.
Cô chẳng thèm nhìn anh, cũng chả liếc anh, tiếp tục ăn cơm.
Nực cười, cô lại không biết anh, đó mới là nhà cô đấy! Lạnh lùng của cô khiến Hạ Nghị cảm thấy không thể chịu đựng được, cho dù là hận cũng được, nhưng mà, vì sao lại hờ hững bị coi thường như người xa lạ chứ? Chẳng lẽ, bây giờ anh thật sự chỉ có thể làm người xa lạ thôi ư? Anh không cam lòng!
Hạ Nghị không hỏi ý kiến của cô, anh chỉ ngước mắt, cười lạnh lùng với Triệu Sĩ Thành, “Bác sĩ Triệu, tôi nghĩ, bây giờ tôi muốn dẫn vợ tôi về nhà, chắc anh không có ý kiến chứ?”
Triệu Sĩ Thành cứng đờ.
“Hai tháng trước, anh bắt cóc Dư Vấn đang mất trí nhớ, loại này hành vi này chẳng phải không ổn ư?” Tốt xấu gì, bây giờ Hạ Nghị anh vẫn chồng của Tống Dư Vấn, đối phương công nhiên bắt có như thế, có phải rất không nể mặt không?
Bị khiển trách, một câu Triệu Sĩ Thành cũng nói không được.
“Ai là vợ anh hả?” cuối cùng Dư Vấn cũng có phản ứng, cô cau mày.
Luôn nói cô là vợ anh ta, anh ta không phiền, cô nghe cũng phiền! Cô nào có quen anh ta!
“Hạ phu nhân, về nhà thôi!” Hạ Nghị đưa ra kiên nhẫn, hạ thấp giọng, dỗ dành cô.
“Tôi không đi!” Dư Vấn kiên quyết lắc đầu, nhà cô ở đây, vị hôn phu của cô ở đây, cô không ngu thế đâu, lại chạy trốn với gian phu!
Cô không muốn lại thành bạn bè bình thường, cô muốn được Triệu Sĩ Thành tha thứ, bắt đầu một lần nữa với anh! Tuy nhiên.
“Em về nhà với anh ta đi.” Một giọng trầm thấp, gằn từng tiếng mở miệng.
Dư Vấn không tin ngước mắt, nhìn lại Triệu Sĩ Thành.
“Bệnh của em cũng tốt rồi, em không thể lại trốn tránh tiếp, là lúc nên nhớ lại tất cả, sống một lần nữa.” Triệu Sĩ Thành thản nhiên nói.
Ba mẹ Tống gia không muốn để Dư Vấn tiếp xúc với Hạ Nghị, nhưng anh cảm thấy tránh né không phải cách. Có lẽ sự thật rất tàn nhẫn, song, một người không thể cả đời mang theo ký ức trống mà sống. Đi theo anh, cô vẫn có thể tiếp tục chỗ trống, tiếp tục trốn tránh, đây là lĩnh ngộ của anh, cũng là lo lắng của anh. Tống Dư Vấn trước kia sống rất tự tin, không nên như bây giờ, ngoài phòng khám, chỉ ngủ ở nhà mà thôi.
“Anh đừng tiến quá nhanh, đừng kích thích cô ấy quá độ, tất cả từ từ sẽ đến, bỏ ra chút kiên nhân, để cô ấy dần nhớ ra.” Anh dặn dò.
“Cám ơn.” Nghĩ đến trận đánh ác liệt phải đánh, Hạ Nghị thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Lúc ngủ buổi tối, bật đèn cho cô ấy, bệnh cô ấy bây giờ rất sợ tối…” Anh đưa danh thi*p ra, “Thỉnh thoảng cô ấy rất dễ chăm sóc, thỉnh thoảng lại rất khó, đây là danh thi*p của tôi, nếu thấy chỗ khó có thể gọi điện cho tôi.”
Hạ Nghị vội vàng nhận danh thi*p của anh.
“Mỗi tối thứ tư, ba tôi sẽ đến nhà tôi khám cho cô ấy… Nếu anh cảm thấy không tiện, về sau có thể hẹn ba tôi khám tại trung tâm…” Dặn xong, Triệu Sĩ Thành đứng lên, xoay người trở về phòng, hết buổi trưa bận rộn chuẩn bị khám tiếp.
Anh không quay đầu, bởi vậy, không nhìn thấy, Dư Vấn dễ dàng bị “vứt bỏ” hóa đá toàn thân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc