“Đúng là đến Nghiễm Châu một mình?” Triệu Sĩ Thành đưa vợ chưa cưới đến sân bay.
Mới mấy ngày ngắn ngủn, Đỗ Hiểu Văn đã gầy đi nhiều, gương mặt trái xoan vốn xinh đẹp tuyệt trần lại lộ ra chiếc cằm gầy đáng thương.
“Vâng, muốn đến Nghiễm Châu bàn công chuyện.” Cô cúi đầu. Bởi vì, không dám nhìn thẳng vào hai mắt chính trực của chồng chưa cưới.
“Mặt em làm sao vậy?” Mày Triệu Sĩ Thành hình như cũng chau lại.
Hiện tại mới chú ý tới, trên mặt cô lại có vết cào màu đỏ. Mấy ngày nay, họ không rảnh gặp mặt, đã xảy ra nhiều chuyện trời long đất lở rồi.
Tất cả cũng đều là về cô. Ngay cả anh bình thường cũng không nghe mọi chuyện ngoài cửa sổ, nhưng quá khứ của cô cũng không khỏi khiến anh bắt đầu nghĩ một số chuyện. Nghe nói, có vị Hoàng phu nhân không chỉ đến trung tâm nghệ thuật nơi cô công tác làm loạn, khiến cô mất hết mặt mũi, thậm chí cả chức vị của cô cũng không buông tha, gây tác động rất lớn đến cuộc sống của cô. Chuyện rất ầm ĩ.
Ở trường cô thậm chí có người báo lên, gièm pha chuyện của cô ở Nghiễm Châu, rất nhiều đồng nghiệp biết được chân tướng thì khi*p sợ bắt đầu chỉ trỏ cô, phụ huynh có quan niệm đạo đức bắt đầu liên minh từ chối cô lên lớp, yêu cầu cô bỏ việc. Ngày hôm qua, hiệu trưởng tìm cô nói chuyện, để cô nghỉ vài ngày trước. Mà anh ở bên này, gần đây phòng khám có rất nhiều người nhà của bệnh nhân nhỏ cũng chạy đến chủ động nói cho anh việc này, dáng vẻ dường như cần phải vạch trần bộ mặt thật của cô.
Rõ ràng có người muốn bức cô ૮ɦếƭ. Ngay cả cha mẹ anh cũng vì nghe một số lời đồn đã gọi điện thoại cho anh…. Hôm nay, cuối cùng cũng có thời gian gặp mặt, anh nói mình nhận thấy hình như cô có tranh chấp với người khác.
Cô chỉ im lặng không nói. Anh đã hiểu, lại là kiệt tác của Hoàng phu nhân.
Im lặng đã lâu, Triệu Sĩ Thành vuốt tay cô, “Ra ngoài chơi cũng tốt! Vào đi, sắp đến thời gian cất cánh rồi!” Vốn nên đi cùng cô, nhưng trước đó cô không hề nhắc đến, hôm nay bỗng nói muốn đến Nghiễm Châu, thật tình chuyện phòng khám của anh rất bận, không thể nói bỏ là bỏ.
“Vâng.” Cô cắn cắn môi dưới, mở cửa xe ra.
“Hiểu Văn.” Triệu Sĩ Thành gọi tên cô.
“Xin lỗi về lời của mẹ anh, đừng đặt nó trong lòng.” Triệu Sĩ Thành nhìn cô, tính cách vợ chưa cưới nhu nhược, mấy ngày này, thật sự đã tạo áp lực cho cô rồi.
Đêm qua, cô đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh ra mặt hỏi thẳng chân tướng sự việc là thế nào? Là có người đổ oan cho cô hay sự thật đúng như lời đồn… Má Triệu vẫn luôn có ấn tượng đẹp về cô, trong giọng điệu cũng dâng lên nghi ngờ. Thậm chí, giọng điệu tối qua ám chỉ hôn lễ của họ nên lùi lại chờ giải quyết chuyện trước mắt xong rồi nói sau.
“Vâng, em biết rồi.” Cô nhẹ gật đầu.
Đỗ Hiểu Văn nhìn về phía vị hôn phu, ngũ quan Triệu Sĩ Thành nghiêng về khỏe mạnh, mũi cao mày rậm mắt sâu, tuy không đẹp nhưng nhìn cũng biết là một người đàn ông chính trực. Cô không xứng với anh. Đặc biệt, cô đã thật bất nhã để lộ quá khứ của mình trước mặt mọi người.
“Xin lỗi.” Vẫn cúi đầu, cắn chặt môi, cô xin lỗi, “Nếu không chuyện hôn lễ, làm như mẹ anh nói tạm thời hủy đi …”
“Không cần đâu, hôn lễ sẽ cử hành như dự định.” Anh sẽ không chỉ nghe lời người khác mà dễ dàng định tội cô.
Hơn nữa, mặc dù chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc trước quả thật cô đã từng nói với anh về quá khứ của cô. Mỗi người đều có sai lầm, mà anh, có thể cảm giác được cô rất sợ đoạn quá khứ kia. Cô làm nhiều việc vì mình, đã phải trả cái giá lớn, tổn thương cũng đủ nhiều, dưới tình cảnh như thế, sao anh có thể không ủng hộ cô, lại chà đạp lên cô giống những người đó? Anh khinh thường loại hành vi này.
Môi khẽ cong lên, cô gần như không nói thành lời.
“Cám ơn.”
Cám ơn anh đã tin cô. Anh là một người đàn ông tốt, thậm chí có tác phong còn hơn cả quân nhân CJoon, làm người càng thêm chính trực, bỏ lỡ mất anh, cô thật không biết, mình sao lại còn có may mắn như thế, đi tìm một thích hợp như thế.
Nhưng cô lại – có một suy nghĩ thật đáng sợ vẫn quấn quanh đầu cô, đuổi cũng không đi. Đây gọi là tâm ma. Không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Hôm nay cô trở thành cái gai trong mắt mọi người, nhưng vì sao lại có ý nghĩ điên cuồng như thế trong đầu? Ý niệm này như một bóng ma vẫn dụ dỗ cô. Không thể, thật sự không thể!
Trái tim đập mạnh, cô đưa thẻ qua cửa kiểm tra, lên máy bay, lặng lẽ nhìn thế giới bình tĩnh bên ngoài, yên lặng cất cánh.
Cô muốn kết hôn, Sĩ Thành đối với cô tốt như vậy, cho nên, cô không thể có tư tưởng đáng sợ như thế, không thể có lỗi với anh. Nhưng mà, nếu Tống Dư Vấn có thể đối phó với cô như vậy? Vì sao cô còn khách khí thế, còn khiến đời mình vẫn còn lại một điều nuối tiếc?
Tiếc nuối đó, chỉ là… Có người lại gần đây, ngồi xuống cạnh ghế cô. Khi radio vang ra tiếng thông báo hành khách thắt dây an toàn chuẩn bị cất cánh, cô quay sang đang muốn chỉnh thì có người đã sớm hơn cô một bước, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
“Hạ Nghị …” Cô mở to mắt, cả người đều kinh ngạc.
Gương mặt điển trai kia cười nhẹ với cô. Tim cô đập như trống đánh. Cô vừa mới nghĩ đến anh, vừa mới do dự vì ý niệm điên cuồng trong đầu kia, anh lại bỗng xuất hiện.
“Sao anh lại?…”
“Bạn bè của anh rất nhiều, muốn biết tin em ngồi chuyến bay này cũng chẳng phải việc khó.” Anh nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái mà nói.
Nghe giám đốc Hoàng nói, từ sau chuyện đó, không chỉ có xe lửa, ngay cả ô tô đường dài cô cũng không dám ngồi. Cho nên đoán cô sẽ lặng lẽ rời đi đâu phải việc khó.
“Anh…” Không phải cô hỏi việc này mà là vì sao anh lại đến Nghiễm Châu.
“Anh cũng đi công tác.” Thắt dây an toàn, anh cũng dựa vào ghế.
Dư Vấn đã ký hợp đồng thành công, làm cho cả Vấn Nghị từ trên xuống dưới làm việc phát điên lên, anh cũng thế.
Tập đoàn của Đổng phu nhân, giờ tất cả đều chuyển hướng về Nghiễm Châu, cho nên anh phải đến thăm nhà máy ở Nghiễm Châu.
“Anh…” Cho nên, là vừa khéo? Hay là …
Tim đập rất mạnh.
“Sáng thứ hai, anh đến trung tâm giao dịch nhà đất với em, làm thủ tục sang tên cho giám đốc Hoàng nhé.” Anh nói ra phán đoán của cô, “Giám đốc Hoàng vẫn có ý với em, em đi một mình chỉ sợ sẽ vẫn dây dưa với ông ta, cho nên anh đi với em thì tốt hơn.”
Cho nên, là anh không yên lòng về cô nên đưa cô đi Nghiễm Châu? Cô chỉ nhìn anh, bởi vì vẫn rất khi*p sợ. Mà thần sắc của anh rất tự nhiên, trong mắt anh đã không còn sự coi thường ngày đó làm cô sợ hãi nữa.
“Hiểu Văn, xin lỗi.” Anh xin lỗi vì thái độ không kìm chế được của mình, còn có…
“Bảy năm trước, không thể thay đổi tình cảm của chúng ta vì kiêu ngạo, năm năm trước để em rời đi trong cảm xúc thất vọng như thế, làm tổn thương trái tim em.” Bảy năm trước, và năm năm trước, họ chia tay, dường như cũng có liên quan đến Hạ phu nhân.
Ngày đó, nghe xong chuyện giám đốc Hoàng nói, trái tim anh rất đau rất đau Đều là do lỗi của anh, là anh không quản được nửa dưới của mình, là anh khiến cô không tin vào tình yêu của họ, mới khiến mọi chuyện sai nhịp, thậm chí khiến cô chịu tổn thương như thế.
Hiện tại, mỗi lần nhớ lại anh đều có cảm giác đau lòng đến nổi điên. Anh thật muốn Gi*t cái tên súc sinh làm vấy bẩn sự tinh khiết của cô. Nhưng mà, anh hỏi mình, chuyện đi đến mức này còn có thể làm sao nữa? Hận mình không thể bảo vệ cô? Hận Hạ phu nhân ngay lúc đó không chịu tác thành? Nói gì nữa cũng chỉ là vô ích. Việc duy nhất anh có thể làm là cố gắng chăm sóc Hiểu Văn, bù lại thương tổn mình từng mang đến cho cô.
“Anh đi Nghiễm Châu với em, Tống Dư Vấn đồng ý ư?” Hiểu Văn cúi mắt hỏi.
Không khí nhất thời đông cứng. Trên thực tế, anh căn bản không hỏi Hạ phu nhân. Dư Vấn vẫn nghĩ là anh đi công tác. Mấy ngày nay, anh bận cô cũng bận, hai người bận việc cho dù ở chung một mái nhà nhưng cơ hội gặp mặt cũng rất ít.
Được rồi, anh thừa nhận, thật ra là anh cố ý trốn Hạ phu nhân, sau khi biết chuyện của Hiểu Văn, trái tim anh quá đau thương, cả người đến nay vẫn chậm chạp, cho nên, đã tránh Hạ phu nhân và Thụy Thụy.
Nhưng chưa đợi anh nói, Hiểu Văn ngước mắt, bỗng dùng một loại ánh mắt kiên quyết, “Anh đừng nói, em không cần.” Tống Dư Vấn có biết không cũng chẳng có ý nghĩa với cô.
Bởi vì, anh đã chọn ở bên cô thời khắc này, vượt qua giờ khắc gian nan nhất với cô, đó chính là sự sắp đặt của ông trời, an ủi tiếc nuối của cô.
“Thật ra, em sắp kết hôn.”
Môi Hạ Nghị cứng đờ, nhưng lại khôi phục lại rất nhanh.
“Thật ra, anh đã nghe nói.” Anh thừa nhận.
Khi gặp lại cô anh đã không nhịn được hỏi thăm tình hình của cô với người khác, biết cô vẫn khỏe, có một vị hôn phu rất khá, trái tim anh tuy chua xót, nhưng quả thật cũng an tâm. Anh chúc phúc cho cô.
“Sau khi kết hôn rồi, anh ấy sẽ là bầu trời của em, thế giới của em sẽ chỉ có anh ấy, sẽ không có người khác nữa.” Cô yếu ớt nói.
Anh chua chát gật đầu. Anh biết, biết cô là người phụ nữ truyền thống cỡ nào, coi chồng như trời.
Cô hít một hơi, cố lấy dũng khí: “Cho nên, chúng ta hãy bỏ hết tất cả vướng mắc, coi hành trình đến Nghiễm Châu này là dấu chấm hết cho quá khứ muộn màng đó, được không?” Cô ngước mắt, vẫn bất động nhìn anh.
Đây chính là tâm ma của cô. Anh không ngờ, cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, sửng sốt một chút, không lo lắng nhiều, Hạ Nghị gật đầu.
Hạ Nghị đi theo Đỗ Hiểu Văn đến trung tâm giao dịch nhà đất. Toàn bộ quá trình khá thuận lợi, nhìn họ đi thành đôi, giám đốc Hoàng nhếch môi tự đắc, cuối cùng, vẫn chẳng thể mở miệng, ảm đạm ký xuống rồi bỏ đi.
Sau đó họ đi dạo phố. Ba ngày này là thời gian Đỗ Hiểu Văn cảm thấy vui sướng nhất trong năm năm. Nghiễm Châu không có nơi nào đặc biệt, nhưng Hạ Nghị vẫn đi theo cô đến những danh lam thắng cảnh ở Nghiễm Châu, núi Bạch Vân, chùa Quang Hiếu, Hổ Môn, đường tưởng niệm Trung Sơn, cũng đều in lại dấu chân họ.
Tính cách của họ rất khác nhau, cô thích yên lặng anh thích náo nhiệt, những nơi này luôn khiến anh mất hứng, nhưng anh luôn dùng mười phần nhẫn nại bầu bạn với cô. Chỗ đông người, anh sẽ tự nhiên nắm lấy tay cô, dẫu cho đám đông có chật chội thế nào, cũng chẳng thể khiến họ rời tay. Cũng giống hệt như trước kia. Từ khi mặt trời mọc đến hoàng hôn, dấu chân hai người cũng đi qua, khiến cô cảm thấy hoảng hốt trong chốc lát, nghĩ đến đây đã là vĩnh hằng.
Anh cũng nghĩ như cô.
Đi dọc theo Châu Giang, họ ngồi cùng xe buýt, vì cô nói muốn ngồi, anh nhún vai chẳng dị nghị gì. Hai người ngồi ở ghế sau cùng của xe buýt, bầu không khí khó có thể nói nên lời. Xe buýt nghiêng ngả trên đường.
Hồi niệm ngọt ngào kia, cùng nhiều ngày nắm tay nhau là ấm áp như thế, Hiểu Văn giả bộ ngủ, lại không nhịn được mong muốn nhích lại gần anh trong lòng, an tâm dựa vào vai.
Thật ra, kỹ thuật giả vờ ngủ của cô chẳng ra sao, Hạ Nghị gặp biết bao cô gái, làm sao có thể qua mắt anh được? Nhưng anh vẫn ϲởí áօ khoác choàng lên người cô, không đẩy cô ra.
“Trước kia khi chúng mình cùng ngồi xe buýt, em cũng dựa vào vai anh thế này nhỉ.” Biết không qua mắt anh được, cô lựa chọn “tỉnh”, khép hờ hai mắt, thầm mở miệng.
“Ừ, khi đó tính em quá bảo thủ, muốn gần gũi anh, nhưng lại không dám thân mật với anh ở trước mặt người ngoài, chỉ có thể lựa chọn cách này.” Anh dựa vào ghế, cũng rơi vào hồi tưởng.
“Chuyện trước kia anh vẫn còn nhớ ư?” Cô khẽ ngước mắt, tựa cằm lên vai anh, cánh tay ôm eo anh.
Họ lúc này như chưa hề phân ly.
“Ừ, cũng nhớ kha khá.” Anh gật đầu.
Cô nở nụ cười, “Em cũng vậy, em còn nhớ trước kia anh thường bị em dựa vào, vừa hát Mặc Tiêu Diêu .”
Cô hát vài câu theo giai điệu: “Anh hùng chẳng kể xuất thân, có chí khí trời cao đến đâu vẫn kiêu ngạo, nhưng một chữ duyên tình lại quá khó khăn, cả đời nghĩ không bền nhưng yêu sâu đậm đến tận trời cũng không nhìn thấy…”
Bảo anh có thể quên được em, để anh sầu bi cũng được, để anh hối hận cũng được, hận ông trời không cần em hiểu.
Để anh say cũng được, để anh sai cũng được, để mỗi ngày anh đều có thể thấy nụ cười của em…
Giai điệu xưa quen thuộc cũng ngâm lên qua giọng mũi của anh.
Nhưng mới được một nữa, anh như nhớ đến chuyện gì, lập tức dừng lại cười gượng, “Ha ha, bây giờ ngẫm lại, bài hát này thật hay…”
“Anh lúc trước đã sớm đổi thành “Con trai hãy lắng nghe, đầu tiên là cầm tay, tôi và em hôn nhau ở chốn không người, bài hát hát ra tâm tình của tôi..”!” Anh cười ha hả, cố ý hát lên thật cao.
Người đàn ông hát, gió xuân theo ký ức đi xa, hát lên tâm tình không dám nói.
“Đến đây đi, chúng ta xuống xe thôi!” Anh cười hì hì kéo cô xuống xe.
Anh không còn cách khác. Năm năm trước, anh có thể quyết tâm bắt Tống Dư Vấn bỏ đứa con, năm năm sau, làm sao anh có thể quyết tâm không cần Thụy Thụy chứ? Bằng tính cách âm hiểm của Hạ phu nhân, nếu anh yêu cầu ly hôn, anh chỉ sợ từ nay về sau ngay cả gặp Thụy Thụy cũng rất khó.
Buổi tối, hai người chậm bước trên cát đảo Châu Giang. Trên quảng trường dựng buồm giống như lưới đánh cá thu vào, dưới ánh đèn lập lòe là ý cành “Bài hát đánh cá chiều muộn”. Ngày mai, họ sẽ trở về, trở lại trong hiện thực, cũng quay lại cuộc sống.
Khi ở trong nhà ăn, cô uống hơi nhiều, lúc cô về phòng bước đi cũng không vững vàng.
“Anh Nghị, em rất hối hận.” Khi đỡ cô lên giường, đang muốn rời đi, tay anh bị giữ lại.
Khóe mắt cô chảy ra nước mắt. Lệ này là đau lòng chân thật. Ba ngày, thật sự quá mức ngắn ngủi. Anh dừng bước nhìn cô.
“Em hối hận lắm, lúc trước tại sao không thể dũng cảm hơn, bắt mình thoải mái hơn, nhưng kết quả lại phát hiện, tất cả mọi thứ chỉ dùng để chứng minh, mình không bỏ được, mình rất hối hận mà thôi.” Những lời này, nếu không uống say, cô không thể nói ra miệng bởi vì chẳng còn mặt mũi nào.
“Vì sao, rõ ràng cảm nhận được chân tình của anh lại không thể dũng cảm hơn, cố gắng thích ứng với bước đi của anh?” Cô hối hận thật lòng.
Hạ Nghị nói không nên lời.
“Nếu năm đó em không đòi chia tay, có phải hiện tại chúng mình đã sớm kết hôn và có một đứa con gái đáng yêu như Thụy Thụy rồi không?” Hai mắt cô rưng rưng hỏi.
Đúng. Anh trả lời trong lòng. Đó vốn chính là kết hoạch của anh, chỉ cần cô tốt nghiệp xong anh sẽ đón cô qua cửa.
“Nếu như năm đó em không biến mất, dũng cảm đối mặt với Tống Dư Vấn cùng anh, bây giờ có phải chúng ta vẫn ở bên nhau không?” Cô lại hỏi.
Cuối cùng anh thong thả gật đầu. Khi đó, phương pháp giải quyết của anh là, dù cho Dư Vấn có để lại Hạ Thụy Thụy hay không, anh cũng kiên quyết ở bên cô.
“Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.” Nói lời trong lòng ra đến đây, chiếm được đáp án mình muốn, thật sự đủ rồi.
Là cô đã tự tay hủy đi tình yêu của họ, một tình yêu đẹp đến thế, từ đó về sau chẳng thể nào vui vẻ được nữa.
“Anh Nghị, nhiều năm như vậy, anh có yêu Tống Dư Vấn không?” Hít một hơi, cô hỏi.
Hạ Nghị ngây ngẩn cả người. Anh yêu Tống Dư Vấn không? Hai người cùng nhau kề vai sát cánh, lúc cô quản anh cảm thấy thật phiền, hận không thể nhanh giãy bỏ. Khi cô mặc kệ anh, lại cảm thấy thật khó chịu, luôn muốn làm chuyện xấu hấp dẫn chú ý của cô, khiêu khích cô không vui mới cảm thấy thoải mái.
Đây là yêu sao? Không phải, cùng lắm chỉ là thói quen thôi. Anh lắc đầu. Tình yêu của anh đã mất đi trên người Đỗ Hiểu Văn, người khác không thể chạm đến tình yêu của anh được nữa.
Quả nhiên, Đỗ Hiểu Văn cười châm biếm. Cô nghiêng người, chỉ dịu dàng vuốt ve mặt anh, đồng thời in lên nụ hôn mềm mại.
Hạ Nghị quyết tâm xoay người muốn trốn, nhưng trong mắt cô lại chứa tình cảm làm đau lòng người.
“Em rất tiếc, đó là tiếc nuối…” Vừa nói vừa chảy nước mắt, cô cởi nút áo của mình ra.
“Hiểu Văn, anh nên trở về phòng!” Anh biết cô muốn làm gì, lập tức muốn lui.
Bởi vì trong lòng anh, thật ra cũng chất tiếc nuối như thế.
“Em không muốn tranh giành với Tống Dư Vấn, nhưng mà, ít nhất hãy cho em một đêm cùng anh, một đêm đẹp nhất trong hồi ức..”
Những lời này, đâm nát trái tim anh. Không thể kìm nén được, anh hôn cô mãnh liệt. Từng mảnh quần áo rơi xuống đất… có cô cởi giúp anh, có anh kéo giúp cô… Lý trí giãy dụa trong đau khổ, trong điên cuồng, hoàn toàn đắm chìm.
…
“Hắt xì”
Hơn hai giờ đêm, Tống Dư Vấn hắt xì trước bàn học.
Xoa xoa gáy mỏi mệt, cô tiếp tục chiến đấu với một chồng văn kiện cao trên bàn. Ở giường lớn phía sau, Thụy Thụy dụi mắt buồn ngủ ngồi dạy, mơ hồ nhìn nhìn xung quanh.
“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ à!”
Tập trung tinh thần trước bàn học, vừa tổ chức thông tin trong đầu vừa đọc tư liệu vừa gõ bàn phím, cô vội vàng quay đầu.
“Thụy Thụy, là mẹ đánh thức con à?” Cô lộ ra vẻ mặt hối lỗi.
Thụy Thụy không ngủ, nó xoa eo.
“Mẹ, không phải mẹ bị cảm à? Sao lại dậy rồi?” Nó rất tức giận, “Mẹ, mẹ đúng là cuồng công việc!”
Cô vội vàng cất văn kiện, đóng laptop lại.
“Thụy Thụy, gần đây hơi nhiều việc, mọi người cũng bận lắm, mẹ không thể nhàn hạ một mình đâu?” Cô cười yếu ớt dỗ con gái.
Mấy ngày này, tất cả mọi người trong công ty đều làm việc như điên, mà Hạ Nghị lại đến Nghiễm Châu, cô chăm sóc Thụy Thụy, cho nên phải nhân lúc con gái đi ngủ, mới có thể xử lý công việc đọng lại.
“Nhưng mà, mẹ sốt mà, không muốn sống nữa ạ?” Thụy Thụy như là bà quản gia.
Cô bước đến bên giường, cầm lấy bàn tay con gái, để con chạm vào trán mình, “Mẹ không sốt, không phải sao?”
Ngủ cùng con một giấc, cô khá hơn nhiều rồi.
“Đây mà không sốt?” Thụy Thụy hậm hực. Tuy không nóng như lúc trước, nhưng rõ ràng mẹ còn sốt mà!
“Mẹ uống thuốc tiếp tục trở về ngủ, được rồi chứ?” Con bé đúng là quỷ.
“Vâng, được!” Thụy Thụy gật đầu rồi ra lệnh, “Mẹ, nằm xuống!”
Cô xốc chăn lên, ngoan ngoãn nằm xuống. Ánh đèn trên bàn trà lại tối xuống.
Thụy Thụy vừa lòng. Trong chốc lát, cô nghe được hơi thở ổn định của con gái.
Ánh đèn bàn lại sáng lên. Cô khẽ đi đến bàn học tiếp tục bật laptop, trong lúc chờ khởi động máy, cô nhìn lướt qua lịch trên bàn học, ở ô tô đỏ kia đã qua mất hai ngày. Có lẽ do bận quá, có lẽ là do tháng này uống Tђยốς tгáภђ tђคเ hai lần, hại người quá mức nên kỳ kinh của cô đã chậm mất hai ngày.
Day trán có chút nhức, miễn cưỡng lên tinh thần, cô lại bắt đầu làm việc.