Một Phần Trái Tim - Chương 29

Tác giả: Đản Đản 1113

Trên đường đến sân bay, Thụy Thụy cố gắng mỉm cười, thật ra, tâm tình rất chán nản.
“Ba, dừng xe di!” Dựa vào cửa kính xe, khi nhìn thấy thùng thư bên đường xanh mượt, nó lớn tiếng đưa ra yêu cầu.
Hạ Nghị vội vàng bảo tài xế taxi dừng xe lại. Vừa cửa xe, Thụy Thụy chạy vội xuống dưới. Chỉ thấy nó nhón chân, thả một bức thư màu trắng vào thùng.
“Con viết thư cho ai?” Anh thấy kỳ lạ hỏi.
“Cho mẹ ạ.” Thụy Thụy rất ủ rũ, “Hôm qua con lại chọc mẹ tức giận mất rồi.”
Lúc ấy, anh cũng có mơ hồ nghe thấy hai mẹ con nói chuyện ầm ĩ không vui, anh không đành lòng nói cho con gái, tuy nó rất biết nghĩ, nhưng chỉ có ba chữ “Gửi cho mẹ” xiêu vẹo thì chẳng thể đến tay Tống Dư Vấn được.
Trong sân bay, Thụy Thụy không hề có chút vui vẻ của được đi du lịch, nó chỉ nôn nóng một mực giận dỗi.
“Con ghét nơi này!” Thụy Thụy dùng sức dậm chân căm tức nói.
“Làm sao thế?” Họ đang đợi máy bay cất cánh.
“Vì sao dì mặc đồng phục kia lại cười với ba?” Thụy Thụy rất tức giận lên án.
Anh sửng sốt một chút, mới tỉnh táo lại, không nhịn được cười to thành tiếng, “Thụy Thụy, đó là quy tắc của tiếp viên hàng không, khi làm việc thì phải cười với khách hàng, chẳng lẽ lại khóc với ba ư?” Vì Hiểu Văn mất tích mà tâm tình buồn bực, lại bị hành vi buồn cười của con gái làm cho u buồn nhất thời tản đi.
“Còn nữa, sao gì kiểm tra kia lại ra tay động chân với ba chứ!” Tận mắt nó nhìn thấy bà dì kia sờ đi sờ lại trên người ba nhé, mỗi lần nghe bạn học khen Thụy Thụy có ba mẹ đẹp, nó đều rất kiêu ngạo, bây giờ, nó ghét ba có đôi mắt bắn điện, thà có bụng bự còn hơn!
“Đó là người ta kiểm tra mà.” Không được, anh muốn cười lắm rồi.
“Ghế dựa ở đây cứng muốn ૮ɦếƭ, con muốn ngồi sô pha cơ!” Thụy Thụy dậm chân, kiên quyết không đặt ௱ôЛƓ xuống cái ghế cứng.
“Chúng ta đến Nhật Bản rồi, ba sẽ chọn phòng có sopha cho Thụy Thụy nhé.” Anh dỗ dành an ủi con gái.
“Con khát nước muốn ૮ɦếƭ, con muốn uống nước!” Nhưng mà, Thụy Thụy còn làm ầm.
“Ba đi mua nước khoáng cho con nhé.” Anh đứng dậy.
“Không cần, con muốn uống nước sôi để nguội!” Thụy Thụy mím chặt môi, còn tại cố tình gây sự.
Mất đi tính nhẫn nại, anh có chút không cười nổi.
“Thụy Thụy, không phải con không muốn đi Nhật Bản đó chứ?” Cuối cùng anh cũng đã nhìn ra.
Nhưng mà, bây giờ cho dù có báo cho Hạ phu nhân tới đón Thụy Thụy về, cũng không còn thời gian nữa. Anh vội vàng lên máy bay.
“Con muốn mẹ, con không muốn đi Nhật Bản!” Trong sân bay, Thụy Thụy lên tiếng khóc lớn.
Hạ Nghị cảm thấy đau đầu, “Đến Nhật Bản rồi có rất nhiều đồ chơi, con sẽ rất thích!” Anh muốn đến Nhật Bản, cho nên, anh không dung túng con gái thay đổi kế hoạch đã sớm định ra.
Chỉ là, khi đó anh chẳng hề đoán được hậu quả sau này lại thành hối hận.
Về sau, anh chưa từng nhớ lại một lần, trước cơn động đất ở Vấn Xuyên, bồ câu đưa tin bị lạc hướng, lợn cắn xé lẫn nhau, sư tử hổ báo không ngủ trưa, chó sủa ing ỏi, mà Thụy Thụy của anh, lại nôn nóng muốn về nhà rồi? Anh khi đó, vì sao lại không ném hai tờ vé máy bay đến Nhật bản kia đi? Anh lúc đó, chỉ một lòng muốn tìm Hiểu Văn trở về.
Đến sân bay Narita Nhật Bản, bởi vì thường ra nước ngoài chụp ảnh ngoại cảnh, anh có hộ chiếu quốc tế, cho nên thuận lợi thuê được một chiếc xe ở sân bay.
“Tiểu Hoa, tìm thấy chỗ Hiểu Văn ở Tokyo chưa?” Lấy được xe, anh liền lập tức gọi điện thoại về nước.
“Tìm một số quan hệ, cuối cùng cũng tra ra được! Trường học còn chưa khai giảng, tiền thuê nhà ở Tokyo rất cao, bây giờ tạm thời ở tại Fukushima.” Tiểu Hoa nói cho anh.
Fukushima Nhật Bản, được ca ngợi là “đào nguyên hạnh phúc”, là danh lam thắng cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay của Nhật Bản, Hiểu Văn rất thích phong cảnh thiên nhiên, đến Fukushima chỉ cách Tokyo có hai trăm km, anh tuyệt không kỳ quái.
Thụy Thụy buồn ngủ, nửa khép mắt ủ rũ nhìn anh, “Ba, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Thụy Thụy, ngoan, con tỉnh ngủ rồi ba sẽ đưa con đi chơi nhé.” Anh không trả lời, chỉ cầm di động, thuận miệng nói.
Thụy Thụy gật gật đầu, mí mắt cũng sắp rủ xuống rồi, bóng người nhỏ bé dựa vào ghế.
“Ông gửi địa chỉ cụ thể đến di động cho tôi.” Anh dặn dò xong liền cúp máy.
Đi đến Fukushima còn hai ba giờ, anh chỉnh lại ghế ngồi, đắp chăn lên người Thụy Thụy, để con bé có thể nằm thoải mái. Nhấn chân ga, dựa theo hướng dẫn, anh đi về hướng Fukushima. Khi anh lái xe đến Fukushima đã là đêm khuya, con gái anh đã sớm tỉnh ngủ xoay người, chờ vào đăng ký khách sạn.
Vào phòng, Thụy Thụy lập tức tiếp tục ngủ thật sự, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn hết sức đáng yêu. Anh ôm Thụy Thụy, ba và con gái cùng nằm trên chiếc giường lớn.
Ngày 11 tháng 3.
Rõ ràng đã vào giữa tháng ba, là mùa anh đào nở rộ, nhưng nhiệt độ ở Nhật Bản vẫn rất thấp. Khi Hạ Nghị tỉnh lại đã gần giữa trưa. Anh cúi đầu, nhìn gương mặt ngủ say của con gái, không kìm lòng được, khóe môi nhếch lên. Lúc Thụy Thụy ngủ, đặc biệt xinh đẹp, cùng dỡ xuống tất cả phòng bị rất giống Hạ phu nhân.
“Cô ấy có thể ở nhà dân, không thể tìm thấy địa chỉ cặn kẽ, tôi đưa số liên lạc ở Nhật của cô ấy cho ông, tự ông liên lạc đi!” Tiểu Hoa gọi điện nói.
Rất sợ ầm ĩ đến con gái, anh chậm chạp đứng dậy, lấy chăn đắp cho Thụy Thụy. Dựa theo dãy số của Tiểu Hoa, anh đứng trên ban công bấm số.

Đến Nhật Bản rồi, trước thời gian học nửa tháng, Hiểu Văn đến Fukushima.
Nơi này rất đẹp, hai bên ngã tư đường có đủ loại hoa quả. Tháng ba, là ngày mùa xuân, hoa đào, hoa lê, hoa táo tranh nhau đua nở, cả thành phố đều được bao phủ trong một mảnh phấn hồng của biển hoa. Mọi người đều nói phụ nữ là ngốc nhất, khi họ còn sống, luôn có một cuộc tình mà chẳng thể nào làm chủ.
Fukushima là một thành phố tình yêu.
Cô có thể giả vờ có được hạnh phúc trong biển hoa ấm áp dạt dào này, nhưng cô nên làm sao đây, mới có thể không để cho nhớ nhung mãnh liệt đến thế? Cho dù rời xa thị phi, cho dù có thể bình tĩnh, nhưng dù có vui vẻ hay buồn chán, trong đầu cô lại ngập tràn hình ảnh của Hạ Nghị, thậm chí mỗi đêm, mỗi giấc mơ, cũng là hạnh phúc được ở cạnh bên anh. Cô thật sự có thể chịu được cô độc, du học một mình tại nơi đây, sinh con một mình ư? Tới lúc lòng đã kiên quyết, nhưng dưới nhung nhớ mênh ௱ôЛƓ, cô lại chẳng thể chắc chắn nữa.
Khi nhận được điện thoại của Hạ Nghị, cô vô cùng bất ngờ, tưởng rằng mình gặp ảo tưởng do mong nhớ ngày đêm.
“Hiểu Văn, anh đang ở Nhật Bản.” Câu đầu tiên anh nói càng làm cho cô kinh ngạc.
“Anh…”
“Đúng, anh đến tìm em!”
“Anh…” Cô xúc động không nói nên lời.
“Em đừng trốn nữa, anh sẽ không để mẹ con em lưu lạc bên ngoài đâu!” Anh rất kiên quyết.
“Anh…” Nói không nên lời, cô chỉ nghẹn ngào.
Cô muốn nghe, thật ra không phải những lời này, cô muốn nghe, chỉ là anh có thể lại lớn tiếng nói: Anh yêu em, vì em, anh có thể bất chấp tất cả. Liều lĩnh như năm năm trước đây.
“Anh Nghị, anh về đi, em hứa, em hứa sẽ tự chăm sóc bản thân tốt.” Anh chạy đến Nhật Bản tìm cô, phần tấm lòng này đã đủ rồi.
“Hiểu Văn, vì sao em nhất định phải như thế? Em biết rõ anh thích em, đây không phải em cố tình muốn anh chịu dày vò sao?” Anh thở dài.
Nhân vật chính hôm nay nếu đổi thành Tống Dư Vấn, anh tuyệt đối tin đi khắp ngõ ngách trên thế giới cô cũng có thể sống tốt, nhưng cô ấy là Hiểu Văn, Hiểu Văn yếu ớt như thế, làm sao anh có thể an tâm đây?
“Em không có ý… Chỉ là em không muốn bị người ta khinh rẻ!” Lúc ở bệnh viện, ánh mắt những người đó nhìn cô, bây giờ nhớ lại cũng đáng sợ.
Chỉ là cô quá yêu, lại chấp nhận phê phán của thế tục.
Nghe vậy, anh đông cứng lại. Đúng vậy, anh không đành để cô chịu khổ, vì sao, anh lại để cô chịu áp lực lớn như thế?
Thật ra, anh và Tống Dư Vấn sắp ly hôn rồi. Có điều vì sao những lời này lại chẳng thể thốt ra?
“Anh muốn đưa em về, vậy thì… Xin anh hãy cho em một thân phận để có thể đứng dưới ánh mặt trời…” Nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng nói ra tâm sự giấu ở đáy lòng.
Nếu anh muốn dẫn cô đi, vậy thì tất nhiên anh phải cho cô một lời hứa.
Hạ Nghị đóng băng.
“Nếu anh có thể đưa ra đáp án em muốn, 2 giờ rưỡi, em chờ anh tại cảng.” Đến lúc đó, anh sẽ cho cô một đáp án chắc chắn.
Nếu đáp án của anh là Thụy Thụy, vậy thì cô sẽ lại biến mất.
“Ba, ba nói chuyện điện thoại với ai thế?” Không biết từ khi nào, Thụy Thụy đã dụi mắt đứng phía sau anh. Vừa rồi ba nói thích ai cơ, còn gì mà chịu khổ nữa?
Anh hoảng hốt.
“Muốn ăn cơm trưa không, ba gọi cơm cho con.” Anh chột dạ dời tầm mắt.
Đợi lát nữa, anh nên nói với con gái thế nào, anh phải bỏ nó lại khách sạn một mình, rồi anh ra ngoài?
Lúc ăn trưa, Thụy Thụy còn có dáng vẻ ăn chưa no đã yêu cầu, “Ba, buổi chiều chúng ta đi đâu chơi, đi DisneyLand đi ba?”
Anh chỉ do dự vài giây, “Thụy Thụy, buổi chiều ba phải ra ngoài bàn chuyện, mình con xem tivi ở khách sạn được không?” Anh rất sơ ý, căn bản không ý thức được Thụy Thụy mới chỉ là đứa bé năm tuổi, đi đâu cũng phải có cha mẹ đi cùng.
Nghe vậy, Thụy Thụy xụ mặt. Nó xem không hiểu chương trình tivi ở đây, xem tivi trong phòng không phải buồn muốn ૮ɦếƭ à? Hơn nữa, là nó muốn đến Nhật Bản chơi mà!
“Không được, không được, không được!” Thụy Thụy làm ồn, “Đi đâu ba cũng phải đưa con theo!”
Hạ Nghị nghĩ đến một màn không vui ở bệnh viện kia, rất hiểu, Thụy Thụy không thích Hiểu Văn, mà Hiểu Văn chắc chắn đã bắt đầu sợ hãi sự xảo quyệt của Thụy Thụy.
“Không được, ba không thể mang con theo!”
Nghe vậy, Thụy Thụy biến sắc. Bởi nó đột nhiên nghĩ đến, hình như cô Đỗ đã nói, cô ta muốn đến Nhật Bản, chẳng lẽ thật ra là ba tới tìm cô Đỗ?
“Con không cho ba đi, ૮ɦếƭ cũng không cho ba đi!” Thụy Thụy ôm lấy đùi anh.
Anh cảm thấy đau đầu. Thời gian tích tắc trôi qua, thời gian hẹn của anh và Hiểu Văn đã sắp đến rồi, nhưng anh vẫn chưa thoát khỏi được Thụy Thụy.
“Nếu ba dám lấy cô Đỗ, mỗi ngày con sẽ bỏ thuốc vào cơm của cô ta, mỗi ngày đều cho cô ta bị tiêu chảy! Nếu ba dám sinh em trai với cô Đỗ, con sẽ cầm dép đánh nó mỗi ngày!” Diệt em trai như là Gi*t gián.
“Thụy Thụy!” Anh thu nụ cười, bởi những lời Thụy Thụy nói là sự thật…
“Ai dạy con những thứ này? Lương thiện và thâи áι, cô giáo nhà trẻ không dạy con đạo đức tối thiểu này sao?” Anh nghiêm túc hỏi.
“Chẳng ai dạy con, tự con nghĩ thế!” Thụy Thụy ưỡn иgự¢, đối nghịch với ba, hét ro kêu to, “Hơn nữa, vì sao con phải thích cô Đỗ với thứ trong bụng cô Đỗ? Con ghét họ muốn ૮ɦếƭ, hận cô ta không thể nhanh ૮ɦếƭ đi!”
Bé bự luôn mắng mẹ kế và em trai sau lưng thế này, bé bự làm được, Thụy Thụy nó cũng làm được!
Nhìn Thụy Thụy nói hoàn toàn không có giáo dục, gào thét nói Hiểu Văn và đứa con trong bụng đi ૮ɦếƭ đi, Hạ Nghị thật không dám tin vào tai mình nữa. Đây là đứa con gái vừa thông minh vừa đáng yêu của anh sao? Vì sao mới mấy ngày ngắn ngủi, Thụy Thụy đã trở nên đáng sợ và cực đoan như vậy?
“Ba lại hỏi con, hạt thủy tinh đó có phải do con bày ra không?” Anh muốn tin nó, nhưng lời Thụy Thụy nói hôm nay thật sự rất khả nghi.
“Chính là con, con cố ý đi mua cờ nhảy, chỉ là muốn cô Đỗ trượt chân thôi!” Lúc này, Thụy Thụy thừa nhận rõ ràng, “Con chỉ thích ba và mẹ có em trai nhỏ thôi, con ghét cô Đỗ sinh em trai nhỏ, con hận nó, con không muốn nó sinh ra!”
Anh tức giận giơ tay lên.
“Ba đánh đi, dù sao sau khi ba kết hôn với cô Đỗ rồi, sẽ đánh con hàng ngày mà!” Thụy Thụy không thèm sợ.
Anh nổi trận lôi đình, nhưng lại tức giận đến mức lửa không có chỗ phát. Anh thấy được bóng dáng của Hạ phu nhân trên người Thụy Thụy, tuyệt không cầu xin tha thứ, tuyệt không yếu đuối, tính tình quật tượng mạnh mẽ.
Thụy Thụy là bảo bối của anh, anh thật sự không xuống tay được, chỉ có thể đứng dậy bước đi.
“Ba muốn đi đâu thế? Đừng bỏ con lại!” Nhưng mà, Thụy Thụy lại ôm lấy đùi anh không chịu thả.
“Ba nói rồi, ba muốn ra ngoài, đừng có cản ba!” Giọng điệu của anh không vui, lại thô lỗ hất hai tay con đang ôm đùi anh ra.
Lớn cũng thế, nhỏ cũng vậy, anh phiền muốn ૮ɦếƭ, chịu đủ lắm rồi!
Thụy Thụy bị dọa.
“Ngoan ngoãn chờ ở khách sạn, đừng chạy lung tung, chờ ba trở về!” Lạnh lùng lên tiếng, anh ra lệnh thành công cho con gái.
Nhưng tâm tình của anh lại chẳng tốt hơn tý nào. Rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Là vì anh ư, Thụy Thụy của anh sao lại bắt đầu xấu xa? Tâm tình anh rất kém liền xoay người rời đi, đóng cửa phòng vang rầm lại. Nếu không đi, anh thật lo lắng mình sẽ lỡ tay giáo huấn Thụy Thụy. Phòng khách sạn không thể khóa trái, nhưng mà ở nơi Nhật Bản xa lạ, Thụy Thụy lại không hiểu ngôn ngữ, anh tin Thụy Thụy sẽ không dám chạy loạn ở đây.
Ngây ngốc nhìn bóng dáng vô tình của ba, cả người Thụy Thụy run lên, rất ít khi nó nhìn thấy ba luôn cười hì hì giận dữ như thế, trong lòng trẻ thơ khó tránh khỏi sợ hãi bất an. Làm sao bây giờ, ba muốn đi gặp cô Đỗ, Thụy Thụy thật vất vả để chờ đến giây phút cả nhà ba người họ hợp lại, giờ lại sắp bị phá hủy rồi! Bây giờ, nó có nên đi theo không? Lại nói, như thế chắc chắn sẽ chọc giận ba, nhưng nếu không ba lại bị cô Đỗ lừa đi thì sao đây?
Đợi thang máy, Hạ Nghị rảo bước vào trong, căn bản không thể ngờ rằng mình đã sai lầm rồi. Dưới do dự, đấu tranh, Thụy Thụy vẫn từ từ ra khỏi phòng, nhưng lần này nó không thể đuổi theo ba nữa. Song nó vẫn nhớ xe ba dừng ở đâu.
Chờ một thang máy khác đến, nó ấn nút xuống tầm hầm. Thang máy mở ra, rất nhanh, nó đã tìm thấy hình ảnh của ba. Nhưng giờ nó nên làm gì đây? Tiếp tục chạy lên ôm lấy đùi ba hả? Chiêu này hình như không ăn nữa rồi. Bởi cơn tức vừa rồi của ba, khiến Thụy Thụy sinh ra do dự trong lòng. Nhưng nó là ai chứ? Nó là con gái vô địch của mẹ đó! Thụy Thụy ngồi xổm xuống, lén lút, rón ra rón rén khom lưng đi về phía ô tô của ba.
Nếu nó không đi theo ba, ba hợp với cô Đỗ thì sao đây? Cho nên, nó phải trốn đi trước, nếu tình hình không hay, lập tức nhảy ra đúng thời cơ thích hợp nhất, phá chuyện của ba và cô Đỗ! Cô Đỗ rất yếu, dễ bắt nạt như một con chuột ấy, Thụy Thụy có lòng tin, nó nhất định có thể đánh cô Đỗ chạy mất, từ nay về sau ba mẹ sẽ hạnh phúc bên nhau.
“Anh Nghị, liên lạc được chưa?” Khi tra chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại của anh lại vang lên, là A Hoa gọi điện hỏi.
“Liên lạc rồi.” Tựa vào cửa xe, anh vừa tiếp điện thoại, vừa thuận tiện bình ổn tâm tình.
“Vậy là tốt rồi, hai người nói chuyện tốt, thu phục cô ấy nhanh nhanh, đừng để cô ấy trốn nữa! Dù sao Nhật Bản cũng không giống Ôn Châu của chúng ta, muốn tìm người giúp cũng khó lắm!”
“Ừ.” Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên, gặp mặt rồi anh sẽ khuyên Hiểu Văn, với tính tình dịu dàng của cô, anh có lòng tin có thể thuyết phục cô.
Chuyên tâm nghe điện thoại, anh không chú ý tới, sau lưng có một thân hình nhỏ bé lại làm lại trò cũ, cẩn thận mở cửa sau ra, lén lút chui người vào xe. Anh tắt máy, sơ ý không chú ý tới, cửa sau xe truyền đến một tiếng đóng cửa xe “kít” nho nhỏ.
Mở cửa, anh lên xe, khởi động máy. Thụy Thụy ngồi ở thảm xe, dựa lưng về phía sau xe giấu mình đi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nó lui mình lại, lui thành một điểm nhỏ. Hạ Nghị một lòng muốn tìm được Hiểu Văn, chuyên tâm lái xe tự nhiên chẳng chú ý.
Đi theo hướng dẫn, anh đến càng gần vị trí. Đi xe một lúc, khi đến nơi, anh đã muộn đến mười phút, bóng hình mảnh mai kia đã sớm yên lặng đứng tại cảng. Mái tóc dái của cô bay bay trong gió không ngừng, khiến người ta đau lòng.
Hạ Nghị dừng xe lại, mở cửa xe, xuống xe, dùng hộp điều khiển khóa xa lại, đi đến hướng người gầy yếu kia.
Thụy Thụy vẫn trốn ở sau xe, vội vàng nhảy lên, kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa điện, vì thế nó chỉ có thể ghé vào cửa kính xe nhìn hướng ba và cô Đỗ, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, chuẩn bị yên lặng xem xét.
“Em lại gầy đi, vẫn nôn nghén sao?” khi Hiểu Văn xoay người lại, Hạ Nghị đã đau lòng phát hiện ra cô ngày càng gầy.
“Em vẫn khỏe mà.” Hiểu Văn lắc đầu, mỉm cười, “Vẫn còn nôn nghén, nhưng con vẫn khỏe.” Rời khỏi Ôn Châu rồi, cố gắng không áp lực nữa, bụng cũng không còn đau âm ỉ.
Món quà trân quý nhất anh tặng cô vẫn khỏe mạnh.
“Ở ngoài một mình sao có thể tốt?” Cô chịu khổ, anh không đành.
“Vậy còn anh? Anh đến đây là vì đã có đáp án ư?” Cô bình tĩnh hạ giọng, thật ra đã sớm khẽ run.
Ánh mắt anh tối sầm lại, cuối cùng cũng lựa chọn: “Hiểu Văn, trên thực tế, Dư Vấn và anh đã chuẩn bị…” Anh tính nói sự thật cho cô, Dư Vấn tính ly hôn, nhưng về Thụy Thụy, họ không thể thống nhất ý kiến.
Lời anh mới nói được một nửa, mặt đất đã rung động mãnh liệt, căn nhà cách đó không xa lắc lư dữ dội, ngay cả đột đèn cũng không ngừng nghiêng ngả. Sắc mặt anh đại biến.
Nhật Bản là quốc gia của động đất, chẳng lẽ bây giờ…
“Động đất, động đất!” Một số cô gái đang ngắm cảnh ở cảng hét chói tai: “Chạy mau, chạy mau!” Vài người dần địa phương cũng chạy theo hướng lên cao.
Anh và Hiểu Văn cũng ngây dại.
Hiểu Văn có thể nghe một số câu Nhật cơ bản: “Chúng ta chạy mau!”
Đúng là động đất ư? ૮ɦếƭ rồi, Thụy Thụy của anh! Anh xoay người đã muốn chạy đến nơi đỗ xe, anh muốn lấy xe lập tức về khách sạn!
Ô tô như đang khiêu vũ, Thụy Thụy bị choáng đầu dưới sự lắc lư của nó, ngã xuống phía sau cửa kính xe: “Ba, ba, ba!” Mở lớn đôi mắt kinh hoàng, ôm lấy trán, cũng ý thức được sự khác thường, nó sợ hãi khóc lớn kêu cứu.
“Ba, cứu con, cứu con!” Thụy Thụy cố sức muốn trốn ra bên ngoài, nhưng nó chẳng thể mở được cửa xe, từng bóng người lớn chạy như điên lướt qua xe, mà ai cũng không rảnh chú ý đến tiếng khóc của đứa bé trong xe.
“Anh Nghị, trời ơi, sóng thần đến đấy!” Hiểu Văn vội vàng giữ chặt anh lại.
Quả nhiên, dưới tiếng hét của người dân địa phương, từng đợt sóng cao đến mấy mét đang lao ra khỏi mặt biển.
“Chạy mau!” Ngay lúc đó, anh ý thức được nguy hiểm, trong đầu không nghĩ nhiều nữa, anh quyết định từ bỏ kế hoạch lấy xe.
Chỉ cách vài chục bước mà thôi, anh không thể nghe thấy tiếng cầu cứu thê lương của con gái. Hạ Nghị kéo tay Hiểu Văn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo dân địa phương đến nơi an toàn trên cao.
Anh xa khỏi chiếc xe, xa khỏi Thụy Thụy đang bất lực, tiếng cầu cứu yếu ớt càng ngày càng xa. Là vài phút? Hay chỉ mấy chục giây mà thôi?
Sóng biển cao như dời non lấp bể phá hủy cả công trình ven bờ, trong khoảnh khắc đồng ruộng bị cắn nuốt, một số người chạy trốn chậm đã bị sóng thần vô tình nuốt chừng. Sóng rầm rĩ điên cuồng nhằm phía chiếc xe, Thụy Thụy kêu lên một tiếng, bóng hình nhỏ bé đã lăn lộn theo động lượng, “bốp” một tiếng đầu nó không biết đã đập về phía nào, máu tươi nhất thời chảy ra.
Anh nắm chặt tay Hiểu Văn, chạy đua với tử thần, nước biển lạnh như băng dần lan đến chân họ, bốn phía cũng bắt đầu lạnh buốt. Hiểu Văn chạy không nổi nữa, anh vội vàng bắt lấy một thanh sạp ở bên cạnh đỡ Hiểu Văn đi lên. Dưới thế nước hung mãnh, anh vừa ra sức bơi về trước, vừa giúp Hiểu Văn di chuyển.
Cuối cùng cũng, dùng tốc độ nhanh nhất, anh cũng đưa mình và Hiểu Văn dến nơi cao nhất, cùng vịn chặt vào một thanh sắt lớn. Sống ૮ɦếƭ chỉ có một đường, vẫn không tránh khỏi một kiếp này chẳng biết là bao nhiêu.
Dưới động đất, sóng thần bao phủ thành phố này, rất nhiều nhà cửa nháy mắt bị sập, cuộn sóng đánh vào, từng lần lại không chạm đến anh và Hiểu Văn, một vài nạn nhân ở chỗ thấp, cơn sóng xông về phía họ, vô số điểm đen bị sóng thần nuốt hết vào đại dương.
Anh ôm chặt thân thể run rẩy của Hiểu Văn, bảo vệ chắc chắn, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn một nơi rất xa.
Đó là hướng khách sạn. May mà anh không đưa Thụy Thụy ra ngoài. May mà thế đất ở đó cũng khá cao.
Sóng biển đáng sợ nháy mắt đã biến cảng thành một bình địa san phẳng, anh kinh hãi nhìn nhiều chiếc xe ô tô không thoát khỏi nạn, toàn bộ bị cuốn lên, như là khối gỗ nổi rất cao, lại rơi vào cơn sóng, vô tình bị cuốn đi… Có một chiếc trong đó là xe của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc